Trương Bình tay cầm ấm trà, ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà nghỉ ngơi.
Hắn đang nhìn cái đầu của Viên Phi Phi nhấp nhô trong đống sắt phế liệu ở góc sân đã khá lâu rồi.
Từ sau khi Viên Phi Phi tan học ở thư viện về đến nhà hôm nay, chỉ tuỳ tiện ăn vài miếng cơm, rồi chạy đến đống phế liệu sắt lục tới lục lui, Trương Bình kéo cũng không sao kéo về được.
Hắn vỗ vai Viên Phi Phi, muốn biết rốt cuộc nàng đang có chuyện gì, nhưng Viên Phi Phi không chịu nói với hắn.
“Không sao không sao, ta ăn no rồi, vận động một chút.”
Viên Phi Phi nhảy tới nhảy lui, leo lên leo xuống, Trương Bình nhìn thấy thú vị, nhất thời quên quay lại lò rèn luyện sắt.
Trong sân chất không ít phế liệu sắt, trong đó đa phần là những thứ như nồi chảo hỏng hoặc dụng cụ nhà nông, ngoài ra còn có những thứ Viên Phi Phi không biết tên, nhìn rất kỳ quái.
Viên Phi Phi vốn định tìm đại vài thứ gì đó, để đến lượt nàng phải làm Cái thì trưng dụng. Kết quả tìm tới tìm lui phát hiện không ít đồ chơi mới lạ thú vị, sau đó thì hoàn toàn quên mục đích ban đầu, cứ thế mà chơi ở bãi phế liệu sắt hết sức vui vẻ.
Trương Bình tay áo xắn lên, cầm ấm trà rót vào miệng uống, nghe trong sân vang tiếng binh binh bang bang, cũng không cảm thấy ồn ào. Chặp sau hắn ngồi bị mỏi, liền duỗi chân ra, tuỳ tiện dựa vào bức tường sau lưng.
Viên Phi Phi giơ cao một vật gì đó chạy lại, do bị dính bụi sắt, trên mặt và tay nàng đều lem luốc. Nàng chạy đến trước mặt Trương Bình, giơ thật cao vật ở trong tay lên.
“Ông chủ! Này là gì!?”
Trương Bình nhìn một cái, lắc lắc đầu.
“? “ Viên Phi Phi trợn tròn mắt, “Ông cũng không biết?”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi: “Ông tự mình rèn ra cái gì cũng không biết.”
Trương Bình tuỳ tiện chỉ chỉ đầu mình, sau đó phất phất tay.
Viên Phi Phi nghĩ ngợi, nói: “Ông quên rồi?”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi hơi bĩu môi, cầm miếng đồ sắt trong tay lật qua lật lại xem xét.
Kỳ thực Trương Bình không nghĩ ra nó là thứ gì cũng rất dễ hiểu, bởi vì cái vật sắt ấy căn bản chưa thành hình, mới chỉ là một dải sắt mà thôi, tuy nhiên kích thước độ dày đều đặn, vuốt thấy láng bóng, cho nên Viên Phi Phi mới chú ý nhặt nó lên.
Trương Bình nhìn một hồi, bỗng nhiên rút chân lại, ngồi thẳng người, cầm lấy dải sắt từ trong tay Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nói: “Ông nhớ ra rồi à?”
Trương Bình lắc đầu, hắn cầm dải sắt trong tay, quan sát hai đầu, sau đó bắt đầu uốn nắn.
Viên Phi Phi mở to mắt nhìn quên chớp.
Ngón tay của Trương Bình thô ráp hữu lực, một dải sắt cứng và bén trong tay hắn trông như một miếng kẹo mè xửng, tuỳ tiện uốn lên uốn xuống.
“Ôi ….” Viên Phi Phi nhìn ngây ngốc.
Dần dần, dải sắt chậm rãi hiện ra một chút hình dạng, Viên Phi Phi chỉ tay, la to: “Thỏ!”
Trương Bình cười nhạt một tiếng, gật gật đầu, tiếp tục làm.
Viên Phi Phi vui sướng nhảy nhót tưng tưng bên cạnh Trương Bình, không lâu sau, hắn cầm miếng sắt đưa cho Viên Phi Phi.
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Bình làm thứ này, trông con thỏ kia muốn không giống thỏ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Viên Phi Phi nâng con thỏ lên, hưng phấn hò hét không ngừng.
“Ông chủ, ông thật là lợi hại!” Đôi mắt của nàng sáng rực rỡ như có ánh lửa cháy trong đó.
Trương Bình khe khẽ vuốt vuốt đầu Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nói: “Ông chủ, ông làm thêm cho ta một cái nữa đi!”
Trương Bình gật đầu, hắn đặt ấm trà qua một bên, đứng dậy, nắm tay Viên Phi Phi đi đến chỗ lò rèn.
Trong phòng chứa lò rèn vẫn còn mang hơi nóng của lửa, Trương Bình phanh bớt cổ áo trước ngực ra.
Hắn đi đến bàn nhặt vài miếng sắt, gọi Viên Phi Phi qua.
Viên Phi Phi bám theo bên cạnh Trương Bình, hưng phấn đập bàn.
“Ông chủ! Nhanh nhanh! “
Trương Bình cầm một miếng sắt, ngồi xuống ghế, nhìn Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi lập tức hiểu ý của hắn, “Ông hỏi ta muốn làm gì phải không?”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi không chút do dự nói: “Rồng!”
Trương Bình khựng lại, hơi nâng mắt, như đang suy nghĩ xem hình dạng con rồng như thế nào.
Chốc sau, hắn tỏ vẻ bất lực, nhìn Viên Phi Phi lắc đầu.
Viên Phi Phi: “Làm không ra?”
Trương Bình gật đầu.
“À….” Viên Phi Phi gãi lông mày, nói, “Rồng có vẻ khó nhỉ, vậy làm sói nhé, chuột cũng được!”
Ánh mắt Trương Bình nhìn Viên Phi Phi, biến thành vẻ hơi ngờ vực.
Bé gái nhà người ta đều thích những loại động vật xinh đẹp tỉ như thỏ con hoặc bươm bướm, Viên Phi Phi thì hay rồi, không thích sói thì thích chuột, muốn nữa chắc sẽ nói thích những thần vật kiểu kỳ lân hoặc phượng hoàng chi đó.
Lúc Trương Bình làm đến con vật thứ hai, rõ ràng là đã thành thạo hơn nhiều, hắn uốn nắn xong một con sói con, đưa cho Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi yêu thích không rời.
Đang lúc Viên Phi Phi thưởng thức đồ chơi, Trương Bình lấy tay chấm chấm nước từ bồn bên cạnh, vẽ lên mặt bàn một con bướm, sau đó vỗ vỗ vai Viên Phi Phi, chỉ cho nàng xem.
Viên Phi Phi vẫn chưa kịp phản ứng.
“Đâu? Đâu?”
Trương Bình thở dài, đưa tay cầm cái đầu nhỏ của nàng quay qua bên, để cho nàng nhìn thấy mặt bàn.
Lúc bấy giờ Viên Phi Phi mới trông thấy con bướm trên bàn.
“Ông chủ, ông muốn làm cho ta cái này?”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi không chút hứng thú “à” một tiếng.
Trương Bình cẩn thận quan sát nàng, Viên Phi Phi chú ý đến ánh mắt của Trương Bình, khẽ ho khan, nói: “Ta không thích thứ này.”
Trương Bình nhìn nàng đầy nghi vấn.
Viên Phi Phi nói: “Thỏ và bướm ta đều không thích, èo uột yếu mềm, không sống lâu.”
Viên Phi Phi thích nhất là rồng, điều này là theo Mã Bán Tiên.
Mã Bán Tiên từng nói với Viên Phi Phi, rồng là oai nhất, lên trời xuống đất không gì không làm được, không ăn cũng không chết, muốn sao được vậy. Thường dân trăm họ không được mặc long phục, Mã Bán Tiên bản thân quá đỗi yêu thích rồng, đã gửi gắm chốn thanh lâu thêu cho một con vào quần lót.
Lúc bốn tuổi Viên Phi Phi từng thấy qua một lần.
Tuy vị trí có phần bất nhã, nhưng Viên Phi Phi cũng vẫn nhìn một cái liền yêu thích con rồng méo mó xiêu vẹo ấy, thêu không khác gì một con giun.
Nàng không màng nó đẹp hay không đẹp, nàng chỉ biết rồng là tốt nhất.
Sau này nàng cũng thích cả sói, thích cả gấu, thậm chí thích cả chuột, chung quy cũng cùng một lý do, vì một chữ “sống ” khó tách rời kia.
Viên Phi Phi tóm tắt đơn giản lại cho Trương Bình.
“Là như vầy… nếu như yêu thích những thứ ấy, ta và Gậy Lừa chắc cũng không sống lâu được. Ông chủ, ông đổi cái khác làm cho ta đi mà.” Viên Phi Phi trông thấy còn lại không bao nhiêu dải sắt, quả thực rất tiếc.
Trương Bình bình đạm nghe Viên Phi Phi nói xong những điều này, hắn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Viên Phi Phi hơi chột dạ, trong lòng thầm than không lẽ Trương Bình lại thích bướm đến vậy?
Nàng liếc Trương Bình từ đầu tới chân một phen.
Bởi vì hắn phanh cổ áo, lồng ngực của Trương Bình lộ ra phân nửa, thêm tay áo xắn cao, lộ ra cánh tay cường tráng, toàn thân hắn mang lại cảm giác trầm ổn vững chắc.
Viên Phi Phi nhớ lại thân hình trắng bèo nhèo của Mã Bán Tiên……
Gậy Lừa thân hình như heo vậy mà còn yêu thích rồng khôn tả, Trương Bình …… Trương Bình căn bản không thể nào lại yêu thích bướm được…
Đang lúc Viên Phi Phi mải nghĩ ngợi lung tung, Trương Bình đã giơ tay lên, một phát xoá sạch sẽ bức hoạ bươm bướm trên mặt bàn.
Viên Phi Phi hoảng sợ.
“?”
Trương Bình kéo Viên Phi Phi đến bên hắn.
Động tác của tay hắn nhanh nhẹn, tròng mắt của Viên Phi Phi chuyển động liên tục nhìn mà cũng không nhìn kịp.
“Ông, ông chủ, ông ra hiệu chậm một chút, chậm một chút đi.”
Trương Bình ra hiệu một hồi, cũng biết Viên Phi Phi căn bản không hiểu được, hắn thở một hơi dài rất trầm, dùng bàn tay to lớn ấn lên đầu Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi bị tay đè muốn rụt cổ.
“Ông chủ, có phải ông nổi giận không, hay thôi ông cứ làm bướm đi……”
Trương Bình lắc đầu, buông tay ra, cầm lấy mấy dải sắt còn lại.
Không lâu sau, hắn làm xong những con vật Viên Phi Phi muốn: sói, gấu, và chuột.
Viên Phi Phi cười đến không khép miệng lại được.
Nàng ôm hết tất cả trong lòng, tung tăng chân sáo chạy về phòng.
Trương Bình nhìn theo bóng lưng của nàng, sau đó tuỳ tiện liếc bàn một cái.
Con thỏ làm lúc ban đầu, bị nàng không chút do dự bỏ rơi lại phía sau.
Đứa trẻ này tuổi tuy nhỏ, nhưng đã thành lập yêu ghét trong lòng rất rõ ràng, lớn lên giữa những vui buồn khen chửi, tôi luyện thành một sự chịu đựng thản nhiên.
Dẫu vậy, cũng không tệ.
Trương Bình đối diện với con thỏ kia khẽ cười, lượm lên, thuận tay ném vào trong lò lửa.
Đêm hôm đó, Viên Phi Phi nhích lại gần Trương Bình, thỏ thẻ bên tai hắn, “Ông chủ, ta có thể đem những thứ này đến thư viện chơi được không.”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi được Trương Bình cho phép, yên tâm nằm xuống lại.
Đêm vào khuya, Viên Phi Phi nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng Trương Bình ngồi hẳn dậy, một tay tóm Viên Phi Phi đến trước mặt mình.
Viên Phi Phi xoay tới xoay lui, rốt cuộc nói: “Không được, vẫn là không nên đem đi!” Nói xong đầu óc thoải mái, muốn nằm xuống ngủ.
Trương Bình bị nàng quậy xong bỏ ngang, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, hắn kéo Viên Phi Phi ngồi lên lại, khẽ chau mày nhìn nàng. Viên Phi Phi ho khan hai tiếng, khẽ nói: “Ông chủ, ta vốn định mang những thứ đồ chơi này đến thư viện đặt, nhưng bây giờ không muốn nữa.”
Trương Bình không hiểu, hơi lắc đầu.
Viên Phi Phi giải thích: “Là giống như chuyện ta đã nói với ông mấy bữa trước đó,” Nàng lấy tay ra hiệu, “Ta còn thắng được một viện mực đem về đó! Ông quên rồi à?”
Trương Bình khẽ gật đầu.
Viên Phi Phi la oai oái: “Ông chủ, ông sao cái gì cũng không nhớ vậy hả!”
Trương Bình ấn nàng xuống, vỗ vỗ lên ngực mình, ra ý là “ta nhớ rồi.”
“Ờ.” Viên Phi Phi nói, “Chính là vụ đó, dạo này đến phiên ta rồi, ta cũng phải đem đồ mới được.” nàng nghiêng đầu, rầu rĩ nói: “Sớm biết vậy đã không chọi trúng nhiêu đó bánh giấm.”
Trương Bình yên lặng một hồi, sau đó vỗ vỗ vai Viên Phi Phi, để nàng nằm xuống.
Viên Phi Phi nằm xuống một cái, nhanh chóng lăn ra ngủ.
Hôm sau, Viên Phi Phi cầm một con sói con đem đến thư viện.
Nàng chỉ học chữ, không đọc sách, cho nên lúc Khuất Lâm Uyển giảng bài, nàng rảnh rỗi ngồi chơi.
Trương Ngọc thấy trước tiên, hắn tranh thủ lúc Khuất Lâm Uyển không chú ý, thò đầu qua, khẽ nói: “Viên Phi, ngươi đang cầm gì đó?”
Viên Phi Phi nhìn lướt qua hắn, đem con sói con qua cho hắn xem một chút.
Tuy không quý giá gì, nhưng Trương Ngọc xưa giờ chưa từng thấy qua món đồ chơi bằng sắt như vậy, trong lòng ngứa ngáy, nói: “Đưa ta coi chút coi.”
Viên Phi Phi lắc đầu.
Trương Ngọc nhịn không nổi, lại chồm qua với với.
“Huynh đệ tốt, cho ta coi chút, ngày mai ta đem bánh giấm cho ngươi.”
Trương Ngọc biết rõ Viên Phi Phi thích món này. Mỗi lần chọi đá, phải có miếng bánh thì nàng mới ném.
Viên Phi Phi liếc hắn một cái.
Trương Ngọc giục hừ hừ: “Mau mau cho ta xem.”
Lúc này, Khuất Lâm Uyển ở trước lớp quay người lại, đúng lúc đối mặt ngay với Trương Ngọc đang rướn cổ qua.
“Trương Ngọc.”
Trương Ngọc tái mặt, cúi đầu xuống.
Khuất Lâm Uyển nâng mắt, trừng Viên Phi Phi một cái.
Viên Phi Phi không chút yếu thế, cũng trừng lại hắn.
Khuất Lâm Uyển: “……”
Hắn lắc đầu xoay người tiếp tục giảng bài, bên khoé miệng mang một nét cười.
Hắn đang nhìn cái đầu của Viên Phi Phi nhấp nhô trong đống sắt phế liệu ở góc sân đã khá lâu rồi.
Từ sau khi Viên Phi Phi tan học ở thư viện về đến nhà hôm nay, chỉ tuỳ tiện ăn vài miếng cơm, rồi chạy đến đống phế liệu sắt lục tới lục lui, Trương Bình kéo cũng không sao kéo về được.
Hắn vỗ vai Viên Phi Phi, muốn biết rốt cuộc nàng đang có chuyện gì, nhưng Viên Phi Phi không chịu nói với hắn.
“Không sao không sao, ta ăn no rồi, vận động một chút.”
Viên Phi Phi nhảy tới nhảy lui, leo lên leo xuống, Trương Bình nhìn thấy thú vị, nhất thời quên quay lại lò rèn luyện sắt.
Trong sân chất không ít phế liệu sắt, trong đó đa phần là những thứ như nồi chảo hỏng hoặc dụng cụ nhà nông, ngoài ra còn có những thứ Viên Phi Phi không biết tên, nhìn rất kỳ quái.
Viên Phi Phi vốn định tìm đại vài thứ gì đó, để đến lượt nàng phải làm Cái thì trưng dụng. Kết quả tìm tới tìm lui phát hiện không ít đồ chơi mới lạ thú vị, sau đó thì hoàn toàn quên mục đích ban đầu, cứ thế mà chơi ở bãi phế liệu sắt hết sức vui vẻ.
Trương Bình tay áo xắn lên, cầm ấm trà rót vào miệng uống, nghe trong sân vang tiếng binh binh bang bang, cũng không cảm thấy ồn ào. Chặp sau hắn ngồi bị mỏi, liền duỗi chân ra, tuỳ tiện dựa vào bức tường sau lưng.
Viên Phi Phi giơ cao một vật gì đó chạy lại, do bị dính bụi sắt, trên mặt và tay nàng đều lem luốc. Nàng chạy đến trước mặt Trương Bình, giơ thật cao vật ở trong tay lên.
“Ông chủ! Này là gì!?”
Trương Bình nhìn một cái, lắc lắc đầu.
“? “ Viên Phi Phi trợn tròn mắt, “Ông cũng không biết?”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi: “Ông tự mình rèn ra cái gì cũng không biết.”
Trương Bình tuỳ tiện chỉ chỉ đầu mình, sau đó phất phất tay.
Viên Phi Phi nghĩ ngợi, nói: “Ông quên rồi?”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi hơi bĩu môi, cầm miếng đồ sắt trong tay lật qua lật lại xem xét.
Kỳ thực Trương Bình không nghĩ ra nó là thứ gì cũng rất dễ hiểu, bởi vì cái vật sắt ấy căn bản chưa thành hình, mới chỉ là một dải sắt mà thôi, tuy nhiên kích thước độ dày đều đặn, vuốt thấy láng bóng, cho nên Viên Phi Phi mới chú ý nhặt nó lên.
Trương Bình nhìn một hồi, bỗng nhiên rút chân lại, ngồi thẳng người, cầm lấy dải sắt từ trong tay Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nói: “Ông nhớ ra rồi à?”
Trương Bình lắc đầu, hắn cầm dải sắt trong tay, quan sát hai đầu, sau đó bắt đầu uốn nắn.
Viên Phi Phi mở to mắt nhìn quên chớp.
Ngón tay của Trương Bình thô ráp hữu lực, một dải sắt cứng và bén trong tay hắn trông như một miếng kẹo mè xửng, tuỳ tiện uốn lên uốn xuống.
“Ôi ….” Viên Phi Phi nhìn ngây ngốc.
Dần dần, dải sắt chậm rãi hiện ra một chút hình dạng, Viên Phi Phi chỉ tay, la to: “Thỏ!”
Trương Bình cười nhạt một tiếng, gật gật đầu, tiếp tục làm.
Viên Phi Phi vui sướng nhảy nhót tưng tưng bên cạnh Trương Bình, không lâu sau, hắn cầm miếng sắt đưa cho Viên Phi Phi.
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Bình làm thứ này, trông con thỏ kia muốn không giống thỏ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Viên Phi Phi nâng con thỏ lên, hưng phấn hò hét không ngừng.
“Ông chủ, ông thật là lợi hại!” Đôi mắt của nàng sáng rực rỡ như có ánh lửa cháy trong đó.
Trương Bình khe khẽ vuốt vuốt đầu Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi nói: “Ông chủ, ông làm thêm cho ta một cái nữa đi!”
Trương Bình gật đầu, hắn đặt ấm trà qua một bên, đứng dậy, nắm tay Viên Phi Phi đi đến chỗ lò rèn.
Trong phòng chứa lò rèn vẫn còn mang hơi nóng của lửa, Trương Bình phanh bớt cổ áo trước ngực ra.
Hắn đi đến bàn nhặt vài miếng sắt, gọi Viên Phi Phi qua.
Viên Phi Phi bám theo bên cạnh Trương Bình, hưng phấn đập bàn.
“Ông chủ! Nhanh nhanh! “
Trương Bình cầm một miếng sắt, ngồi xuống ghế, nhìn Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi lập tức hiểu ý của hắn, “Ông hỏi ta muốn làm gì phải không?”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi không chút do dự nói: “Rồng!”
Trương Bình khựng lại, hơi nâng mắt, như đang suy nghĩ xem hình dạng con rồng như thế nào.
Chốc sau, hắn tỏ vẻ bất lực, nhìn Viên Phi Phi lắc đầu.
Viên Phi Phi: “Làm không ra?”
Trương Bình gật đầu.
“À….” Viên Phi Phi gãi lông mày, nói, “Rồng có vẻ khó nhỉ, vậy làm sói nhé, chuột cũng được!”
Ánh mắt Trương Bình nhìn Viên Phi Phi, biến thành vẻ hơi ngờ vực.
Bé gái nhà người ta đều thích những loại động vật xinh đẹp tỉ như thỏ con hoặc bươm bướm, Viên Phi Phi thì hay rồi, không thích sói thì thích chuột, muốn nữa chắc sẽ nói thích những thần vật kiểu kỳ lân hoặc phượng hoàng chi đó.
Lúc Trương Bình làm đến con vật thứ hai, rõ ràng là đã thành thạo hơn nhiều, hắn uốn nắn xong một con sói con, đưa cho Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi yêu thích không rời.
Đang lúc Viên Phi Phi thưởng thức đồ chơi, Trương Bình lấy tay chấm chấm nước từ bồn bên cạnh, vẽ lên mặt bàn một con bướm, sau đó vỗ vỗ vai Viên Phi Phi, chỉ cho nàng xem.
Viên Phi Phi vẫn chưa kịp phản ứng.
“Đâu? Đâu?”
Trương Bình thở dài, đưa tay cầm cái đầu nhỏ của nàng quay qua bên, để cho nàng nhìn thấy mặt bàn.
Lúc bấy giờ Viên Phi Phi mới trông thấy con bướm trên bàn.
“Ông chủ, ông muốn làm cho ta cái này?”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi không chút hứng thú “à” một tiếng.
Trương Bình cẩn thận quan sát nàng, Viên Phi Phi chú ý đến ánh mắt của Trương Bình, khẽ ho khan, nói: “Ta không thích thứ này.”
Trương Bình nhìn nàng đầy nghi vấn.
Viên Phi Phi nói: “Thỏ và bướm ta đều không thích, èo uột yếu mềm, không sống lâu.”
Viên Phi Phi thích nhất là rồng, điều này là theo Mã Bán Tiên.
Mã Bán Tiên từng nói với Viên Phi Phi, rồng là oai nhất, lên trời xuống đất không gì không làm được, không ăn cũng không chết, muốn sao được vậy. Thường dân trăm họ không được mặc long phục, Mã Bán Tiên bản thân quá đỗi yêu thích rồng, đã gửi gắm chốn thanh lâu thêu cho một con vào quần lót.
Lúc bốn tuổi Viên Phi Phi từng thấy qua một lần.
Tuy vị trí có phần bất nhã, nhưng Viên Phi Phi cũng vẫn nhìn một cái liền yêu thích con rồng méo mó xiêu vẹo ấy, thêu không khác gì một con giun.
Nàng không màng nó đẹp hay không đẹp, nàng chỉ biết rồng là tốt nhất.
Sau này nàng cũng thích cả sói, thích cả gấu, thậm chí thích cả chuột, chung quy cũng cùng một lý do, vì một chữ “sống ” khó tách rời kia.
Viên Phi Phi tóm tắt đơn giản lại cho Trương Bình.
“Là như vầy… nếu như yêu thích những thứ ấy, ta và Gậy Lừa chắc cũng không sống lâu được. Ông chủ, ông đổi cái khác làm cho ta đi mà.” Viên Phi Phi trông thấy còn lại không bao nhiêu dải sắt, quả thực rất tiếc.
Trương Bình bình đạm nghe Viên Phi Phi nói xong những điều này, hắn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Viên Phi Phi hơi chột dạ, trong lòng thầm than không lẽ Trương Bình lại thích bướm đến vậy?
Nàng liếc Trương Bình từ đầu tới chân một phen.
Bởi vì hắn phanh cổ áo, lồng ngực của Trương Bình lộ ra phân nửa, thêm tay áo xắn cao, lộ ra cánh tay cường tráng, toàn thân hắn mang lại cảm giác trầm ổn vững chắc.
Viên Phi Phi nhớ lại thân hình trắng bèo nhèo của Mã Bán Tiên……
Gậy Lừa thân hình như heo vậy mà còn yêu thích rồng khôn tả, Trương Bình …… Trương Bình căn bản không thể nào lại yêu thích bướm được…
Đang lúc Viên Phi Phi mải nghĩ ngợi lung tung, Trương Bình đã giơ tay lên, một phát xoá sạch sẽ bức hoạ bươm bướm trên mặt bàn.
Viên Phi Phi hoảng sợ.
“?”
Trương Bình kéo Viên Phi Phi đến bên hắn.
Động tác của tay hắn nhanh nhẹn, tròng mắt của Viên Phi Phi chuyển động liên tục nhìn mà cũng không nhìn kịp.
“Ông, ông chủ, ông ra hiệu chậm một chút, chậm một chút đi.”
Trương Bình ra hiệu một hồi, cũng biết Viên Phi Phi căn bản không hiểu được, hắn thở một hơi dài rất trầm, dùng bàn tay to lớn ấn lên đầu Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi bị tay đè muốn rụt cổ.
“Ông chủ, có phải ông nổi giận không, hay thôi ông cứ làm bướm đi……”
Trương Bình lắc đầu, buông tay ra, cầm lấy mấy dải sắt còn lại.
Không lâu sau, hắn làm xong những con vật Viên Phi Phi muốn: sói, gấu, và chuột.
Viên Phi Phi cười đến không khép miệng lại được.
Nàng ôm hết tất cả trong lòng, tung tăng chân sáo chạy về phòng.
Trương Bình nhìn theo bóng lưng của nàng, sau đó tuỳ tiện liếc bàn một cái.
Con thỏ làm lúc ban đầu, bị nàng không chút do dự bỏ rơi lại phía sau.
Đứa trẻ này tuổi tuy nhỏ, nhưng đã thành lập yêu ghét trong lòng rất rõ ràng, lớn lên giữa những vui buồn khen chửi, tôi luyện thành một sự chịu đựng thản nhiên.
Dẫu vậy, cũng không tệ.
Trương Bình đối diện với con thỏ kia khẽ cười, lượm lên, thuận tay ném vào trong lò lửa.
Đêm hôm đó, Viên Phi Phi nhích lại gần Trương Bình, thỏ thẻ bên tai hắn, “Ông chủ, ta có thể đem những thứ này đến thư viện chơi được không.”
Trương Bình gật đầu.
Viên Phi Phi được Trương Bình cho phép, yên tâm nằm xuống lại.
Đêm vào khuya, Viên Phi Phi nằm trên giường lăn qua lăn lại, cuối cùng Trương Bình ngồi hẳn dậy, một tay tóm Viên Phi Phi đến trước mặt mình.
Viên Phi Phi xoay tới xoay lui, rốt cuộc nói: “Không được, vẫn là không nên đem đi!” Nói xong đầu óc thoải mái, muốn nằm xuống ngủ.
Trương Bình bị nàng quậy xong bỏ ngang, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, hắn kéo Viên Phi Phi ngồi lên lại, khẽ chau mày nhìn nàng. Viên Phi Phi ho khan hai tiếng, khẽ nói: “Ông chủ, ta vốn định mang những thứ đồ chơi này đến thư viện đặt, nhưng bây giờ không muốn nữa.”
Trương Bình không hiểu, hơi lắc đầu.
Viên Phi Phi giải thích: “Là giống như chuyện ta đã nói với ông mấy bữa trước đó,” Nàng lấy tay ra hiệu, “Ta còn thắng được một viện mực đem về đó! Ông quên rồi à?”
Trương Bình khẽ gật đầu.
Viên Phi Phi la oai oái: “Ông chủ, ông sao cái gì cũng không nhớ vậy hả!”
Trương Bình ấn nàng xuống, vỗ vỗ lên ngực mình, ra ý là “ta nhớ rồi.”
“Ờ.” Viên Phi Phi nói, “Chính là vụ đó, dạo này đến phiên ta rồi, ta cũng phải đem đồ mới được.” nàng nghiêng đầu, rầu rĩ nói: “Sớm biết vậy đã không chọi trúng nhiêu đó bánh giấm.”
Trương Bình yên lặng một hồi, sau đó vỗ vỗ vai Viên Phi Phi, để nàng nằm xuống.
Viên Phi Phi nằm xuống một cái, nhanh chóng lăn ra ngủ.
Hôm sau, Viên Phi Phi cầm một con sói con đem đến thư viện.
Nàng chỉ học chữ, không đọc sách, cho nên lúc Khuất Lâm Uyển giảng bài, nàng rảnh rỗi ngồi chơi.
Trương Ngọc thấy trước tiên, hắn tranh thủ lúc Khuất Lâm Uyển không chú ý, thò đầu qua, khẽ nói: “Viên Phi, ngươi đang cầm gì đó?”
Viên Phi Phi nhìn lướt qua hắn, đem con sói con qua cho hắn xem một chút.
Tuy không quý giá gì, nhưng Trương Ngọc xưa giờ chưa từng thấy qua món đồ chơi bằng sắt như vậy, trong lòng ngứa ngáy, nói: “Đưa ta coi chút coi.”
Viên Phi Phi lắc đầu.
Trương Ngọc nhịn không nổi, lại chồm qua với với.
“Huynh đệ tốt, cho ta coi chút, ngày mai ta đem bánh giấm cho ngươi.”
Trương Ngọc biết rõ Viên Phi Phi thích món này. Mỗi lần chọi đá, phải có miếng bánh thì nàng mới ném.
Viên Phi Phi liếc hắn một cái.
Trương Ngọc giục hừ hừ: “Mau mau cho ta xem.”
Lúc này, Khuất Lâm Uyển ở trước lớp quay người lại, đúng lúc đối mặt ngay với Trương Ngọc đang rướn cổ qua.
“Trương Ngọc.”
Trương Ngọc tái mặt, cúi đầu xuống.
Khuất Lâm Uyển nâng mắt, trừng Viên Phi Phi một cái.
Viên Phi Phi không chút yếu thế, cũng trừng lại hắn.
Khuất Lâm Uyển: “……”
Hắn lắc đầu xoay người tiếp tục giảng bài, bên khoé miệng mang một nét cười.
/60
|