Thái Niểu vuốt vuốt bụng đã nhô lên cao của Lưu Ly, tinh thần phấn trấn yêu thích vô cùng. “Con nuôi tớ có quậy cậu không?”
“Tiểu tử này chẳng chịu yên gì cả, sáng thì ngủ lấy sức, tốii quậy đá tớ không thôi.” Vừa nói đến con mình Lưu Ly liền oán trách, sau đó lại quở trách Bạch Kỳ Trấn.
“Cũng sắp sinh rồi, không tớ nữa tháng tiểu tử này sẽ chào đời.” Lưu Ly tính cuối tháng này sinh.
“Cái gì mà sinh ra sẽ hết khổ, là bắt đầu những khổ mới đúng. Cậu nghĩ xem, lúc nó còn trong bụng không khóc không nháo, chỉ khi nào sinh ra ra, ăn uống vệ sinh ngủ mọi thứ đều phải làm. Mẹ tớ sinh rồi nên biết, bọn họ đều nói lúc có đều muốn mau đến ngày con chào đời, nhưng sau khi sinh ra, chỉ hận không được nhét trở về.” Lưu Ly càng nói càng tức, khuyên Thái Niểu , “Cậu đừng sinh con sớm, nếu có, đừng nói sự nghiệp, đến khi cậu muốn đi chơi cũng không được. Con chính là một sợi dây ràng buộc, sẽ buộc cậu ở nhà. Còn có….” Cô trừng hai “giống đực” đang đỗ mồ hôi đầy người kia, “Hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, cũng không cần lo lớn tuổi không thể sinh con được, cậu vào khoa phụ sản tìm hiểu một chút, 45% trăm phụ nữ có thai, đều hơn sáu mươi tuổi chính xác mà nói là không có hàng ba (do ta ed nhầm hay là thật vậy, 60 tuổi cũng sinh được à…). Cho nên ngàn vạn lần đừng nghe cái gì mà lớn tuổi khó sinh đó là chuyện hoang đường.”
Bạch Kỳ Trấn bị Trương Cảnh Trí trừng trừng trong lòng sợ hãi, vừa đúng lúc chị Linh đang gọt trái cây, anh vội vàng đưa cho vợ mình, “Vợ, ăn chút trái cây, bổ sung vitamin.” Rồi len lén ra ký hiệu cho Trương Cảnh Trí, cho anh mau mau đem Thái Niểu đi tránh.
Trương Cảnh Trí hiểu ý, lập tức bảo Thái Niểu cùng mình xuống phòng bếp, bảo là muốn tự mình xuống bếp, giúp cô.
Chị Linh đã đem rau quả rửa sạch. Trương Cảnh Trí bảo chị Linh hôm nay nghỉ sớm, mặc tạp dề bắt đầu nấu cơm. Thái Niểu híp mắt nhìn phì cười, một lát sau nhịn không nổi cười ra tiếng.
Trương Cảnh Trí quay đầu lại, “Em cười cái gì?”
Thái Niều đi tới, từ phía sau ôm lấy hông anh, “Thế nào? Sợ?”
“Anh có gì phải sợ!” Anh cứng rắn cãi lại.
“Sợ em không muốn sinh con.”
Chỉ một câu nói, Trương Cảnh Trí lập tức bất động. Khẩn trương xoay người lại ôm cô, “Vợ, em không phải sẽ tin lời Lưu Ly nói chứ. Lưu Ly sắp sinh, nên mới như vậy. Em thử nghĩ xem, nếu em bốn mươi, anh cũng hơn năm mươi, đến khi chúng ta có con, anh dẫn con đi chơi, người khác sẽ cho rằng anh đang dẫn cháu đó.”
Thái Niểu vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra hình ảnh kia.
Thấy cô gật đầu, Trương Cảnh Trí thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là giây tiếp theo, Thái Niểu lại nói, “Vậy dứt khoát đừng có sẽ không có cái hình ảnh này quấy nhiễu.”
“A khụ khụ khụ…..” Trương Cảnh Trí bị sặc nước miếng, ho một hồi. Thái Niểu thấy thế cũng chỉ ha ha ha ha cười lớn.
Em, cố ý?” Nha đầu này rất giỏi, ngay cả anh cũng dám đùa cợt.”Rất tốt, anh mà cũng dám trêu đùa?” Anh nói xong, bàn tay không an phận bắt đầu làm loạn trên bụng cô.
Thái Niểu cười ngửa tới ngửa lui, “Em sai rồi, sai rồi, đầu hàng, xin lỗi, xin lỗi, tối nay đền cho anh mà….”
Trương Cảnh Trí thấy cô mặt đỏ bừng, hung hăng hôn cô, “Tối nay em chuẩn bị đi anh sẽ sẽ phụ vụ em tận tình…..” Nói xong, Xuân phong phơi phới cười tít mắt bắt đầu làm thức ăn.
Bốn người ăn cơm tối, hai người đàn ông nói về công việc, hai người phụ nữ lên án quở trách họ. Cuối Trương Cảnh Trí và Bạch Kỳ Trấn cũng chịu thua, âm thầm quyết định, phụ nữ có thai là trên hết, phải nghe lời.”
Đã có mục tiêu, Bạch Kỳ Trấn lập tức kéo Lưu Ly đi về.
Thái Niểu đang dọn dẹp, chỉ muốn thoát khỏi ma chảo của anh nên mới nói “tối nay em cho anh” Trương Cảnh Trí cơ bản cung cho cô cơ hội, nhanh chóng ôm cô lên, chạy nhanh vào phòng ngủ.”
“Chúng ta từ từ cùng nhau thưởng thức nào!”
Sáng hôm sau Thái Niểu bị ánh nắng chiếu vào làm tỉnh, bên cạnh đã trống. Xuống giường, vệ sinh cá nhân xong, đi xuống lầu, trên tủ lạnh có dán một tờ giấy, “Cháo ở trong nồi, người yêu bé nhỏ của em.”
Thái Niểu nhịn không được cười ra tiếng, đã lớn như vậy rồi còn chơi những trò con nít, cũng không sợ người khác cười cho. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẽ mặt rất hạnh phúc, còn nhận được giấy dán ở ngân kéo. Ngồi xuống húp cháo, nghĩ nghĩ lại lấy điện thoại ra, nhắn cho Trương Cảnh Trí một tin nhắn.
“Cháo rất ngon, Anh là hạnh phúc của em.”
So xem ai con tình cảm hơn (nguyên bản là buồn nôn)
Lúc Trương Cảnh Trí nhận được tin nhắn, đem tờ báo phụ tá mới đưa cho để xuống bàn, nhìn dòng tin nhắn, khóe miệng kéo lên thật cao, làm cho phụ tá của anh đứng ngây ngốc chẳng hiểu gì.
Để Điện thoại xuống, cầm tờ báo lên. Nhìn thấy trang đầu tiên, Trương Cảnh trí trên mặt toàn là ý cười, lập tức cứng lại. Tên tựa đề là: “Cuộc thi tuyển giáo sư, trong tất cả các thí sinh, có thị trưởng phu nhân.” Dưới một hàng chữ đỏ chính là bóng dáng xinh đẹp của Thái Niểu.
Các báo đài đều đầu tư vào những địa phương phát triển, Chỉ là Trương Cảnh Trí lần này chết chắc rồi. Tiểu gia hỏa nhà anh mà biết được thì xù lông lên cho mà xem.
Bạch Kỳ Trấn gõ cửa đi vào, trong tay cầm tờ báo, nhìn cũng biết là vì chuyện gì mà đến.
“Lãnh đạo, nên xử lý như thế nào?”
“Thông báo bên tòa soạn, chuyện này không có lần sao.”
“Dạ hiểu rồi.”
“Khó khăn nhất chính là méo nhỏ trong nhà kia, ai…..” Một tiếng thở dài, có khổ cũng không nói được.
Chuyện Bạch Kỳ Trấn cũng không giúp được gì, cũng chỉ có thể thở dài.
Tan việc về nhà, trong nhà không có mùi thơm của thức ăn, rõ ràng cho thấy tâm tình của người nào đó rất không tốt, nên nghỉ việc. Trương Cảnh Trí vào nhà, chỉ thấy Thái Niểu ngồi trên ghế salon, gục đầu ủ rũ, trên bàn là tờ báo lúc sáng anh đã đọc.
Anh bước nhanh tới, ôm bả vai của cô, "Chính trực không sợ gian tà, chúng ta là đường đường chính chính đi thi, không cần sợ!"
"Em không sợ, em chỉ sợ người khác sợ em! Ngoài thì viết, cũng không thể tham gia phỏng vấn rồi, những người kia nhất định sẽ nhận ra em. Phu nhân phó thị trưởng Trương, ai dám cho em rớt chứ?" Thái Niểu vừa uất ức vừa tức giận. Cố gắng lâu như vậy, hiện tại tất cả đều đổ sông đổ bể hết.
"Ai ui, bảo bối của anh, đều tại anh không tốt, khi không làm cái gì phó thị trưởng chứ. Khi tuyển phó thị trưởng, anh sao lại đẹp trai thế này, nên các báo đài mới chú ý." Trương Cảnh Trí dụ dỗ cô.
Thái Niểu không nhịn được trừng mắt với anh, "không biết xấu hổ, còn khen mình lớn lên đẹp trai nữa chứ!"
Trương Cảnh Trí thấy tâm tình của cô chuyển biến tốt, tiếp tục tự kỷ, "không đẹp trai sao?" ôm vai cô, mặt đối mặt, nếu cô dám nói không đẹp trai liền hôn cô.
Thái Niểu nhìn nhìn chuẩn bị họn mình, "Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai. Chồng của em là đẹp trai nhất!" nói xong, liền bật cười.
Trương Cảnh Trí thở nhẹ, tiếp tục chuyển sang chuyện khác, ôm bụng nói: "Vợ à hôm nay em không làm cơm anh rất đói, hay chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa nha!"
"Xin lỗi anh!" Thái Niểu có chút hối lỗi, trước kia cứ tưởng chỉ cần anh ký một chút là có một đống tiền, nhưng sau này mới biết, cái nhà bọn họ đang ở chính là ký cái đơn xong rồi quỵt người ta luôn, căn bản không có tiền trả.
Cổ Chân lúc nào gặp anh cũng ca thán cũng không phải lần một lần hai, nhưng Trương Cảnh Trí là ai, tất nhiên là không cần quan tâm, trực tiếp nói luôn: "Chúng tôi là nhân viên chính phủ kiếm được bao nhiêu tiền chứ, loại người tư bản như cậu so đo với chúng tôi mấy vấn đề này làm gì, không biết xấu hổ sao?"
Cổ Chân suy nghĩ, anh là một đầu bếp, sao lại biến thành nhà tư bản rồi!
Trương Cảnh Trí không cho anh cơ hội cãi lại, ăn no nê lau miệng xong trực tiếp đi, ngay cả hóa đơn cũng không ký.
Trương Cảnh Trí lôi kéo Thái Niểu đứng dậy, "Sao em phải xin lỗi, chúng ta ăn chùa một lần thì hắn cũng không sụp tiệm!"
Hai người vào quán Cổ Chân, không ngờ Cổ Chân cũng ở đây.
"Lại tới ăn chực?" Cổ Chân khiển trách!
"Thế nào? không cho?" Trương Cảnh Trí chợt nhíu mày.
Cổ Chân nào dám nói không, tâm không tình nguyện, nhưng vẫn phục vụ rất tốt. Ai bảo người ta là lãnh đạo! không đắc tội nổi! "Vừa đúng người ta mới giao cua đến, tôi đã bảo người làm cho hai người bốn con."
Trương Cảnh Trí gật đầu, nhìn những món ăn tinh xảo trên bàn, gắp thức ăn cho Thái Niểu, lấy thịt cua để trong chén cơm của cô. Anh làm, ưu nhã tự nhiên, lần đầu tiên Cổ Chân nhìn thấy. đã gặp qua nhiều cô được cưng chiều, nhưng chưa từng thấy qua loại cưng chiều này, "Trương Cảnh Trí, anh nuôi Thái Niểu như nuôi cá!"
Trương Cảnh Trí và Thái Niểu đồng thời ngẩng đầu trừng anh, cùng nhau hỏi: "Anh có ý kiến?"
Cổ Chân nhất thời ỉu xìu, "không dám, tôi nào có tư cách đó!"
Thái Niểu bật cười, tiếp xúc đã lâu, lại phát hiện Cố Chân thật sự rất sợ hai hàng. Nhưng Trương Cảnh Trí nói hai hàng này rất có giá trị. Điều này làm Thái Niểu rất không tin tưởng.
Mùa này không phải là mùa cua, nhưng Cổ Chân thật sự lấy được một loại cua rất tươi ngon, thịt lại chất, Thái Niểu rất thích ăn, ăn liền hai con nhưng vẫn chưa thỏa mãn, Trương Cảnh Trí nhỏ giọng nói: "Em thích ăn ngày khác trở lại, không cần ham ăn, ăn nhiều không tốt."
Đúng lúc Bích Sắc mang cá Squirrel (mình cũng không biết là cá gì nữa) vào, Cố Chân nhận lấy tự mình để lên bàn, "Nếm thử một chút, cá này rất ngon!"
Thái Niểu nhìn nhìn đĩa cá, nuốt nuốt nước miếng. Trương Cảnh Trí đem cá tới trước mặt cô, cô không chờ đợi nổi liền giơ đôi đũa gắp, nhưng vừa cho vào trong miệng, liền ói ra ngoài.
"Em sao thế?"
"không sao!" Thái Niểu cau mày.
Cổ Chân thấy vậy, lập tức nói: "không thể nào!" nói xong, lấy đôi đũa gắp cá bỏ vào miệng, "Chua chua ngọt ngọt, hương vị tươi ngon, làm sao ăn vào ói đây."
Trương Cảnh Trí cũng gắp ăn thử, đúng là mùi vị rất ngon, không có tanh.
Thái Niểu không tin liền ăn thử, vừa mới tới khóe miệng, cô không liền nôn ọe, sau đó bỏ lại đôi đũa, chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Tốc độ rất nhanh, làm hai người choáng váng sợ hãi. Đến lúc Trương Cảnh Trí phản ứng kịp, Thái Niểu đã trở lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thần sắc uể oải.
Cổ Chân nhìn cô, cả người run lên, "không phải là..."
không đợi anh nói xong, Trương Cảnh Trí như một cơn lốc, thận trọng nắm tay Thái Niểu, "đi chúng ta đi bệnh viện."
“Tiểu tử này chẳng chịu yên gì cả, sáng thì ngủ lấy sức, tốii quậy đá tớ không thôi.” Vừa nói đến con mình Lưu Ly liền oán trách, sau đó lại quở trách Bạch Kỳ Trấn.
“Cũng sắp sinh rồi, không tớ nữa tháng tiểu tử này sẽ chào đời.” Lưu Ly tính cuối tháng này sinh.
“Cái gì mà sinh ra sẽ hết khổ, là bắt đầu những khổ mới đúng. Cậu nghĩ xem, lúc nó còn trong bụng không khóc không nháo, chỉ khi nào sinh ra ra, ăn uống vệ sinh ngủ mọi thứ đều phải làm. Mẹ tớ sinh rồi nên biết, bọn họ đều nói lúc có đều muốn mau đến ngày con chào đời, nhưng sau khi sinh ra, chỉ hận không được nhét trở về.” Lưu Ly càng nói càng tức, khuyên Thái Niểu , “Cậu đừng sinh con sớm, nếu có, đừng nói sự nghiệp, đến khi cậu muốn đi chơi cũng không được. Con chính là một sợi dây ràng buộc, sẽ buộc cậu ở nhà. Còn có….” Cô trừng hai “giống đực” đang đỗ mồ hôi đầy người kia, “Hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, cũng không cần lo lớn tuổi không thể sinh con được, cậu vào khoa phụ sản tìm hiểu một chút, 45% trăm phụ nữ có thai, đều hơn sáu mươi tuổi chính xác mà nói là không có hàng ba (do ta ed nhầm hay là thật vậy, 60 tuổi cũng sinh được à…). Cho nên ngàn vạn lần đừng nghe cái gì mà lớn tuổi khó sinh đó là chuyện hoang đường.”
Bạch Kỳ Trấn bị Trương Cảnh Trí trừng trừng trong lòng sợ hãi, vừa đúng lúc chị Linh đang gọt trái cây, anh vội vàng đưa cho vợ mình, “Vợ, ăn chút trái cây, bổ sung vitamin.” Rồi len lén ra ký hiệu cho Trương Cảnh Trí, cho anh mau mau đem Thái Niểu đi tránh.
Trương Cảnh Trí hiểu ý, lập tức bảo Thái Niểu cùng mình xuống phòng bếp, bảo là muốn tự mình xuống bếp, giúp cô.
Chị Linh đã đem rau quả rửa sạch. Trương Cảnh Trí bảo chị Linh hôm nay nghỉ sớm, mặc tạp dề bắt đầu nấu cơm. Thái Niểu híp mắt nhìn phì cười, một lát sau nhịn không nổi cười ra tiếng.
Trương Cảnh Trí quay đầu lại, “Em cười cái gì?”
Thái Niều đi tới, từ phía sau ôm lấy hông anh, “Thế nào? Sợ?”
“Anh có gì phải sợ!” Anh cứng rắn cãi lại.
“Sợ em không muốn sinh con.”
Chỉ một câu nói, Trương Cảnh Trí lập tức bất động. Khẩn trương xoay người lại ôm cô, “Vợ, em không phải sẽ tin lời Lưu Ly nói chứ. Lưu Ly sắp sinh, nên mới như vậy. Em thử nghĩ xem, nếu em bốn mươi, anh cũng hơn năm mươi, đến khi chúng ta có con, anh dẫn con đi chơi, người khác sẽ cho rằng anh đang dẫn cháu đó.”
Thái Niểu vừa nghĩ vừa tưởng tượng ra hình ảnh kia.
Thấy cô gật đầu, Trương Cảnh Trí thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là giây tiếp theo, Thái Niểu lại nói, “Vậy dứt khoát đừng có sẽ không có cái hình ảnh này quấy nhiễu.”
“A khụ khụ khụ…..” Trương Cảnh Trí bị sặc nước miếng, ho một hồi. Thái Niểu thấy thế cũng chỉ ha ha ha ha cười lớn.
Em, cố ý?” Nha đầu này rất giỏi, ngay cả anh cũng dám đùa cợt.”Rất tốt, anh mà cũng dám trêu đùa?” Anh nói xong, bàn tay không an phận bắt đầu làm loạn trên bụng cô.
Thái Niểu cười ngửa tới ngửa lui, “Em sai rồi, sai rồi, đầu hàng, xin lỗi, xin lỗi, tối nay đền cho anh mà….”
Trương Cảnh Trí thấy cô mặt đỏ bừng, hung hăng hôn cô, “Tối nay em chuẩn bị đi anh sẽ sẽ phụ vụ em tận tình…..” Nói xong, Xuân phong phơi phới cười tít mắt bắt đầu làm thức ăn.
Bốn người ăn cơm tối, hai người đàn ông nói về công việc, hai người phụ nữ lên án quở trách họ. Cuối Trương Cảnh Trí và Bạch Kỳ Trấn cũng chịu thua, âm thầm quyết định, phụ nữ có thai là trên hết, phải nghe lời.”
Đã có mục tiêu, Bạch Kỳ Trấn lập tức kéo Lưu Ly đi về.
Thái Niểu đang dọn dẹp, chỉ muốn thoát khỏi ma chảo của anh nên mới nói “tối nay em cho anh” Trương Cảnh Trí cơ bản cung cho cô cơ hội, nhanh chóng ôm cô lên, chạy nhanh vào phòng ngủ.”
“Chúng ta từ từ cùng nhau thưởng thức nào!”
Sáng hôm sau Thái Niểu bị ánh nắng chiếu vào làm tỉnh, bên cạnh đã trống. Xuống giường, vệ sinh cá nhân xong, đi xuống lầu, trên tủ lạnh có dán một tờ giấy, “Cháo ở trong nồi, người yêu bé nhỏ của em.”
Thái Niểu nhịn không được cười ra tiếng, đã lớn như vậy rồi còn chơi những trò con nít, cũng không sợ người khác cười cho. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẽ mặt rất hạnh phúc, còn nhận được giấy dán ở ngân kéo. Ngồi xuống húp cháo, nghĩ nghĩ lại lấy điện thoại ra, nhắn cho Trương Cảnh Trí một tin nhắn.
“Cháo rất ngon, Anh là hạnh phúc của em.”
So xem ai con tình cảm hơn (nguyên bản là buồn nôn)
Lúc Trương Cảnh Trí nhận được tin nhắn, đem tờ báo phụ tá mới đưa cho để xuống bàn, nhìn dòng tin nhắn, khóe miệng kéo lên thật cao, làm cho phụ tá của anh đứng ngây ngốc chẳng hiểu gì.
Để Điện thoại xuống, cầm tờ báo lên. Nhìn thấy trang đầu tiên, Trương Cảnh trí trên mặt toàn là ý cười, lập tức cứng lại. Tên tựa đề là: “Cuộc thi tuyển giáo sư, trong tất cả các thí sinh, có thị trưởng phu nhân.” Dưới một hàng chữ đỏ chính là bóng dáng xinh đẹp của Thái Niểu.
Các báo đài đều đầu tư vào những địa phương phát triển, Chỉ là Trương Cảnh Trí lần này chết chắc rồi. Tiểu gia hỏa nhà anh mà biết được thì xù lông lên cho mà xem.
Bạch Kỳ Trấn gõ cửa đi vào, trong tay cầm tờ báo, nhìn cũng biết là vì chuyện gì mà đến.
“Lãnh đạo, nên xử lý như thế nào?”
“Thông báo bên tòa soạn, chuyện này không có lần sao.”
“Dạ hiểu rồi.”
“Khó khăn nhất chính là méo nhỏ trong nhà kia, ai…..” Một tiếng thở dài, có khổ cũng không nói được.
Chuyện Bạch Kỳ Trấn cũng không giúp được gì, cũng chỉ có thể thở dài.
Tan việc về nhà, trong nhà không có mùi thơm của thức ăn, rõ ràng cho thấy tâm tình của người nào đó rất không tốt, nên nghỉ việc. Trương Cảnh Trí vào nhà, chỉ thấy Thái Niểu ngồi trên ghế salon, gục đầu ủ rũ, trên bàn là tờ báo lúc sáng anh đã đọc.
Anh bước nhanh tới, ôm bả vai của cô, "Chính trực không sợ gian tà, chúng ta là đường đường chính chính đi thi, không cần sợ!"
"Em không sợ, em chỉ sợ người khác sợ em! Ngoài thì viết, cũng không thể tham gia phỏng vấn rồi, những người kia nhất định sẽ nhận ra em. Phu nhân phó thị trưởng Trương, ai dám cho em rớt chứ?" Thái Niểu vừa uất ức vừa tức giận. Cố gắng lâu như vậy, hiện tại tất cả đều đổ sông đổ bể hết.
"Ai ui, bảo bối của anh, đều tại anh không tốt, khi không làm cái gì phó thị trưởng chứ. Khi tuyển phó thị trưởng, anh sao lại đẹp trai thế này, nên các báo đài mới chú ý." Trương Cảnh Trí dụ dỗ cô.
Thái Niểu không nhịn được trừng mắt với anh, "không biết xấu hổ, còn khen mình lớn lên đẹp trai nữa chứ!"
Trương Cảnh Trí thấy tâm tình của cô chuyển biến tốt, tiếp tục tự kỷ, "không đẹp trai sao?" ôm vai cô, mặt đối mặt, nếu cô dám nói không đẹp trai liền hôn cô.
Thái Niểu nhìn nhìn chuẩn bị họn mình, "Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai. Chồng của em là đẹp trai nhất!" nói xong, liền bật cười.
Trương Cảnh Trí thở nhẹ, tiếp tục chuyển sang chuyện khác, ôm bụng nói: "Vợ à hôm nay em không làm cơm anh rất đói, hay chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa nha!"
"Xin lỗi anh!" Thái Niểu có chút hối lỗi, trước kia cứ tưởng chỉ cần anh ký một chút là có một đống tiền, nhưng sau này mới biết, cái nhà bọn họ đang ở chính là ký cái đơn xong rồi quỵt người ta luôn, căn bản không có tiền trả.
Cổ Chân lúc nào gặp anh cũng ca thán cũng không phải lần một lần hai, nhưng Trương Cảnh Trí là ai, tất nhiên là không cần quan tâm, trực tiếp nói luôn: "Chúng tôi là nhân viên chính phủ kiếm được bao nhiêu tiền chứ, loại người tư bản như cậu so đo với chúng tôi mấy vấn đề này làm gì, không biết xấu hổ sao?"
Cổ Chân suy nghĩ, anh là một đầu bếp, sao lại biến thành nhà tư bản rồi!
Trương Cảnh Trí không cho anh cơ hội cãi lại, ăn no nê lau miệng xong trực tiếp đi, ngay cả hóa đơn cũng không ký.
Trương Cảnh Trí lôi kéo Thái Niểu đứng dậy, "Sao em phải xin lỗi, chúng ta ăn chùa một lần thì hắn cũng không sụp tiệm!"
Hai người vào quán Cổ Chân, không ngờ Cổ Chân cũng ở đây.
"Lại tới ăn chực?" Cổ Chân khiển trách!
"Thế nào? không cho?" Trương Cảnh Trí chợt nhíu mày.
Cổ Chân nào dám nói không, tâm không tình nguyện, nhưng vẫn phục vụ rất tốt. Ai bảo người ta là lãnh đạo! không đắc tội nổi! "Vừa đúng người ta mới giao cua đến, tôi đã bảo người làm cho hai người bốn con."
Trương Cảnh Trí gật đầu, nhìn những món ăn tinh xảo trên bàn, gắp thức ăn cho Thái Niểu, lấy thịt cua để trong chén cơm của cô. Anh làm, ưu nhã tự nhiên, lần đầu tiên Cổ Chân nhìn thấy. đã gặp qua nhiều cô được cưng chiều, nhưng chưa từng thấy qua loại cưng chiều này, "Trương Cảnh Trí, anh nuôi Thái Niểu như nuôi cá!"
Trương Cảnh Trí và Thái Niểu đồng thời ngẩng đầu trừng anh, cùng nhau hỏi: "Anh có ý kiến?"
Cổ Chân nhất thời ỉu xìu, "không dám, tôi nào có tư cách đó!"
Thái Niểu bật cười, tiếp xúc đã lâu, lại phát hiện Cố Chân thật sự rất sợ hai hàng. Nhưng Trương Cảnh Trí nói hai hàng này rất có giá trị. Điều này làm Thái Niểu rất không tin tưởng.
Mùa này không phải là mùa cua, nhưng Cổ Chân thật sự lấy được một loại cua rất tươi ngon, thịt lại chất, Thái Niểu rất thích ăn, ăn liền hai con nhưng vẫn chưa thỏa mãn, Trương Cảnh Trí nhỏ giọng nói: "Em thích ăn ngày khác trở lại, không cần ham ăn, ăn nhiều không tốt."
Đúng lúc Bích Sắc mang cá Squirrel (mình cũng không biết là cá gì nữa) vào, Cố Chân nhận lấy tự mình để lên bàn, "Nếm thử một chút, cá này rất ngon!"
Thái Niểu nhìn nhìn đĩa cá, nuốt nuốt nước miếng. Trương Cảnh Trí đem cá tới trước mặt cô, cô không chờ đợi nổi liền giơ đôi đũa gắp, nhưng vừa cho vào trong miệng, liền ói ra ngoài.
"Em sao thế?"
"không sao!" Thái Niểu cau mày.
Cổ Chân thấy vậy, lập tức nói: "không thể nào!" nói xong, lấy đôi đũa gắp cá bỏ vào miệng, "Chua chua ngọt ngọt, hương vị tươi ngon, làm sao ăn vào ói đây."
Trương Cảnh Trí cũng gắp ăn thử, đúng là mùi vị rất ngon, không có tanh.
Thái Niểu không tin liền ăn thử, vừa mới tới khóe miệng, cô không liền nôn ọe, sau đó bỏ lại đôi đũa, chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Tốc độ rất nhanh, làm hai người choáng váng sợ hãi. Đến lúc Trương Cảnh Trí phản ứng kịp, Thái Niểu đã trở lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, thần sắc uể oải.
Cổ Chân nhìn cô, cả người run lên, "không phải là..."
không đợi anh nói xong, Trương Cảnh Trí như một cơn lốc, thận trọng nắm tay Thái Niểu, "đi chúng ta đi bệnh viện."
/62
|