Thấy cô cất bước đi, nước mắt của Sầm Mĩ Vân rơi không ngừng, liên tục mở miệng: “Nhan nhi…”
Bước chân của Hoan Nhan giống như bị đính chặt không thể động đậy, ở trong Quý Duy An im lặng thật lâu, cô không quay đầu mở miệng: “Hôm nay sinh nhật phu nhân, xin phu nhân đừng khóc, nên vui vẻ một chút, có thời gian tôi sẽ trở lại thăm người.”
Cô nói xong, Sầm Mĩ Vân vẫn nức nở nghẹn ngào, lấy tay che miệng, bà không cầu cô tha thứ, bà chỉ cần cô hoàn thành tâm nguyện, cho bà nhìn cô, yêu thương cô, bồi thường cho cô, như vậy bà chết cũng cam lòng…. Hoan Nhan không dám ở lâu, sợ bản thân mất khống chế lại khóc ra tiếng, cô lùi ra khỏi ngực Quý Duy An, vừa muốn xuống dưới lầu, lại đột nhiên nhìn thấy một ánh mắt giận dữ!
Theo bản năng cô lùi lại một bước, vừa đúng lúc dựa vào ngực Quý Duy An, ngay lập tức, ánh mắt anh càng thêm tối đen phát ra tia nhìn rét lạnh.
“Quý tiên sinh, có phải nên bỏ bàn tay đang đặt lên hông phu nhân tôi ra không?” Thân Tống không nhanh không chậm mở miệng, khóe môi chứa đựng nụ cười, nhưng giọng nói thì lạnh như băng.
Cuối hành lang gấp khúc, không ai thấy có một cô gái vẻ mặt tối tăm nhìn một màn trước mặt.
Thấy Quý Duy An luôn để ý tới cô Thân Tống Hạo đột nhiên cảm thấy ghen tức, Hứa Hoan Nhan, tôi tại sao lại không biết em có nhiều sức quyến rũ như vậy?
Lời nói của anh chứa đầy vẻ ghen tuông, khiến khóe môi của Quý Duy An càng giương cao, anh làm động tác thân mật, tựa cằm lên vai Hoan Nhan, làm nũng: “Chị, chị em anh rể hung dữ với em kìa!”
“Anh gọi ai là anh rể?” Mày nhíu chặt, đột nhiên cảm thấy tình huống trước mặt thật không rõ ràng.
“Tất nhiên là anh, Hoan Nhan là chị tôi, anh không phải anh rể tôi sao?” Quý Duy An mỉm cười đẩy Hoan Nhan trong ngực ra phía trước, cô nhất thời không đề phòng lao vào ngực Thân Tống Hạo, cô không thể tránh thoát, nghĩ thầm người đàn ông này chắc sẽ không định chìa tay giúp đỡ, để cho cô mất mặt trước mọi người!
“Nhan Nhan, có chuyện gì?” Lòng bay tay anh vững vàng giữ ở hông cô, sau đó ôm cô vào trong ngực.
Hoan Nhan không biết phải nói thế nào, do dự chốc lát mới nói: “Chờ về nhà sẽ nói anh biết.”
“Chị!” Quý Duy An vẫn bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn, xông lại, dính sát vào tai cô lớn tiếng kêu la: “Chị, mới vừa rồi anh rể còn tưởng mẹ cầu hôn giúp em, thật là buồn cười chết đi… anh rể vừa rồi ghen rất lợi hại…”
“Tiểu tử thối, câm miệng cho tôi!” Thân Tống Hạo giơ tay đẩy Quý Duy An, giận giữ nhìn: “Cậu tốt nhất đừng có ý định xấu gì, chờ tôi tra rõ chân tướng sẽ tìm cậu tính sổ.”
Lời vừa dứt, anh lập tức kéo Hoan Nhan nghênh ngang rời đi, lúc tới khúc quanh, Nhiễm An An không nhanh không chậm bước ra, cười khanh khách đứng trước mặt hai người.
Không biết có phải do ánh nắng giữa trưa quá gắt hay khong mà Hoan Nhan lại cảm giác đáy mắt của cô gái này tràn đầy hận ý, nhưng vừa xoa mắt nhìn lại, đã thấy Quý Duy An ngọt ngào ôm lấy Nhiễm An An.
“Chị, đây là Nhiễm Nhiễm, bạn gái em, xinh đẹp không?” Anh giống như một đứa nhóc mở miệng khoe, hai mắt sáng như sao.
Hoan Nhan cảm giác không nói được nên lời, ánh mắt kia, cô từng nhìn thấy ở đâu? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế?
“Chị?” Quý Duy An cất giọng nghi ngờ hỏi.
“Xinh đẹp, xinh đẹp, ….” Hoan Nhan cảm thấy miệng khô khốc, bước chân cũng như hư ảo, cô tỉ mỉ quan sát gương mặt ngượng ngùng của cô gái ở trước mặt,muốn tìm ra đầu mối nhưng lại chỉ cảm thấy ánh mặt trời chiếu trên da thịt của cô trông thật xinh đẹp…. “Nhiễm Nhiễm đây chính là chị của anh, chị anh rất tốt, em nhất định sẽ thích chị ấy!” Quý Duy An cưng chiều xoa xoa tóc Nhiễm An An dịu dàng nói.
Nhiễm An An nở nụ cười thoải mái, ánh mắt cũng cong cong thành hình lưỡi liềm, cô giòn giã mở miệng: “Chị thật xinh đẹp, nhìn chị và Thân tiên sinh thật hạnh phúc.”
Thân Tống Hạo nghe lời này mày hơi nhíu, nhưng khóe môi vẫn cong lên,cánh tay ôm Hoan Nhan hơi siết chặt.
Hoan Nhan không có tâm trạng để ý lời nói chứa đầy hàm ý của cô, chỉ gật đầu nhìn Quý Duy An nói: “Duy An, Nhiễm Nhiễm, chị đi trước.”
Giống như là chạy trối chết xuống lầu, Hoan Nhan cảm thấy mắt phải nháy rất nhiều, hoảng hốt lo lắng, không biết cuối cùng xảy ra chuyện gì.
“Nhiễm Nhiễm sao em biết anh rể anh? Em không phải mới tới đây không lâu sao?” Quý Duy An có chút nghi ngời hỏi, anh chưa hề nói với Nhiễm Nhiễm về Thân Tống Hạo, mà cô vừa rồi lại chào hỏi như rất quen Thân Tống Hạo, giống như họ đã biết nhau khá lâu….. “À, em, em vừa rồi ở dưới đại sảnh nghe người ta chào hỏi anh ấy mới biết.” Nhiễm An An mỉm cười, sau đó đẩy nhẹ anh: “Anh không phải dẵn em đi gặp bác gái sao?”
“A, suýt chút nữa quên mất, chúng ta đi thôi.” Quý Duy An lập tức vứt bỏ nghi ngờ, ôm Nhiễm An An đi về phía trước.
Bước chân của Hoan Nhan giống như bị đính chặt không thể động đậy, ở trong Quý Duy An im lặng thật lâu, cô không quay đầu mở miệng: “Hôm nay sinh nhật phu nhân, xin phu nhân đừng khóc, nên vui vẻ một chút, có thời gian tôi sẽ trở lại thăm người.”
Cô nói xong, Sầm Mĩ Vân vẫn nức nở nghẹn ngào, lấy tay che miệng, bà không cầu cô tha thứ, bà chỉ cần cô hoàn thành tâm nguyện, cho bà nhìn cô, yêu thương cô, bồi thường cho cô, như vậy bà chết cũng cam lòng…. Hoan Nhan không dám ở lâu, sợ bản thân mất khống chế lại khóc ra tiếng, cô lùi ra khỏi ngực Quý Duy An, vừa muốn xuống dưới lầu, lại đột nhiên nhìn thấy một ánh mắt giận dữ!
Theo bản năng cô lùi lại một bước, vừa đúng lúc dựa vào ngực Quý Duy An, ngay lập tức, ánh mắt anh càng thêm tối đen phát ra tia nhìn rét lạnh.
“Quý tiên sinh, có phải nên bỏ bàn tay đang đặt lên hông phu nhân tôi ra không?” Thân Tống không nhanh không chậm mở miệng, khóe môi chứa đựng nụ cười, nhưng giọng nói thì lạnh như băng.
Cuối hành lang gấp khúc, không ai thấy có một cô gái vẻ mặt tối tăm nhìn một màn trước mặt.
Thấy Quý Duy An luôn để ý tới cô Thân Tống Hạo đột nhiên cảm thấy ghen tức, Hứa Hoan Nhan, tôi tại sao lại không biết em có nhiều sức quyến rũ như vậy?
Lời nói của anh chứa đầy vẻ ghen tuông, khiến khóe môi của Quý Duy An càng giương cao, anh làm động tác thân mật, tựa cằm lên vai Hoan Nhan, làm nũng: “Chị, chị em anh rể hung dữ với em kìa!”
“Anh gọi ai là anh rể?” Mày nhíu chặt, đột nhiên cảm thấy tình huống trước mặt thật không rõ ràng.
“Tất nhiên là anh, Hoan Nhan là chị tôi, anh không phải anh rể tôi sao?” Quý Duy An mỉm cười đẩy Hoan Nhan trong ngực ra phía trước, cô nhất thời không đề phòng lao vào ngực Thân Tống Hạo, cô không thể tránh thoát, nghĩ thầm người đàn ông này chắc sẽ không định chìa tay giúp đỡ, để cho cô mất mặt trước mọi người!
“Nhan Nhan, có chuyện gì?” Lòng bay tay anh vững vàng giữ ở hông cô, sau đó ôm cô vào trong ngực.
Hoan Nhan không biết phải nói thế nào, do dự chốc lát mới nói: “Chờ về nhà sẽ nói anh biết.”
“Chị!” Quý Duy An vẫn bộ dáng chỉ sợ thiên hạ không loạn, xông lại, dính sát vào tai cô lớn tiếng kêu la: “Chị, mới vừa rồi anh rể còn tưởng mẹ cầu hôn giúp em, thật là buồn cười chết đi… anh rể vừa rồi ghen rất lợi hại…”
“Tiểu tử thối, câm miệng cho tôi!” Thân Tống Hạo giơ tay đẩy Quý Duy An, giận giữ nhìn: “Cậu tốt nhất đừng có ý định xấu gì, chờ tôi tra rõ chân tướng sẽ tìm cậu tính sổ.”
Lời vừa dứt, anh lập tức kéo Hoan Nhan nghênh ngang rời đi, lúc tới khúc quanh, Nhiễm An An không nhanh không chậm bước ra, cười khanh khách đứng trước mặt hai người.
Không biết có phải do ánh nắng giữa trưa quá gắt hay khong mà Hoan Nhan lại cảm giác đáy mắt của cô gái này tràn đầy hận ý, nhưng vừa xoa mắt nhìn lại, đã thấy Quý Duy An ngọt ngào ôm lấy Nhiễm An An.
“Chị, đây là Nhiễm Nhiễm, bạn gái em, xinh đẹp không?” Anh giống như một đứa nhóc mở miệng khoe, hai mắt sáng như sao.
Hoan Nhan cảm giác không nói được nên lời, ánh mắt kia, cô từng nhìn thấy ở đâu? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc như thế?
“Chị?” Quý Duy An cất giọng nghi ngờ hỏi.
“Xinh đẹp, xinh đẹp, ….” Hoan Nhan cảm thấy miệng khô khốc, bước chân cũng như hư ảo, cô tỉ mỉ quan sát gương mặt ngượng ngùng của cô gái ở trước mặt,muốn tìm ra đầu mối nhưng lại chỉ cảm thấy ánh mặt trời chiếu trên da thịt của cô trông thật xinh đẹp…. “Nhiễm Nhiễm đây chính là chị của anh, chị anh rất tốt, em nhất định sẽ thích chị ấy!” Quý Duy An cưng chiều xoa xoa tóc Nhiễm An An dịu dàng nói.
Nhiễm An An nở nụ cười thoải mái, ánh mắt cũng cong cong thành hình lưỡi liềm, cô giòn giã mở miệng: “Chị thật xinh đẹp, nhìn chị và Thân tiên sinh thật hạnh phúc.”
Thân Tống Hạo nghe lời này mày hơi nhíu, nhưng khóe môi vẫn cong lên,cánh tay ôm Hoan Nhan hơi siết chặt.
Hoan Nhan không có tâm trạng để ý lời nói chứa đầy hàm ý của cô, chỉ gật đầu nhìn Quý Duy An nói: “Duy An, Nhiễm Nhiễm, chị đi trước.”
Giống như là chạy trối chết xuống lầu, Hoan Nhan cảm thấy mắt phải nháy rất nhiều, hoảng hốt lo lắng, không biết cuối cùng xảy ra chuyện gì.
“Nhiễm Nhiễm sao em biết anh rể anh? Em không phải mới tới đây không lâu sao?” Quý Duy An có chút nghi ngời hỏi, anh chưa hề nói với Nhiễm Nhiễm về Thân Tống Hạo, mà cô vừa rồi lại chào hỏi như rất quen Thân Tống Hạo, giống như họ đã biết nhau khá lâu….. “À, em, em vừa rồi ở dưới đại sảnh nghe người ta chào hỏi anh ấy mới biết.” Nhiễm An An mỉm cười, sau đó đẩy nhẹ anh: “Anh không phải dẵn em đi gặp bác gái sao?”
“A, suýt chút nữa quên mất, chúng ta đi thôi.” Quý Duy An lập tức vứt bỏ nghi ngờ, ôm Nhiễm An An đi về phía trước.
/473
|