Viên Phi Phi hẳn không phải là một người thích ôn chuyện cũ, nhưng trong những ngày tháng sau này của nàng, có đôi khi nàng sẽ bất chợt nhớ đến đoạn thời gian ấy.
Nàng cảm thấy, đó là những chuỗi ngày nàng cho rằng mình ôn hoà nhất trong đời. Sau này nhớ lại, nàng thậm chí sẽ có một chút cảm giác rất hoang đường về chúng. Bởi vì nàng tìm không ra bất cứ một lý do nào có thể khiến cho nàng trở nên ôn hoà.
Khi ấy nàng non dại như thế, ngang ngược như thế, cả một con người nàng không khác gì một trái ớt hiểm, vừa dữ dội vừa cay.
Vậy mà nàng rõ ràng đã trở nên ôn hoà.
Mỗi một hồi ức sẽ có một điểm khởi đầu. Đối với Viên Phi Phi mà nói, điểm khởi đầu của những chuỗi ngày đó, là câu nói kia của nàng——
“Không cần biết là bao lâu, ta đều sẽ đợi.”
Và nàng đích xác đã đợi.
Từ ngày đó trở đi, Trương Bình mọi thứ vẫn như bình thường, nhưng Viên Phi Phi biết, hắn đã thay đổi.
Loại thay đổi ấy, không thể nào dùng ngôn ngữ để nói rõ được, nàng đã sống với Trương Bình năm năm, vẫn chưa từng bao giờ gặp phải cảm giác như vậy. Dường như giữa hai người mọc lên một bức tường vô hình. Dây leo rậm rạp, ngẩng đầu mỏi cổ cũng không trông thấy đỉnh.
Chẳng qua, Viên Phi Phi cũng không có ý định tìm kiếm.
Trương Bình như thường, Viên Phi Phi càng như thường hơn cả hắn.
Dù là lúc Trương Bình bắt đầu dọn dẹp căn phòng nhỏ chứa đồ linh tinh bên hông nhà, rồi dọn vào đó ở, Viên Phi Phi cũng không nói một câu. Nàng còn đứng một bên cười hì hì hỏi Trương Bình có gì cần phụ không.
Sau đó ngó Trương Bình mang bản mặt u ám lắc đầu.
Khi ấy mùa hè còn chưa qua, Trương Bình khiêng phản gỗ làm giường, lưng ướt đẫm một mảng. Viên Phi Phi ngồi xổm một bên, nói với hắn: “Ông chủ, không bao lâu nữa sẽ vào thu mà, đợi trời mát rồi dọn sau đi.”
Trương Bình xua tay, đến bên cạnh Viên Phi Phi ngồi xuống, cầm ấm nước lên uống nước ừng ực. Viên Phi Phi bảo: “Gấp dữ vậy sao.”
Tay Trương Bình hơi khựng lại, tuỳ ý xoay vai qua, ra hiệu:
“Không gấp, vừa vặn mấy hôm nay rảnh rỗi.”
“Xớ.” Viên Phi Phi cười nhạo một tiếng, nói: “Nếu nói như ông thì chúng ta ngày ngày đều rảnh rỗi.”
Trương Bình cười cười, gật đầu.
Nghỉ một chặp, Trương Bình lại đứng dậy, tiếp tục dọn đồ đi. Viên Phi Phi ngồi khoanh chân dựa vào tường, ngó hắn từng chuyến từng chuyến một, tới tới lui lui.
Thế là, vào những ngày cuối cùng của mùa hè, Viên Phi Phi lần đầu tiên trong căn nhà này, cùng với Trương Bình chia phòng mà ngủ.
Mà cũng trong đoạn thời gian đó, Kim gia cuối cùng cũng bắt đầu xúi hoa nương gây chuyện. Lăng Hoa nhận được tin ở bên Khuất gia, một đêm trước khi sự việc xảy ra, Tiểu Đậu Nha ở bên ngoài đưa tin, Viên Phi Phi cùng với Tám Chó treo cổ Cầm Sắt trên xà ngang.
Trong căn phòng tối tăm, Cầm Sắt mặc chiếc áo ngủ màu trắng, treo trên cao, hơi đung đưa. Viên Phi Phi liếc một cái, nói: “Trông như nữ quỷ.”
Tám Chó đang ở bên bàn vơ vét chút bánh trái còn sót lại bỏ miệng ăn, thuận miệng bảo: “Ngươi thấy nữ quỷ rồi?”
“Chưa thấy qua.” Viên Phi Phi: “Trong ý nghĩ thì không khác bộ dạng này mấy.”
Tám Chó cười nói: “Nữ quỷ chết oan, ngươi có sợ không.”
“Chết oan?” Viên Phi Phi không nhìn hắn ta, chỉ cười gằn một tiếng.
Tám Chó: “Sao.”
Viên Phi Phi bảo: “Ngươi nếu nhất định nói là ả ta chết oan, cũng không phải là không được.”
Tám Chó: “Ả ta đã làm gì.”
Viên Phi Phi nói: “Cái gì cũng không làm. Chẳng qua là không cam lòng thôi.”
Tám Chó xoay cổ hoạt động một chút, nói: “Mấy chuyện nữ nhân này nghe không hiểu. Đi thôi.”
Viên Phi Phi và Tám Chó đến rồi đi không một tiếng động. Ra đến bên ngoài, Viên Phi Phi hỏi Tám Chó, “Ta kêu ngươi đi giết người, ngươi có trách ta không.”
Tám Chó thấy buồn cười, hỏi: “Ta trách ngươi làm gì.”
Viên Phi Phi cũng cười cười với hắn ta, không nói gì.
“Còn ngươi.” Tám Chó nói với Viên Phi Phi, “Ngươi là một tiểu cô nương mà đi giết người, tại sao mà cả sắc mặt cũng không đổi chút nào.”
Viên Phi Phi: “Không biết.”
Tám Chó chậm chạp nói: “Này mà để cho ông chủ Trương biết được, còn không đánh gãy chân ngươi.”
Bước chân của Viên Phi Phi dừng lại, quay đầu nhìn hắn ta.
Tám Chó vội vàng giơ tay lên, nói: “Ta giỡn thôi, ngươi đừng tưởng thật, ta không thể nào đi nói với ông chủ Trương được.”
Viên Phi Phi nhìn hắn, bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Biết thì biết thôi, có gì ghê gớm đâu.”
“……” Tám Chó nhìn Viên Phi Phi một cách kỳ quái, nói: “Cảm thấy như gần đây ngươi hơi kỳ kỳ.”
Họ chạy đến hang ổ của Tám Chó ngồi một hồi, Tám Chó lấy từ trong áo ra một miếng bánh khác, đưa cho Viên Phi Phi. Viên Phi Phi không muốn, bảo: “Ngươi thật là không kiêng kỵ cái gì hết.”
Tám Chó nhồi nhét vô mồm, nói: “Loại người như chúng ta, còn có gì để kiêng kỵ nữa.”
Viên Phi Phi dựa vào bức tường.
Đầu ngõ là bầu trời thẳng đứng, chênh chếch sau một góc lầu, trăng nhô ra non nửa vầng. Tám Chó ăn hết mấy miếng bánh, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy sườn mặt của Viên Phi Phi, nhất thời sững người, bánh đang ăn trong miệng cũng quên nuốt.
Viên Phi Phi quay mặt qua, nhướng mày bảo:
“Ngươi ngó cái gì.”
Tám Chó mắc cỡ, cúi thấp đầu.
Viên Phi Phi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, khẽ nói: “Ngươi cứ ngó ta làm gì.”
Tám Chó không có chỗ để lui, quay mặt đi, nói: “Ngươi tránh ra một chút.”
Viên Phi Phi: “Ngươi ngó ta, dựa vào đâu mà nói ta tránh.”
Tám Chó quay đầu lại, ánh mắt giao nhau với Viên Phi Phi. Hắn trông thấy trăng đang chiếu trên phần mặt bên phải của Viên Phi Phi, ánh lên một tầng sắc bàng bạc. Tim hắn khẽ chao động, vứt miếng bánh trong tay xuống, chồm tới ôm ấy người ở trước mặt.
Viên Phi Phi bị hắn ôm chầm vào lòng, không nhúc nhích, vẫn câu nói kia——
“Ngươi ngó ta làm gì.”
Tám Chó trời sinh chân dài tay dài, thêm vào đó là thân hình ốm tong teo, vòng ôm của hắn mang một cảm giác giống như đang bị vây trong một khóm trúc. Hắn thì thầm bên tai của Viên Phi Phi: “Ta nói ra, ngươi đừng đánh ta.”
Viên Phi Phi: “Ta không đánh ngươi.”
Tám Chó nói: “Ta thấy ngươi đẹp.”
Viên Phi Phi nhướng mày: “Đẹp? Ngươi cảm thấy ta đẹp?”
Tám Chó ngẩng đầu, nhìn Viên Phi Phi chăm chú, khẳng định: “Đẹp.”
Viên Phi Phi: “Thế, ta và Lăng Hoa thì ai đẹp.”
Tám Chó không buồn nghĩ ngợi: “Ngươi.”
Viên Phi Phi cười lăn, nói: “Coi chừng Lăng Hoa nghe thấy lời này sẽ thưởng cho ngươi vài cái tát.”
Tám Chó ngồi về lại chỗ cũ, dựa vào tường, chẳng lo sợ gì, nói: “Ta mà để cho ả tát được thì đã không lăn lộn trong giang hồ với ngươi.” Tám Chó lượm lại miếng bánh vừa vứt xuống đất lúc nãy, thổi bụi đất vài cái, thấp giọng nói: “Ngươi và ả không giống nhau. Cho dù ả ta leo được lên vị trí của hoa khôi, phong quang vài năm, rốt cuộc cũng vẫn là mệnh của quỷ. Mà ngươi……” Đôi mắt của Tám Chó nhìn chằm chằm miếng bánh trong tay, nói: “Phi Phi, mệnh của ngươi là phú quý.”
Viên Phi Phi “Ha” một tiếng, nói: “Trương Bình dạo này chẳng làm lụng gì nữa rồi, trong nhà sắp nhịn đói tới nơi, người còn nói ta là mệnh phú quý, ta cần phải thỉnh giáo một chút xem ta quý ở chỗ nào.”
Tám Chó bảo: “Ai bảo phú quỷ chỉ ở cái ăn cái mặc.”
Viên Phi Phi không nói gì.
Tám Chó quay đầu nhìn nàng, nói: “Ngươi đã nhìn thấy ánh lửa chưa.”
Viên Phi Phi: “Ai chả thấy.”
Tám Chó: “Thế ngươi đã nhìn thấy những con thiêu thân bên ánh lửa chưa.”
Viên Phi Phi nhìn hắn, Tám Chó lại nói: “Trong mắt ta, ngươi giống như một ánh lửa.”
Kim Lâu xảy ra án mạng, có người đi báo quan, quan phủ điều tra Kim Lâu, nhưng không tìm được bất cứ một dấu vết nào. Nửa tháng sau, Kim Lâu lại khai trương, Lăng Hoa tự nhiên ngồi lên vị trí của hoa khôi, nhất thời phong quang vô hạn.
Viên Phi Phi đi hỏi Lăng Hoa, Bùi Vân rốt cuộc có biết chuyện này hay không. Lăng Hoa nói với nàng, nói hắn ta biết cũng được, không biết cũng được.
“Vòng vo tam quốc cái quái gì, nói thẳng.”
Lăng Hoa đã dọn đến căn phòng ở tầng trên cùng, mở cửa sổ, nửa thành Kỳ Thuỷ hiện ra trong tầm mắt, nàng ta ngồi bên cửa sổ hóng gió, cười nói: “Là ta làm, hắn khẳng định biết. Nhưng mà làm thế nào, hắn không biết.”
Viên Phi Phi nói: “Hắn đã tới hỏi ngươi?”
Lăng Hoa soài người trên bậu cửa sổ, nói: “Hắn làm gì chịu tới. Chỉ là, nhất cử nhất động của hắn, ta đều biết là được.”
Viên Phi Phi ngồi trên ghế, ngó bốn bề, bảo: “Cái phòng này, lớn hơn phòng cũ của ngươi không ít.”
“Dĩ nhiên rồi.” Lăng Hoa cười híp mắt quay qua đắc ý nói với Viên Phi Phi: “Ta bỏ ra một đống tiền, dùng bình hương hun căn phòng này cả ba ngày, ngươi ngửi xem, có phải là đã hết mùi lẳng lơ của ả kia chưa.”
Viên Phi Phi đưa một ngón tay chỉ chỉ lên xà ngang trên đầu, nói: “Ả ta chết ngay chỗ này.”
Lăng Hoa ngó lên trên một cái, Viên Phi Phi cười lạnh nhìn nàng ta, nói: “Lúc chết trông oán khí của ả ta rất nhiều, ngươi không sợ ả thành quỷ về tìm ngươi sao.”
Lăng Hoa nhìn Viên Phi Phi, bảo: “Ngươi sợ không, ngươi là người động thủ mà.”
Viên Phi Phi nói: “Không sợ.”
“Ta cũng không sợ.” Lăng Hoa nói. Bên ngoài là đêm đen mịt mùng, gió lùa vào trong phòng, thổi bay lên những sợi tóc ở đuôi tóc nàng ta. Ngữ khí của Lăng Hoa lạnh lẽo, không một chút do dự.
“Phi Phi, sống sống chết chết, vốn chỉ là một cơn mơ. Hôm nay ta giết ả, ngày mai người khác giết ta, đều như nhau thôi.”
Viên Phi Phi: “Ta lại còn tưởng ngươi sẽ sợ quỷ.”
Lăng Hoa cười, nói: “Lúc còn là người ta đã không sợ ả, làm quỷ, ta càng không sợ.”
Hôm ấy, Lăng Hoa và Viên Phi Phi cùng nhau uống rượu đến khuya, cuối cùng hai người đều say. Lăng Hoa ôm Viên Phi Phi, không ngừng thở phập phồng.
“Phi Phi, người đối với ta thật tốt, ta đều ghi nhớ hết tất cả.”
Viên Phi Phi cười, nói: “Không cần nhớ, ngân lượng của ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi.”
Viên Phi Phi hung hăng nhéo vào eo của Viên Phi Phi một cái, “Sẽ không để ngươi lỗ.” Nói đoạn, nàng ta lấy từ bồn gỗ hương bên người ra một hầu bao nho nhỏ, đưa cho Viên Phi Phi. “Ta vốn định đổi thành bạc vụn cho ngươi, ngươi sao lại đòi ngân phiếu.”
Viên Phi Phi nhét hầu bao vào trong áo, không nói gì.
Lăng Hoa đi đến trước mặt nàng, chọt chọt phía trước ngực của Viên Phi Phi một chút. Viên Phi Phi nhìn nàng ta, “Làm gì.”
Lăng Hoa cười híp mắt, “Ngươi quả thực đã lớn rồi.”
Viên Phi Phi quay đi chỗ khác, lại uống một ngụm rượu.
Lăng Hoa nói: “Ta cảm thấy, gần đây ngươi là lạ.”
“Ngươi cũng nói như vậy.” Viên Phi Phi mân mê ly rượu trong tay, nói: “Rốt cuộc thì lạ ở chỗ nào.”
Lăng Hoa: “Không nói rõ được.”
“Vậy thì đừng nói nữa.” Viên Phi Phi buông ly rượu, đứng dậy. “Ta đi đây.”
Lúc nàng về đến lò rèn, đêm đã khuya.
Cổng sân vẫn mở như cũ, Viên Phi Phi vào trong sân, trông thấy cả hai căn phòng đều sáng.
Nàng vào phòng mình, bên trong không có người, chỉ có cây đèn chứa đầy dầu hiu hắt cháy trên bàn. Viên Phi Phi nhìn chằm chằm ngọn đèn vàng mờ mờ ấy hồi lâu, tựa như sững người.
Đàng sau có tiếng động, Viên Phi Phi xoay người, trông thấy Trương Bình đứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng.
Làm gì về trễ như vậy. Trương Bình ngửi thấy mùi trong phòng, chau mày.
Ngươi uống rượu à.
Viên Phi Phi vẫn không nói gì.
Ngươi còn nhỏ tuổi, sao đã nghiện rượu như vậy, ta đã nói với ngươi rồi ——
Đang lúc Trương Bình còn ra hiệu giữa chừng, Viên Phi Phi bất chợt xoay đầu, khẽ thổi ngọn đèn dầu trên bàn một cái, ánh đèn dao động rồi tắt ngúm.
Bóng tối bao trùm, không còn nhìn thấy gì nữa.
Trương Bình tay run lên, dừng giữa không trung, há miệng, chỉ không thành tiếng.
Nàng cảm thấy, đó là những chuỗi ngày nàng cho rằng mình ôn hoà nhất trong đời. Sau này nhớ lại, nàng thậm chí sẽ có một chút cảm giác rất hoang đường về chúng. Bởi vì nàng tìm không ra bất cứ một lý do nào có thể khiến cho nàng trở nên ôn hoà.
Khi ấy nàng non dại như thế, ngang ngược như thế, cả một con người nàng không khác gì một trái ớt hiểm, vừa dữ dội vừa cay.
Vậy mà nàng rõ ràng đã trở nên ôn hoà.
Mỗi một hồi ức sẽ có một điểm khởi đầu. Đối với Viên Phi Phi mà nói, điểm khởi đầu của những chuỗi ngày đó, là câu nói kia của nàng——
“Không cần biết là bao lâu, ta đều sẽ đợi.”
Và nàng đích xác đã đợi.
Từ ngày đó trở đi, Trương Bình mọi thứ vẫn như bình thường, nhưng Viên Phi Phi biết, hắn đã thay đổi.
Loại thay đổi ấy, không thể nào dùng ngôn ngữ để nói rõ được, nàng đã sống với Trương Bình năm năm, vẫn chưa từng bao giờ gặp phải cảm giác như vậy. Dường như giữa hai người mọc lên một bức tường vô hình. Dây leo rậm rạp, ngẩng đầu mỏi cổ cũng không trông thấy đỉnh.
Chẳng qua, Viên Phi Phi cũng không có ý định tìm kiếm.
Trương Bình như thường, Viên Phi Phi càng như thường hơn cả hắn.
Dù là lúc Trương Bình bắt đầu dọn dẹp căn phòng nhỏ chứa đồ linh tinh bên hông nhà, rồi dọn vào đó ở, Viên Phi Phi cũng không nói một câu. Nàng còn đứng một bên cười hì hì hỏi Trương Bình có gì cần phụ không.
Sau đó ngó Trương Bình mang bản mặt u ám lắc đầu.
Khi ấy mùa hè còn chưa qua, Trương Bình khiêng phản gỗ làm giường, lưng ướt đẫm một mảng. Viên Phi Phi ngồi xổm một bên, nói với hắn: “Ông chủ, không bao lâu nữa sẽ vào thu mà, đợi trời mát rồi dọn sau đi.”
Trương Bình xua tay, đến bên cạnh Viên Phi Phi ngồi xuống, cầm ấm nước lên uống nước ừng ực. Viên Phi Phi bảo: “Gấp dữ vậy sao.”
Tay Trương Bình hơi khựng lại, tuỳ ý xoay vai qua, ra hiệu:
“Không gấp, vừa vặn mấy hôm nay rảnh rỗi.”
“Xớ.” Viên Phi Phi cười nhạo một tiếng, nói: “Nếu nói như ông thì chúng ta ngày ngày đều rảnh rỗi.”
Trương Bình cười cười, gật đầu.
Nghỉ một chặp, Trương Bình lại đứng dậy, tiếp tục dọn đồ đi. Viên Phi Phi ngồi khoanh chân dựa vào tường, ngó hắn từng chuyến từng chuyến một, tới tới lui lui.
Thế là, vào những ngày cuối cùng của mùa hè, Viên Phi Phi lần đầu tiên trong căn nhà này, cùng với Trương Bình chia phòng mà ngủ.
Mà cũng trong đoạn thời gian đó, Kim gia cuối cùng cũng bắt đầu xúi hoa nương gây chuyện. Lăng Hoa nhận được tin ở bên Khuất gia, một đêm trước khi sự việc xảy ra, Tiểu Đậu Nha ở bên ngoài đưa tin, Viên Phi Phi cùng với Tám Chó treo cổ Cầm Sắt trên xà ngang.
Trong căn phòng tối tăm, Cầm Sắt mặc chiếc áo ngủ màu trắng, treo trên cao, hơi đung đưa. Viên Phi Phi liếc một cái, nói: “Trông như nữ quỷ.”
Tám Chó đang ở bên bàn vơ vét chút bánh trái còn sót lại bỏ miệng ăn, thuận miệng bảo: “Ngươi thấy nữ quỷ rồi?”
“Chưa thấy qua.” Viên Phi Phi: “Trong ý nghĩ thì không khác bộ dạng này mấy.”
Tám Chó cười nói: “Nữ quỷ chết oan, ngươi có sợ không.”
“Chết oan?” Viên Phi Phi không nhìn hắn ta, chỉ cười gằn một tiếng.
Tám Chó: “Sao.”
Viên Phi Phi bảo: “Ngươi nếu nhất định nói là ả ta chết oan, cũng không phải là không được.”
Tám Chó: “Ả ta đã làm gì.”
Viên Phi Phi nói: “Cái gì cũng không làm. Chẳng qua là không cam lòng thôi.”
Tám Chó xoay cổ hoạt động một chút, nói: “Mấy chuyện nữ nhân này nghe không hiểu. Đi thôi.”
Viên Phi Phi và Tám Chó đến rồi đi không một tiếng động. Ra đến bên ngoài, Viên Phi Phi hỏi Tám Chó, “Ta kêu ngươi đi giết người, ngươi có trách ta không.”
Tám Chó thấy buồn cười, hỏi: “Ta trách ngươi làm gì.”
Viên Phi Phi cũng cười cười với hắn ta, không nói gì.
“Còn ngươi.” Tám Chó nói với Viên Phi Phi, “Ngươi là một tiểu cô nương mà đi giết người, tại sao mà cả sắc mặt cũng không đổi chút nào.”
Viên Phi Phi: “Không biết.”
Tám Chó chậm chạp nói: “Này mà để cho ông chủ Trương biết được, còn không đánh gãy chân ngươi.”
Bước chân của Viên Phi Phi dừng lại, quay đầu nhìn hắn ta.
Tám Chó vội vàng giơ tay lên, nói: “Ta giỡn thôi, ngươi đừng tưởng thật, ta không thể nào đi nói với ông chủ Trương được.”
Viên Phi Phi nhìn hắn, bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Biết thì biết thôi, có gì ghê gớm đâu.”
“……” Tám Chó nhìn Viên Phi Phi một cách kỳ quái, nói: “Cảm thấy như gần đây ngươi hơi kỳ kỳ.”
Họ chạy đến hang ổ của Tám Chó ngồi một hồi, Tám Chó lấy từ trong áo ra một miếng bánh khác, đưa cho Viên Phi Phi. Viên Phi Phi không muốn, bảo: “Ngươi thật là không kiêng kỵ cái gì hết.”
Tám Chó nhồi nhét vô mồm, nói: “Loại người như chúng ta, còn có gì để kiêng kỵ nữa.”
Viên Phi Phi dựa vào bức tường.
Đầu ngõ là bầu trời thẳng đứng, chênh chếch sau một góc lầu, trăng nhô ra non nửa vầng. Tám Chó ăn hết mấy miếng bánh, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, trông thấy sườn mặt của Viên Phi Phi, nhất thời sững người, bánh đang ăn trong miệng cũng quên nuốt.
Viên Phi Phi quay mặt qua, nhướng mày bảo:
“Ngươi ngó cái gì.”
Tám Chó mắc cỡ, cúi thấp đầu.
Viên Phi Phi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, khẽ nói: “Ngươi cứ ngó ta làm gì.”
Tám Chó không có chỗ để lui, quay mặt đi, nói: “Ngươi tránh ra một chút.”
Viên Phi Phi: “Ngươi ngó ta, dựa vào đâu mà nói ta tránh.”
Tám Chó quay đầu lại, ánh mắt giao nhau với Viên Phi Phi. Hắn trông thấy trăng đang chiếu trên phần mặt bên phải của Viên Phi Phi, ánh lên một tầng sắc bàng bạc. Tim hắn khẽ chao động, vứt miếng bánh trong tay xuống, chồm tới ôm ấy người ở trước mặt.
Viên Phi Phi bị hắn ôm chầm vào lòng, không nhúc nhích, vẫn câu nói kia——
“Ngươi ngó ta làm gì.”
Tám Chó trời sinh chân dài tay dài, thêm vào đó là thân hình ốm tong teo, vòng ôm của hắn mang một cảm giác giống như đang bị vây trong một khóm trúc. Hắn thì thầm bên tai của Viên Phi Phi: “Ta nói ra, ngươi đừng đánh ta.”
Viên Phi Phi: “Ta không đánh ngươi.”
Tám Chó nói: “Ta thấy ngươi đẹp.”
Viên Phi Phi nhướng mày: “Đẹp? Ngươi cảm thấy ta đẹp?”
Tám Chó ngẩng đầu, nhìn Viên Phi Phi chăm chú, khẳng định: “Đẹp.”
Viên Phi Phi: “Thế, ta và Lăng Hoa thì ai đẹp.”
Tám Chó không buồn nghĩ ngợi: “Ngươi.”
Viên Phi Phi cười lăn, nói: “Coi chừng Lăng Hoa nghe thấy lời này sẽ thưởng cho ngươi vài cái tát.”
Tám Chó ngồi về lại chỗ cũ, dựa vào tường, chẳng lo sợ gì, nói: “Ta mà để cho ả tát được thì đã không lăn lộn trong giang hồ với ngươi.” Tám Chó lượm lại miếng bánh vừa vứt xuống đất lúc nãy, thổi bụi đất vài cái, thấp giọng nói: “Ngươi và ả không giống nhau. Cho dù ả ta leo được lên vị trí của hoa khôi, phong quang vài năm, rốt cuộc cũng vẫn là mệnh của quỷ. Mà ngươi……” Đôi mắt của Tám Chó nhìn chằm chằm miếng bánh trong tay, nói: “Phi Phi, mệnh của ngươi là phú quý.”
Viên Phi Phi “Ha” một tiếng, nói: “Trương Bình dạo này chẳng làm lụng gì nữa rồi, trong nhà sắp nhịn đói tới nơi, người còn nói ta là mệnh phú quý, ta cần phải thỉnh giáo một chút xem ta quý ở chỗ nào.”
Tám Chó bảo: “Ai bảo phú quỷ chỉ ở cái ăn cái mặc.”
Viên Phi Phi không nói gì.
Tám Chó quay đầu nhìn nàng, nói: “Ngươi đã nhìn thấy ánh lửa chưa.”
Viên Phi Phi: “Ai chả thấy.”
Tám Chó: “Thế ngươi đã nhìn thấy những con thiêu thân bên ánh lửa chưa.”
Viên Phi Phi nhìn hắn, Tám Chó lại nói: “Trong mắt ta, ngươi giống như một ánh lửa.”
Kim Lâu xảy ra án mạng, có người đi báo quan, quan phủ điều tra Kim Lâu, nhưng không tìm được bất cứ một dấu vết nào. Nửa tháng sau, Kim Lâu lại khai trương, Lăng Hoa tự nhiên ngồi lên vị trí của hoa khôi, nhất thời phong quang vô hạn.
Viên Phi Phi đi hỏi Lăng Hoa, Bùi Vân rốt cuộc có biết chuyện này hay không. Lăng Hoa nói với nàng, nói hắn ta biết cũng được, không biết cũng được.
“Vòng vo tam quốc cái quái gì, nói thẳng.”
Lăng Hoa đã dọn đến căn phòng ở tầng trên cùng, mở cửa sổ, nửa thành Kỳ Thuỷ hiện ra trong tầm mắt, nàng ta ngồi bên cửa sổ hóng gió, cười nói: “Là ta làm, hắn khẳng định biết. Nhưng mà làm thế nào, hắn không biết.”
Viên Phi Phi nói: “Hắn đã tới hỏi ngươi?”
Lăng Hoa soài người trên bậu cửa sổ, nói: “Hắn làm gì chịu tới. Chỉ là, nhất cử nhất động của hắn, ta đều biết là được.”
Viên Phi Phi ngồi trên ghế, ngó bốn bề, bảo: “Cái phòng này, lớn hơn phòng cũ của ngươi không ít.”
“Dĩ nhiên rồi.” Lăng Hoa cười híp mắt quay qua đắc ý nói với Viên Phi Phi: “Ta bỏ ra một đống tiền, dùng bình hương hun căn phòng này cả ba ngày, ngươi ngửi xem, có phải là đã hết mùi lẳng lơ của ả kia chưa.”
Viên Phi Phi đưa một ngón tay chỉ chỉ lên xà ngang trên đầu, nói: “Ả ta chết ngay chỗ này.”
Lăng Hoa ngó lên trên một cái, Viên Phi Phi cười lạnh nhìn nàng ta, nói: “Lúc chết trông oán khí của ả ta rất nhiều, ngươi không sợ ả thành quỷ về tìm ngươi sao.”
Lăng Hoa nhìn Viên Phi Phi, bảo: “Ngươi sợ không, ngươi là người động thủ mà.”
Viên Phi Phi nói: “Không sợ.”
“Ta cũng không sợ.” Lăng Hoa nói. Bên ngoài là đêm đen mịt mùng, gió lùa vào trong phòng, thổi bay lên những sợi tóc ở đuôi tóc nàng ta. Ngữ khí của Lăng Hoa lạnh lẽo, không một chút do dự.
“Phi Phi, sống sống chết chết, vốn chỉ là một cơn mơ. Hôm nay ta giết ả, ngày mai người khác giết ta, đều như nhau thôi.”
Viên Phi Phi: “Ta lại còn tưởng ngươi sẽ sợ quỷ.”
Lăng Hoa cười, nói: “Lúc còn là người ta đã không sợ ả, làm quỷ, ta càng không sợ.”
Hôm ấy, Lăng Hoa và Viên Phi Phi cùng nhau uống rượu đến khuya, cuối cùng hai người đều say. Lăng Hoa ôm Viên Phi Phi, không ngừng thở phập phồng.
“Phi Phi, người đối với ta thật tốt, ta đều ghi nhớ hết tất cả.”
Viên Phi Phi cười, nói: “Không cần nhớ, ngân lượng của ngươi đã chuẩn bị đến đâu rồi.”
Viên Phi Phi hung hăng nhéo vào eo của Viên Phi Phi một cái, “Sẽ không để ngươi lỗ.” Nói đoạn, nàng ta lấy từ bồn gỗ hương bên người ra một hầu bao nho nhỏ, đưa cho Viên Phi Phi. “Ta vốn định đổi thành bạc vụn cho ngươi, ngươi sao lại đòi ngân phiếu.”
Viên Phi Phi nhét hầu bao vào trong áo, không nói gì.
Lăng Hoa đi đến trước mặt nàng, chọt chọt phía trước ngực của Viên Phi Phi một chút. Viên Phi Phi nhìn nàng ta, “Làm gì.”
Lăng Hoa cười híp mắt, “Ngươi quả thực đã lớn rồi.”
Viên Phi Phi quay đi chỗ khác, lại uống một ngụm rượu.
Lăng Hoa nói: “Ta cảm thấy, gần đây ngươi là lạ.”
“Ngươi cũng nói như vậy.” Viên Phi Phi mân mê ly rượu trong tay, nói: “Rốt cuộc thì lạ ở chỗ nào.”
Lăng Hoa: “Không nói rõ được.”
“Vậy thì đừng nói nữa.” Viên Phi Phi buông ly rượu, đứng dậy. “Ta đi đây.”
Lúc nàng về đến lò rèn, đêm đã khuya.
Cổng sân vẫn mở như cũ, Viên Phi Phi vào trong sân, trông thấy cả hai căn phòng đều sáng.
Nàng vào phòng mình, bên trong không có người, chỉ có cây đèn chứa đầy dầu hiu hắt cháy trên bàn. Viên Phi Phi nhìn chằm chằm ngọn đèn vàng mờ mờ ấy hồi lâu, tựa như sững người.
Đàng sau có tiếng động, Viên Phi Phi xoay người, trông thấy Trương Bình đứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng.
Làm gì về trễ như vậy. Trương Bình ngửi thấy mùi trong phòng, chau mày.
Ngươi uống rượu à.
Viên Phi Phi vẫn không nói gì.
Ngươi còn nhỏ tuổi, sao đã nghiện rượu như vậy, ta đã nói với ngươi rồi ——
Đang lúc Trương Bình còn ra hiệu giữa chừng, Viên Phi Phi bất chợt xoay đầu, khẽ thổi ngọn đèn dầu trên bàn một cái, ánh đèn dao động rồi tắt ngúm.
Bóng tối bao trùm, không còn nhìn thấy gì nữa.
Trương Bình tay run lên, dừng giữa không trung, há miệng, chỉ không thành tiếng.
/60
|