Anh mấy bước đuổi theo, cánh tay dài duỗi một cái kéo chặt hông của cô, thân thể mỏng manh lập tức dán vào trong ngực của anh, hết sức thân mật.
Đáy mắt anh có một nụ cười gợn sóng, trước sau như một vẫn là vẻ mặt côn đồ không đứng đắn, lại nhìn chằm chằm cô như vậy, đáy lòng Hoan Nhan hoảng hốt, cô sợ anh sao? Vừa không sợ, nhưng lại rất sợ, sợ sự dịu dàng này, biết đó chỉ là đoá hoa sớm nở tối tàn.
Vợ à, anh có chuyện muốn cùng em nói. Anh ôm ngang hông của cô lên trên lầu, trong phòng ngủ tầng hai rõ ràng truyền đến tiếng Mễ Dương vui sướng thét chói tai.
Chuyện gì? Hoan Nhan dần dần thích ứng với cái ôm này, cảm thấy chóp mũi lượn lờ đều là hơi thở của anh, mùi nước hoa quen thuộc, mùi thuốc lá quen thuộc, anh thật sự nên cai thuốc rồi.
Gia gia thân thể vẫn không có gì khôi phục, hơn nữa khí trời chuyển lạnh, bác sĩ đề nghị gia gia đi Maldives nghỉ ngơi, nơi đó khí hậu bốn mùa như mùa xuân, đối với thân thể của gia gia mới có lợi.
Vừa nói đến gia gia, thanh âm của anh liền mang theo nhu hòa và thương cảm, người từ nhỏ đến lớn mang theo anh ở bên người, hết lòng che chở nuôi lớn anh, tuy anh không có được tình thương của cha và tình thương của mẹ nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy cô độc và bị bỏ rơi, đều là bởi vì gia gia.
Nếu bác sĩ đã nói như vậy, vậy thì mang gia gia đi thôi, chỉ cần gia gia có thể tốt, làm như thế nào cũng được! Hoan Nhan không chút do dự mở miệng nói.
Anh muốn đi cùng gia gia, gia gia từ trước đến giờ thương anh nhất, cha đi anh cũng không yên lòng, hơn nữa gia gia không thích ba, anh cùng đi với gia gia, gia gia mới yên tâm một chút. Anh thở dài, đưa tay quấn lấy mái tóc dài của cô, vuốt ve: Nhan Nhan, anh sẽ đi rất lâu.
Cô không biết mình ôm lấy cánh tay anh từ lúc nào, gắt gao dùng sức, trong lòng một hồi khủng hoảng, rồi lại trống rỗng, nhưng lại nói không ra lời.
Chỉ là. . . . . . Chờ đến sinh nhật em vào tháng mười hai, anh nhất định sẽ trở về. Anh ôm cô, nhắm mắt lại đem cằm tựa lên trên đỉnh đầu của cô nhẹ nhàng mè nheo; Nhan Nhan, còn có chuyện, em không nên cùng anh giận dỗi nữa, chúng ta sống thật tốt, có được hay không?
Hoan Nhan chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, lời nói không ra miệng cũng đã khẽ gật đầu một cái.
Chị, anh rể, em muốn ở đây! Tình đang nồng thì lại bị Mễ Dương bất chợt chạy đến cắt đứt, Hoan Nhan lập tức đỏ bừng cả mặt từ trong ngực anh tránh ra, quay người lại, mới cảm giác khóe mắt một mảnh lạnh, không biết lúc nào thì rơi lệ rồi. . . . . . Nha. . . . . . Anh rể, thật xin lỗi, em quấy rầy hai người . . . . . Mễ Dương cười tủm tỉm mở miệng, lập tức xoay người, làm bộ như cái gì cũng không thấy, cười trộm.
Em nói muốn nghỉ ngơi ở đâu? Chị bảo người giúp việc dọn dẹp. Hoan Nhan cuống quít nhận lời của cô mở miệng, phá vỡ sự lúng túng của ba người.
Chính là phòng này, ở đây có ban công thật xinh đẹp, hơn nữa gian phòng này rất lớn, em thích, em vẫn luôn nằm mơ muốn ngủ trong một căn phòng lớn như vậy! Mễ Dương chỉ vào phòng ngủ chính, như một đứa bé lôi cánh tay của Hoan Nhan làm nũng . . . . . . Hoan Nhan sửng sốt, đó là phòng ngủ lớn của cô và Thân Tống Hạo, Mễ Dương lại muốn ngủ trong đó, chuyện này là như thế nào đây?
Nơi này không được, Mễ Dương, đây là phòng của anh và chị em, những phòng còn lại tùy em lựa chọn, gian phòng lớn, mang ban công còn nhiều mà, không chỉ có một phòng này. Thân Tống Hạo cười nói tự nhiên, lời nói nói ra khỏi miệng lại không phản bác được.
Anh rể thật hẹp hòi. . . . . . Mễ Dương miệng chu ra, vẻ mặt miễn cưỡng.
Thân Tống Hạo chỉ cười không nói, chỉ là nụ cười kia trong đó tựa hồ cũng mang theo một chút hàm ý.
Vậy. . . . . . Mễ Dương làm ra suy tính dáng vẻ, nghiêng đầu trong chốc lát, lại uất ức nói: Em rất sợ trời tối, em muốn ngủ ở phòng sát vách, bằng không em rất sợ buổi tối . . . .
Tốt, anh nói ngoài phòng ngủ chính thì tùy em chọn. Thân Tống Hạo ngược lại đồng ý rất sung sướng, nói xong cũng kêu Tần tẩu dẫn người đi sửa sang lại căn phòng cách vách.
Mễ Dương đụng tới một cái đinh không cứng không mềm, ngược lại ngoan ngoãn đi theo Tần tẩu đi xem gian phòng, Hoan Nhan nghĩ thầm, cuối cùng chỉ là một là đứa bé, nhanh như vậy liền lại cao hứng.
Chị. . . . . . Mễ Dương nhìn một cái Thân Tống Hạo đang ở bên bận rộn cũng là tranh thủ thời gian ghé vào bên tai Hoan Nhan giảo hoạt mở miệng nói: Chị, em nói, em ngủ ở phòng sát vách hai người, vậy những lời nói trên giường buổi tối của hai người, em không phải là sẽ nghe rõ sao?
Lời nói của cô ta vô cùng hạ lưu, nhưng trên mặt lại mang theo dáng vẻ ngây thơ của một đứa bé, Hoan Nhan muốn nổi giận, nhưng lửa giận này lại không thể phát ra, cô chỉ là hung hăng nhìn chòng chọc Mễ Dương một cái: Hứa Mễ Dương, nếu em vẫn không thay đổi, chị cũng không quản em nữa.
Anh rể! Mễ Dương lập tức cao giọng quát lên, vẻ mặt khoa trương nhìn về phía Thân Tống Hạo: Chị nói không để ý đến muốn đuổi em đi. . . . . .
Hứa Mễ Dương! Hoan Nhan thật sự không cách nào khống chế cơn giận của mình gầm nhẹ!
Thật sự em sai rồi! Mễ Dương le lưỡi cười một tiếng, sôi nổi chạy về phòng mình, Thân Tống Hạo quay mặt đi, cô ta lại lại đảo lùi một bước, nhỏ giọng nói: Chị, anh rể trên giường nhất định rất tuyệt đi, em thật sự rất ghen tỵ với chị . . . . .
Cô ta nhẹ nhàng cười một tiếng, lần này cũng đã có kinh nghiệm, không đợi Hoan Nhan mở miệng nữa, liền thật nhanh mà biến mất ở trong phòng. . . . . . Hoan Nhan sững sờ ở tại chỗ, chỉ cảm thấy lửa giận trong bụng không chỗ phát tiết, cô chợt hối hận, tại sao lại mềm lòng đồng ý với Hoàng Thư Quyên chăm sóc Mễ Dương, tại sao lại đồng ý để cho Mễ Dương vào ở trong nhà của cô, cô nên cho cô ta chọn một ngôi trường nội trú mới đúng. . . . . . Cô chợt cảm thấy mình đang dẫn sói vào nhà, chính là cảm giác này . . . . . Thế nào? Thân Tống Hạo từ phòng tắm đi ra, Hoan Nhan vẫn còn ở duy trì trạng thái ngây người ngồi tại chỗ không nhúc nhích, anh cười cười đi đến, nhẹ nhàng kéo cô: Đi tắm, anh chờ em. . . . .
Lành lạnh da thịt dán lên thân thể của cô, làm cho cô không chịu được run run.
Hoan Nhan chợt xoay người ôm chặt lấy anh: A Hạo. . . . . .
Nhan Nhan làm sao thế? Anh vuốt tóc của cô, ôm chặt lấy khuôn mặt của cô đặt vào trước ngực.
Em có chút sợ. . . . . . Hoan Nhan ngập ngừng mở miệng, đôi tay quấn chặt lấy hông của anh, cô ngẩng mặt lên, không nhúc nhích nhìn anh: A Hạo, anh yêu thích em sao?
Anh lập tức bật cười, hơi kéo thân thể cô ra một chút, những giọt nước còn đọng lại trên người của anh thấm ướt áo sơ mi mỏng của cô, đường cong đẹp đẽ trước ngực loáng thoáng lộ ra ngoài. . . . . .
Đáy mắt anh có một nụ cười gợn sóng, trước sau như một vẫn là vẻ mặt côn đồ không đứng đắn, lại nhìn chằm chằm cô như vậy, đáy lòng Hoan Nhan hoảng hốt, cô sợ anh sao? Vừa không sợ, nhưng lại rất sợ, sợ sự dịu dàng này, biết đó chỉ là đoá hoa sớm nở tối tàn.
Vợ à, anh có chuyện muốn cùng em nói. Anh ôm ngang hông của cô lên trên lầu, trong phòng ngủ tầng hai rõ ràng truyền đến tiếng Mễ Dương vui sướng thét chói tai.
Chuyện gì? Hoan Nhan dần dần thích ứng với cái ôm này, cảm thấy chóp mũi lượn lờ đều là hơi thở của anh, mùi nước hoa quen thuộc, mùi thuốc lá quen thuộc, anh thật sự nên cai thuốc rồi.
Gia gia thân thể vẫn không có gì khôi phục, hơn nữa khí trời chuyển lạnh, bác sĩ đề nghị gia gia đi Maldives nghỉ ngơi, nơi đó khí hậu bốn mùa như mùa xuân, đối với thân thể của gia gia mới có lợi.
Vừa nói đến gia gia, thanh âm của anh liền mang theo nhu hòa và thương cảm, người từ nhỏ đến lớn mang theo anh ở bên người, hết lòng che chở nuôi lớn anh, tuy anh không có được tình thương của cha và tình thương của mẹ nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy cô độc và bị bỏ rơi, đều là bởi vì gia gia.
Nếu bác sĩ đã nói như vậy, vậy thì mang gia gia đi thôi, chỉ cần gia gia có thể tốt, làm như thế nào cũng được! Hoan Nhan không chút do dự mở miệng nói.
Anh muốn đi cùng gia gia, gia gia từ trước đến giờ thương anh nhất, cha đi anh cũng không yên lòng, hơn nữa gia gia không thích ba, anh cùng đi với gia gia, gia gia mới yên tâm một chút. Anh thở dài, đưa tay quấn lấy mái tóc dài của cô, vuốt ve: Nhan Nhan, anh sẽ đi rất lâu.
Cô không biết mình ôm lấy cánh tay anh từ lúc nào, gắt gao dùng sức, trong lòng một hồi khủng hoảng, rồi lại trống rỗng, nhưng lại nói không ra lời.
Chỉ là. . . . . . Chờ đến sinh nhật em vào tháng mười hai, anh nhất định sẽ trở về. Anh ôm cô, nhắm mắt lại đem cằm tựa lên trên đỉnh đầu của cô nhẹ nhàng mè nheo; Nhan Nhan, còn có chuyện, em không nên cùng anh giận dỗi nữa, chúng ta sống thật tốt, có được hay không?
Hoan Nhan chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, lời nói không ra miệng cũng đã khẽ gật đầu một cái.
Chị, anh rể, em muốn ở đây! Tình đang nồng thì lại bị Mễ Dương bất chợt chạy đến cắt đứt, Hoan Nhan lập tức đỏ bừng cả mặt từ trong ngực anh tránh ra, quay người lại, mới cảm giác khóe mắt một mảnh lạnh, không biết lúc nào thì rơi lệ rồi. . . . . . Nha. . . . . . Anh rể, thật xin lỗi, em quấy rầy hai người . . . . . Mễ Dương cười tủm tỉm mở miệng, lập tức xoay người, làm bộ như cái gì cũng không thấy, cười trộm.
Em nói muốn nghỉ ngơi ở đâu? Chị bảo người giúp việc dọn dẹp. Hoan Nhan cuống quít nhận lời của cô mở miệng, phá vỡ sự lúng túng của ba người.
Chính là phòng này, ở đây có ban công thật xinh đẹp, hơn nữa gian phòng này rất lớn, em thích, em vẫn luôn nằm mơ muốn ngủ trong một căn phòng lớn như vậy! Mễ Dương chỉ vào phòng ngủ chính, như một đứa bé lôi cánh tay của Hoan Nhan làm nũng . . . . . . Hoan Nhan sửng sốt, đó là phòng ngủ lớn của cô và Thân Tống Hạo, Mễ Dương lại muốn ngủ trong đó, chuyện này là như thế nào đây?
Nơi này không được, Mễ Dương, đây là phòng của anh và chị em, những phòng còn lại tùy em lựa chọn, gian phòng lớn, mang ban công còn nhiều mà, không chỉ có một phòng này. Thân Tống Hạo cười nói tự nhiên, lời nói nói ra khỏi miệng lại không phản bác được.
Anh rể thật hẹp hòi. . . . . . Mễ Dương miệng chu ra, vẻ mặt miễn cưỡng.
Thân Tống Hạo chỉ cười không nói, chỉ là nụ cười kia trong đó tựa hồ cũng mang theo một chút hàm ý.
Vậy. . . . . . Mễ Dương làm ra suy tính dáng vẻ, nghiêng đầu trong chốc lát, lại uất ức nói: Em rất sợ trời tối, em muốn ngủ ở phòng sát vách, bằng không em rất sợ buổi tối . . . .
Tốt, anh nói ngoài phòng ngủ chính thì tùy em chọn. Thân Tống Hạo ngược lại đồng ý rất sung sướng, nói xong cũng kêu Tần tẩu dẫn người đi sửa sang lại căn phòng cách vách.
Mễ Dương đụng tới một cái đinh không cứng không mềm, ngược lại ngoan ngoãn đi theo Tần tẩu đi xem gian phòng, Hoan Nhan nghĩ thầm, cuối cùng chỉ là một là đứa bé, nhanh như vậy liền lại cao hứng.
Chị. . . . . . Mễ Dương nhìn một cái Thân Tống Hạo đang ở bên bận rộn cũng là tranh thủ thời gian ghé vào bên tai Hoan Nhan giảo hoạt mở miệng nói: Chị, em nói, em ngủ ở phòng sát vách hai người, vậy những lời nói trên giường buổi tối của hai người, em không phải là sẽ nghe rõ sao?
Lời nói của cô ta vô cùng hạ lưu, nhưng trên mặt lại mang theo dáng vẻ ngây thơ của một đứa bé, Hoan Nhan muốn nổi giận, nhưng lửa giận này lại không thể phát ra, cô chỉ là hung hăng nhìn chòng chọc Mễ Dương một cái: Hứa Mễ Dương, nếu em vẫn không thay đổi, chị cũng không quản em nữa.
Anh rể! Mễ Dương lập tức cao giọng quát lên, vẻ mặt khoa trương nhìn về phía Thân Tống Hạo: Chị nói không để ý đến muốn đuổi em đi. . . . . .
Hứa Mễ Dương! Hoan Nhan thật sự không cách nào khống chế cơn giận của mình gầm nhẹ!
Thật sự em sai rồi! Mễ Dương le lưỡi cười một tiếng, sôi nổi chạy về phòng mình, Thân Tống Hạo quay mặt đi, cô ta lại lại đảo lùi một bước, nhỏ giọng nói: Chị, anh rể trên giường nhất định rất tuyệt đi, em thật sự rất ghen tỵ với chị . . . . .
Cô ta nhẹ nhàng cười một tiếng, lần này cũng đã có kinh nghiệm, không đợi Hoan Nhan mở miệng nữa, liền thật nhanh mà biến mất ở trong phòng. . . . . . Hoan Nhan sững sờ ở tại chỗ, chỉ cảm thấy lửa giận trong bụng không chỗ phát tiết, cô chợt hối hận, tại sao lại mềm lòng đồng ý với Hoàng Thư Quyên chăm sóc Mễ Dương, tại sao lại đồng ý để cho Mễ Dương vào ở trong nhà của cô, cô nên cho cô ta chọn một ngôi trường nội trú mới đúng. . . . . . Cô chợt cảm thấy mình đang dẫn sói vào nhà, chính là cảm giác này . . . . . Thế nào? Thân Tống Hạo từ phòng tắm đi ra, Hoan Nhan vẫn còn ở duy trì trạng thái ngây người ngồi tại chỗ không nhúc nhích, anh cười cười đi đến, nhẹ nhàng kéo cô: Đi tắm, anh chờ em. . . . .
Lành lạnh da thịt dán lên thân thể của cô, làm cho cô không chịu được run run.
Hoan Nhan chợt xoay người ôm chặt lấy anh: A Hạo. . . . . .
Nhan Nhan làm sao thế? Anh vuốt tóc của cô, ôm chặt lấy khuôn mặt của cô đặt vào trước ngực.
Em có chút sợ. . . . . . Hoan Nhan ngập ngừng mở miệng, đôi tay quấn chặt lấy hông của anh, cô ngẩng mặt lên, không nhúc nhích nhìn anh: A Hạo, anh yêu thích em sao?
Anh lập tức bật cười, hơi kéo thân thể cô ra một chút, những giọt nước còn đọng lại trên người của anh thấm ướt áo sơ mi mỏng của cô, đường cong đẹp đẽ trước ngực loáng thoáng lộ ra ngoài. . . . . .
/473
|