Hoan Nhan mở cửa xe, cầm túi xách muốn xuống xe: “Tôi muốn về nhà.”
Thế nhưng anh đã vượt lên trước một bước, chắn trước mặt cô, mấy ngày không gặp, dường như thân thể cao lớn của anh cũng trở nên xa lạ, ngay cả mùi vị quen thuộc bây giờ cũng xa lạ, thậm chí ôm hôn lại càng xa lạ.
Anh vòng tay ôm eo cô, hơi dùng sức, đã ôm cô vào trong ngực, cô không cao, đỉnh đầu chỉ tới cằm anh, anh ấn mạnh cô vào tỏng ngực, giọng nói vang vang: “Nhan Nhan.”
Trái tim cô khẽ run, nghe giọng nói kia có chút mơ hồ, nhưng không nói gì.
Mùi thơm trên áo anh rất nhẹ nhàng sạch sẽ, làm rung động cô, khiến cô vươn tay, nhẹn nhàng ôm lưng anh, nhưng lại không dám dùng sức.
Giờ phút này, chỉ là cái ôm vô cùng thuần túy, không có hành động thừa thãi, đàu ngón tay cô chạm nhẹ vào hạnh phúc giống như là bọt xà phòng, nhẹ nhàng một cái, sẽ tan biến không còn dấu vết.
“Em, có nhớ tôi không?” Anh chợt đặt câu hỏi, đôi mắt mang theo tia nhìn dịu dàng, đã hơn mười ngày, đêm nào anh cũng mơ thấy cô.
Hoan Nhan tựa đầu lên vai anh, thiếu chút nữa bật thốt lên, lại bị cô cắn răng chặn lại trong cổ họng.
Không nghe được câu trả lời của cô, anh cũng không ngạc nhiên, sự dịu dàng cô đơn chỉ tồn tại trong giây lát, anh lập tức lại trở thành Thân Tống Hạo không kiềm chế được.
Vòng tay ôm của anh siết chặt, ở sau lưng thăm dò vào trong áo sơ mi, ánh mắt đầy lửa nóng, đầu ngón tay giống như dòng điện, môi mỏng khẽ mấp máy: “Tôi cảm thấy, cùng em trao đổi không bằng chọn lựa hành động dứt khoát gọn gàng…”
Anh cắn cắn vành tai cô, nhẹ nhàng nỉ non, cảm thấy cả người cô run rẩy, anh lập tức cười khẽ “Thế nào, tôi nói đúng không, em rất nhạy cảm…”
Anh dựa sát vào cô, hơi dùng sức vuốt ve cơ thể cô, Hoan Nhan nhất thời không đề phòng, hơi thở ấm áp của anh vẫn ở bên tai, lượn lờ không ngừng, quấy rối cô… Cô thực sự không nên có ý nghĩ mong anh trở về! Một chút cũng không nên.
“Tôi muốn về nhà!” Hoan Nhan oán hận mở miệng, hai tay muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại trực tiếp cầm lấy, khẽ nheo hai mắt nghiêng đầu nhìn cô: “A, tôi hiện giờ rất có hứng thú phải làm thế nào?”
“Đi tìm mấy cô nàng Italy của anh đi!” Hoan Nhan hung hăng lườm anh, muốn rút tay ra, nhưng không được, tay anh giống như gọng kìm bám chặt tay cô, khiến cô không thể độn đậy.
“Cô nàng Italy xa như vậy, còn trước mặt lại là lão bà của tôi, tại sao lại không thể giải khát trước?” Giọng nói của anh ngạo mạn, đưa tay cô lên khóe miệng, khẽ cắn đầu ngón tay cô, đầu lưỡi như có như không nhẹ nhàng liếm qua, giống như có dòng điện cực lớn chạy từ ngón tay tới toàn thân, Hoan Nhan sững sờ, giống như tượng điêu khắc đứng yên tại chỗ, nhìn động tác hấp dẫn của anh…. Nhưng, nhưng đây là ngoài đường, cũng có xe cô, người đi đường thi thoảng qua lại, da mặt cô không dày như vậy, trực tiếp trình diễn tiết mục mập mờ cho người đi đường xem!
Bá bá tiếng còi xe từ xa truyền đến, Hoan Nhan rối bời, khẽ cắn môi, giọng điệu tức giận: “Thân Tống Hạo, lên xe rồi nói.”
“Hả?” Lông mày khẽ nhướng, khóe môi nâng lên thành đường cong mê người, anh vẫn không buông tha những ngón tay cô, mơ hồ không rõ mở miệng hỏi: “Lên xe làm gì?”
Hoan Nhan càng gấp, chiếc xe từ xa đang tiến lại gần, gương mặt cô đỏ giống như phát sốt không thể kiềm chế, tức giận dậm chân một cái, “Anh muốn làm tôi tức chết có phải không?”
“Được, được, lên xe…” Anh cười xấu xa, bước gần về phía cô, Hoan Nhan lập tức chui vào trong xe, anh nắm tay cô cũng khẽ cúi người vào theo, tay chân lưu loát nhanh chóng đóng cửa xe… “Anh… ngồi xa một chút!” Hoan Nhan cắn răng nghiến lợi, thật không biết làm sao lại chọc phải ôn thần.
“Lão bà, không ngồi xa được…! Anh sán lại gần, cách lớp áo mỏng, da thịt hoàn toàn nóng bỏng, giống như máu sôi trào đang muốn bứt ra khỏi da thịt, hòa chung một chỗ… “Tại sao lại không được!” Hoan Nhan trừng mắt nhìn anh, đàn ông đều háo sắc như vậy sao?
“À…” Anh cười xấu xa, ngửa người dựa vào ghế, liếc gương mặt đỏ hồng của cô: “Tôi chưa lớn như vậy, ngu ngốc!”
“Á…” Sau khi hiểu rõ, cô vội im lặng, anh đã cười thật to, cười nghiêng ngả, cười không dừng được!
Hoan Nhan tức giận, nhưng ngay cả mắng cũng không mắng được, cô thề cô sẽ đi tìm Văn Tĩnh luyện chút miệng lưỡi, quay lại mắng anh một trận!
“Thân Tống Hạo, anh không muốn lái xe à!” Hoan Nhan thật sự muốn cắn anh một cái, anh tại sao trở về lại gấp như vậy? Cô gái nóng bỏng ở Italy chưa thỏa mãn anh sao?
“Không cần!” Anh sát lại gần cô, đôi tay ở sau lưng cô bắt đầu làm chuyện xấu: “Em xem tôi cố ý lái xe tới đây…. Em không phải biết tôi muốn làm gì sao?”
“Tôi không thèm biết anh muốn làm gì!” Hoan Nhan bắt đầu giãy giụa, muốn dùng cùi chỏ đẩy anh ra, anh đúng là ngựa quen đường cũ.
“Em xem phong cảnh thật tốt… rất thích hợp, ừm, dã chiến.” Anh dán sát vào vành tai cô, mở miệng.
“Anh đi chết đi!” Hoan Nhan gần như sắp khóc, giống như con mèo hoang cấu lên mu bàn tay anh!
“Ai….” Thân Tống Hạo bị đau hít một hơi, nhưng cũng không buông tay, thân thể ngược lại còn dán chặt hơn, giọng điệu mập mờ: “Lão bà, đã cấm dục gần hai tháng… Em phải biết, như thế sẽ xảy ra án mạng.”
Thế nhưng anh đã vượt lên trước một bước, chắn trước mặt cô, mấy ngày không gặp, dường như thân thể cao lớn của anh cũng trở nên xa lạ, ngay cả mùi vị quen thuộc bây giờ cũng xa lạ, thậm chí ôm hôn lại càng xa lạ.
Anh vòng tay ôm eo cô, hơi dùng sức, đã ôm cô vào trong ngực, cô không cao, đỉnh đầu chỉ tới cằm anh, anh ấn mạnh cô vào tỏng ngực, giọng nói vang vang: “Nhan Nhan.”
Trái tim cô khẽ run, nghe giọng nói kia có chút mơ hồ, nhưng không nói gì.
Mùi thơm trên áo anh rất nhẹ nhàng sạch sẽ, làm rung động cô, khiến cô vươn tay, nhẹn nhàng ôm lưng anh, nhưng lại không dám dùng sức.
Giờ phút này, chỉ là cái ôm vô cùng thuần túy, không có hành động thừa thãi, đàu ngón tay cô chạm nhẹ vào hạnh phúc giống như là bọt xà phòng, nhẹ nhàng một cái, sẽ tan biến không còn dấu vết.
“Em, có nhớ tôi không?” Anh chợt đặt câu hỏi, đôi mắt mang theo tia nhìn dịu dàng, đã hơn mười ngày, đêm nào anh cũng mơ thấy cô.
Hoan Nhan tựa đầu lên vai anh, thiếu chút nữa bật thốt lên, lại bị cô cắn răng chặn lại trong cổ họng.
Không nghe được câu trả lời của cô, anh cũng không ngạc nhiên, sự dịu dàng cô đơn chỉ tồn tại trong giây lát, anh lập tức lại trở thành Thân Tống Hạo không kiềm chế được.
Vòng tay ôm của anh siết chặt, ở sau lưng thăm dò vào trong áo sơ mi, ánh mắt đầy lửa nóng, đầu ngón tay giống như dòng điện, môi mỏng khẽ mấp máy: “Tôi cảm thấy, cùng em trao đổi không bằng chọn lựa hành động dứt khoát gọn gàng…”
Anh cắn cắn vành tai cô, nhẹ nhàng nỉ non, cảm thấy cả người cô run rẩy, anh lập tức cười khẽ “Thế nào, tôi nói đúng không, em rất nhạy cảm…”
Anh dựa sát vào cô, hơi dùng sức vuốt ve cơ thể cô, Hoan Nhan nhất thời không đề phòng, hơi thở ấm áp của anh vẫn ở bên tai, lượn lờ không ngừng, quấy rối cô… Cô thực sự không nên có ý nghĩ mong anh trở về! Một chút cũng không nên.
“Tôi muốn về nhà!” Hoan Nhan oán hận mở miệng, hai tay muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại trực tiếp cầm lấy, khẽ nheo hai mắt nghiêng đầu nhìn cô: “A, tôi hiện giờ rất có hứng thú phải làm thế nào?”
“Đi tìm mấy cô nàng Italy của anh đi!” Hoan Nhan hung hăng lườm anh, muốn rút tay ra, nhưng không được, tay anh giống như gọng kìm bám chặt tay cô, khiến cô không thể độn đậy.
“Cô nàng Italy xa như vậy, còn trước mặt lại là lão bà của tôi, tại sao lại không thể giải khát trước?” Giọng nói của anh ngạo mạn, đưa tay cô lên khóe miệng, khẽ cắn đầu ngón tay cô, đầu lưỡi như có như không nhẹ nhàng liếm qua, giống như có dòng điện cực lớn chạy từ ngón tay tới toàn thân, Hoan Nhan sững sờ, giống như tượng điêu khắc đứng yên tại chỗ, nhìn động tác hấp dẫn của anh…. Nhưng, nhưng đây là ngoài đường, cũng có xe cô, người đi đường thi thoảng qua lại, da mặt cô không dày như vậy, trực tiếp trình diễn tiết mục mập mờ cho người đi đường xem!
Bá bá tiếng còi xe từ xa truyền đến, Hoan Nhan rối bời, khẽ cắn môi, giọng điệu tức giận: “Thân Tống Hạo, lên xe rồi nói.”
“Hả?” Lông mày khẽ nhướng, khóe môi nâng lên thành đường cong mê người, anh vẫn không buông tha những ngón tay cô, mơ hồ không rõ mở miệng hỏi: “Lên xe làm gì?”
Hoan Nhan càng gấp, chiếc xe từ xa đang tiến lại gần, gương mặt cô đỏ giống như phát sốt không thể kiềm chế, tức giận dậm chân một cái, “Anh muốn làm tôi tức chết có phải không?”
“Được, được, lên xe…” Anh cười xấu xa, bước gần về phía cô, Hoan Nhan lập tức chui vào trong xe, anh nắm tay cô cũng khẽ cúi người vào theo, tay chân lưu loát nhanh chóng đóng cửa xe… “Anh… ngồi xa một chút!” Hoan Nhan cắn răng nghiến lợi, thật không biết làm sao lại chọc phải ôn thần.
“Lão bà, không ngồi xa được…! Anh sán lại gần, cách lớp áo mỏng, da thịt hoàn toàn nóng bỏng, giống như máu sôi trào đang muốn bứt ra khỏi da thịt, hòa chung một chỗ… “Tại sao lại không được!” Hoan Nhan trừng mắt nhìn anh, đàn ông đều háo sắc như vậy sao?
“À…” Anh cười xấu xa, ngửa người dựa vào ghế, liếc gương mặt đỏ hồng của cô: “Tôi chưa lớn như vậy, ngu ngốc!”
“Á…” Sau khi hiểu rõ, cô vội im lặng, anh đã cười thật to, cười nghiêng ngả, cười không dừng được!
Hoan Nhan tức giận, nhưng ngay cả mắng cũng không mắng được, cô thề cô sẽ đi tìm Văn Tĩnh luyện chút miệng lưỡi, quay lại mắng anh một trận!
“Thân Tống Hạo, anh không muốn lái xe à!” Hoan Nhan thật sự muốn cắn anh một cái, anh tại sao trở về lại gấp như vậy? Cô gái nóng bỏng ở Italy chưa thỏa mãn anh sao?
“Không cần!” Anh sát lại gần cô, đôi tay ở sau lưng cô bắt đầu làm chuyện xấu: “Em xem tôi cố ý lái xe tới đây…. Em không phải biết tôi muốn làm gì sao?”
“Tôi không thèm biết anh muốn làm gì!” Hoan Nhan bắt đầu giãy giụa, muốn dùng cùi chỏ đẩy anh ra, anh đúng là ngựa quen đường cũ.
“Em xem phong cảnh thật tốt… rất thích hợp, ừm, dã chiến.” Anh dán sát vào vành tai cô, mở miệng.
“Anh đi chết đi!” Hoan Nhan gần như sắp khóc, giống như con mèo hoang cấu lên mu bàn tay anh!
“Ai….” Thân Tống Hạo bị đau hít một hơi, nhưng cũng không buông tay, thân thể ngược lại còn dán chặt hơn, giọng điệu mập mờ: “Lão bà, đã cấm dục gần hai tháng… Em phải biết, như thế sẽ xảy ra án mạng.”
/473
|