Thế nhưng lời nói này, âm thanh này, sự tuyên bố bá đạo này, vẫn khiến cho Hứa Hoan Nhan xúc động.
Anh hung hăng nhìn chằm chằm cô, nặng nề thở dốc như cũ, trước ngực mỏng manh khẽ lên xuống, đột nhiên Hứa Hoan Nhan cảm thấy người đàn ông này có một loại cảm giác áp bách không nói ra được, thậm chí cô còn thấy hơi sợ.
Ít nhất là hiện tại, cô không cần, lúc mà cô và Thân Tống Hạo hạnh phúc, cô không cần có người bá đạo như vậy tuyên thệ anh yêu cô, cô sẽ cảm thấy đây là gánh nặng.
“Tằng Á Hi, tôi kết hôn, anh có biết không?” Cô nhẹ nhàng mở miệng, lúc nói đến thời điểm kết hôn,trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, gần như đả thương ánh mắt của cậu ta.
Anh kinh ngạc lui về phía sau một bước, trong mắt chợt tiêm nhiễm vào từng mảnh từng mảnh đau thương, “Tôi không tin”, anh lắc đầu khàn khàn mở miệng…”Là thật, cái hôm gặp anh lần đầu tiên, là lúc tôi vừa mới cưới.” Cô gật đầu, từng chữ từng câu kiên quyết nói ra.
Tằng Á Hi khổ sở trưng ra chút ý cười, anh nghiêng mặt, cố sức ngăn cản khóe mắt cháy bỏng, hơn năm tháng nằm mộng, trong nháy mắt tan biến, ngay cả một chút xíu ảo tưởng, cũng đều không thể có.
“Nếu…Nếu đã như vậy, hai chúng ta làm bạn bè, có được không?” Anh cố gắng để cho mình thoạt nhìn xem ra không câu nệ, cười hì hì nhìn cô, nỗ lực để cho mình giữ vững bình tĩnh, song trong con ngươi đen thẳm, lóe ra thống khổ và tuyệt vọng, làm cho Hứa Hoan Nhan khó chịu một trận…”Tằng Á Hi, thật xin lổi…Tôi không nên, không nên quen biết anh, không nên xuống xe mới vừa rồi, không nên xuất hiện ở đây nữa…”
“Không, cô không nên nói như vậy!” Anh chậm rãi tiến lên, không hiểu là do nóng hay là vẫn còn bực bội, anh tiện tay giật áo khoác ra, lộ ra bên trong áo sơ mi màu xám, muốn đưa tay, liền khựng lại, thật muốn nắm bả vai mỏng manh yếu ớt của cô, nhưng rồi anh vẫn cố nỗ lực khống chế lại.
Nếu thích, thì không thể mang đến phức tạp cho cô, cô đã kết hôn, vậy điều anh có thể làm, chính là dùng thân phận bạn bè chúc mừng và chúc phúc cho cô.
“Hứa Hoan Nhan, chúng ta có thể liên lạc như bạn bè không?” Anh bước lại gần hơn, cúi đầu nhìn cô.
Cô nhỏ nhắn xinh xắn, tóc mái trước cắt ngang chân mày, thoạt nhìn cô thêm mấy phần ngây thơ, nhưng cô đã kết hôn, ở cô tất thảy đều tốt đẹp, giọng nói nghe êm tai, đôi mắt trong sáng, nụ cười ngọt ngào, cũng vì người khác mà nở rộ.
Hứa Hoan Nhan nhìn anh ta cười thoải mái như vậy, tâm cũng thoáng buông lỏng một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, dĩ nhiên có thể mà.”
Tằng Á HI lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười rực rỡ, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, đôi mắt đen nhánh tràn đầy vui vẻ nhìn lại anh ta, nhìn kỹ, hai má thấp thoáng lúm đồng tiền, Hau71 Hoan Nhan chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy anh giống như là người thân.
“Nói cho tôi biết số điện thoại của cô, Hứa Hoan Nhan.” Anh ta giơ giơ điện thoại, trên mặt vui vẻ quá đáng tựa như muốn che giấu cái gì đi.
Bất quá Hứa Hoan Nhan lại nhìn không tới, cô hiển nhiên là không nhìn ra, hiện tại anh đang giả bộ là người khác, vui hay là buồn, làm sao cô có thể cảm nhận được.
Hứa Hoan Nhan đọc lên một dãy con số, anh rất nghiêm túc đọc lại từng số từng số, lại đối chiếu với cô một lần nữa, cuối cùng vẫn không yên lòng bấm lại số, đến khi xác định nghe được tiếng chuông đổ từ trong túi của cô, anh mới yên tâm nhập tên Hứa Hoan Nhan vào điện thoại của mình.
Yên tĩnh hồi lâu, hai người nhất thời không biết nói gì, ngày thu ánh mặt trời ấm áp làm cho người ta buồn ngủ, đã giữa trưa rồi sao? Ánh mắt lướt qua lá cây thưa thớt trên ngọn cây, nhìn bầu trời cao xa trong vắt không một cơn gió, đột nhiên người con trai này xông vào trong cuộc đời cô, đến tột cùng vì sao lại đến?
“Hứa Hoan Nhan,,,Như vậy, tôi phải đi.” Anh cúi đầu mở miệng, thanh niên tuổi trẻ giọng nói vẫn còn ngây thơ và vang dội.
Ánh mắt đen bóng như vậy, cả đời cô chưa từng gặp qua người thứ hai nào có ánh mắt như vậy.
“Được, tạm biệt.” Hứa Hoan Nhan dứt lời,liền xoay người qua chỗ khác, cô không muốn người đàn ông khác quá chú ý đến mình.
“Hẹn gặp lại, Hứa Hoan Nhan.” Tằng Á Hi đứng bất động tại chổ, không chớp mắt theo dõi bóng lưng cô, hòa nhập vào trong đám người, đạp lá rụng, đến ngã tư cuối cùng, dần dần bao phủ, biến mất…Nét cười trên mặt dần biến mất, trong con mắt đen bóng nồng đậm không tan được chính là nỗi buồn, mình nên làm cái gì, cô đã kết hôn, mình bây giờ nên làm gì?
Xoay người, hai tay đút trong túi áo khoác, tiêu điều mà náo nhiệt, lành lạnh mà ấm áp trên phố, anh chậm rãi đi về phía trước….****”Đang làm gì đấy, bà xã?” Tin nhắn chợt đến, Hứa Hoan Nhan nhìn tin nhắn chỉ ngắn gọn một câu, trong đầu lập tức xuất hiện bộ dáng vô lại của anh cười ngậm lấy điếu thuốc, không khỏi cong khóe môi lên cười, ngón tay tinh xảo nhảy múa trên bàn phím: “Đi làm, nhưng thật là buồn, cơm tối chỉ một người ăn không có ý nghĩa.”
Nhấn gửi đi rồi liền mơ ước, tâm như đang nở rộ…cả người liền vui vẻ.
“Phải ngoan ngoãn ăn cơm, nếu không khi anh trở về thấy em gầy quá, thì sẽ phạt em đấy.”
“Phạt cái gì? Em mới không sợ anh… Rống rống.”
“Phạt em chủ động quyến rũ anh mười lần, có sợ không?”
“Sắc lang…”
Nhưng rồi anh chợt gọi điện về, âm thanh kia cách rất dài và khá xa cự ly truyền đến, dường như đã cách mấy đời, mà anh đi mới chỉ chưa tới một ngày.
“Nếu như một mình cảm thấy buồn chán, thì cứ đi tìm tên Quý Duy An khốn kiếp kia, em cũng nên dành chút thời giờ đến nhà họ Quý xem một chút đi, dù sao bà cũng là mẹ em.
Anh hung hăng nhìn chằm chằm cô, nặng nề thở dốc như cũ, trước ngực mỏng manh khẽ lên xuống, đột nhiên Hứa Hoan Nhan cảm thấy người đàn ông này có một loại cảm giác áp bách không nói ra được, thậm chí cô còn thấy hơi sợ.
Ít nhất là hiện tại, cô không cần, lúc mà cô và Thân Tống Hạo hạnh phúc, cô không cần có người bá đạo như vậy tuyên thệ anh yêu cô, cô sẽ cảm thấy đây là gánh nặng.
“Tằng Á Hi, tôi kết hôn, anh có biết không?” Cô nhẹ nhàng mở miệng, lúc nói đến thời điểm kết hôn,trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, gần như đả thương ánh mắt của cậu ta.
Anh kinh ngạc lui về phía sau một bước, trong mắt chợt tiêm nhiễm vào từng mảnh từng mảnh đau thương, “Tôi không tin”, anh lắc đầu khàn khàn mở miệng…”Là thật, cái hôm gặp anh lần đầu tiên, là lúc tôi vừa mới cưới.” Cô gật đầu, từng chữ từng câu kiên quyết nói ra.
Tằng Á Hi khổ sở trưng ra chút ý cười, anh nghiêng mặt, cố sức ngăn cản khóe mắt cháy bỏng, hơn năm tháng nằm mộng, trong nháy mắt tan biến, ngay cả một chút xíu ảo tưởng, cũng đều không thể có.
“Nếu…Nếu đã như vậy, hai chúng ta làm bạn bè, có được không?” Anh cố gắng để cho mình thoạt nhìn xem ra không câu nệ, cười hì hì nhìn cô, nỗ lực để cho mình giữ vững bình tĩnh, song trong con ngươi đen thẳm, lóe ra thống khổ và tuyệt vọng, làm cho Hứa Hoan Nhan khó chịu một trận…”Tằng Á Hi, thật xin lổi…Tôi không nên, không nên quen biết anh, không nên xuống xe mới vừa rồi, không nên xuất hiện ở đây nữa…”
“Không, cô không nên nói như vậy!” Anh chậm rãi tiến lên, không hiểu là do nóng hay là vẫn còn bực bội, anh tiện tay giật áo khoác ra, lộ ra bên trong áo sơ mi màu xám, muốn đưa tay, liền khựng lại, thật muốn nắm bả vai mỏng manh yếu ớt của cô, nhưng rồi anh vẫn cố nỗ lực khống chế lại.
Nếu thích, thì không thể mang đến phức tạp cho cô, cô đã kết hôn, vậy điều anh có thể làm, chính là dùng thân phận bạn bè chúc mừng và chúc phúc cho cô.
“Hứa Hoan Nhan, chúng ta có thể liên lạc như bạn bè không?” Anh bước lại gần hơn, cúi đầu nhìn cô.
Cô nhỏ nhắn xinh xắn, tóc mái trước cắt ngang chân mày, thoạt nhìn cô thêm mấy phần ngây thơ, nhưng cô đã kết hôn, ở cô tất thảy đều tốt đẹp, giọng nói nghe êm tai, đôi mắt trong sáng, nụ cười ngọt ngào, cũng vì người khác mà nở rộ.
Hứa Hoan Nhan nhìn anh ta cười thoải mái như vậy, tâm cũng thoáng buông lỏng một chút, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, dĩ nhiên có thể mà.”
Tằng Á HI lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười rực rỡ, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, đôi mắt đen nhánh tràn đầy vui vẻ nhìn lại anh ta, nhìn kỹ, hai má thấp thoáng lúm đồng tiền, Hau71 Hoan Nhan chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy anh giống như là người thân.
“Nói cho tôi biết số điện thoại của cô, Hứa Hoan Nhan.” Anh ta giơ giơ điện thoại, trên mặt vui vẻ quá đáng tựa như muốn che giấu cái gì đi.
Bất quá Hứa Hoan Nhan lại nhìn không tới, cô hiển nhiên là không nhìn ra, hiện tại anh đang giả bộ là người khác, vui hay là buồn, làm sao cô có thể cảm nhận được.
Hứa Hoan Nhan đọc lên một dãy con số, anh rất nghiêm túc đọc lại từng số từng số, lại đối chiếu với cô một lần nữa, cuối cùng vẫn không yên lòng bấm lại số, đến khi xác định nghe được tiếng chuông đổ từ trong túi của cô, anh mới yên tâm nhập tên Hứa Hoan Nhan vào điện thoại của mình.
Yên tĩnh hồi lâu, hai người nhất thời không biết nói gì, ngày thu ánh mặt trời ấm áp làm cho người ta buồn ngủ, đã giữa trưa rồi sao? Ánh mắt lướt qua lá cây thưa thớt trên ngọn cây, nhìn bầu trời cao xa trong vắt không một cơn gió, đột nhiên người con trai này xông vào trong cuộc đời cô, đến tột cùng vì sao lại đến?
“Hứa Hoan Nhan,,,Như vậy, tôi phải đi.” Anh cúi đầu mở miệng, thanh niên tuổi trẻ giọng nói vẫn còn ngây thơ và vang dội.
Ánh mắt đen bóng như vậy, cả đời cô chưa từng gặp qua người thứ hai nào có ánh mắt như vậy.
“Được, tạm biệt.” Hứa Hoan Nhan dứt lời,liền xoay người qua chỗ khác, cô không muốn người đàn ông khác quá chú ý đến mình.
“Hẹn gặp lại, Hứa Hoan Nhan.” Tằng Á Hi đứng bất động tại chổ, không chớp mắt theo dõi bóng lưng cô, hòa nhập vào trong đám người, đạp lá rụng, đến ngã tư cuối cùng, dần dần bao phủ, biến mất…Nét cười trên mặt dần biến mất, trong con mắt đen bóng nồng đậm không tan được chính là nỗi buồn, mình nên làm cái gì, cô đã kết hôn, mình bây giờ nên làm gì?
Xoay người, hai tay đút trong túi áo khoác, tiêu điều mà náo nhiệt, lành lạnh mà ấm áp trên phố, anh chậm rãi đi về phía trước….****”Đang làm gì đấy, bà xã?” Tin nhắn chợt đến, Hứa Hoan Nhan nhìn tin nhắn chỉ ngắn gọn một câu, trong đầu lập tức xuất hiện bộ dáng vô lại của anh cười ngậm lấy điếu thuốc, không khỏi cong khóe môi lên cười, ngón tay tinh xảo nhảy múa trên bàn phím: “Đi làm, nhưng thật là buồn, cơm tối chỉ một người ăn không có ý nghĩa.”
Nhấn gửi đi rồi liền mơ ước, tâm như đang nở rộ…cả người liền vui vẻ.
“Phải ngoan ngoãn ăn cơm, nếu không khi anh trở về thấy em gầy quá, thì sẽ phạt em đấy.”
“Phạt cái gì? Em mới không sợ anh… Rống rống.”
“Phạt em chủ động quyến rũ anh mười lần, có sợ không?”
“Sắc lang…”
Nhưng rồi anh chợt gọi điện về, âm thanh kia cách rất dài và khá xa cự ly truyền đến, dường như đã cách mấy đời, mà anh đi mới chỉ chưa tới một ngày.
“Nếu như một mình cảm thấy buồn chán, thì cứ đi tìm tên Quý Duy An khốn kiếp kia, em cũng nên dành chút thời giờ đến nhà họ Quý xem một chút đi, dù sao bà cũng là mẹ em.
/473
|