A Hạo. . . . . . Em và Dennis lâm, chưa từng xảy ra qua quan hệ. . . . . . Cô chợt mở miệng, trong thanh âm hàm chứa sự quyết tâm và lạnh lẽo . . . . . . Em nói cái gì? Anh sửng sốt, không dám tin mở miệng, cũng trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, điện thoại di động chợt mất sóng, đất rung núi chuyển, cả thành phố tựa hồ cũng bắt đầu lay động run rẩy . . . . . . A Hạo, A Hạo. . . . . . Có chuyện gì? Tô Lai sợ hãi hô to, từ trong điện thoại thỉnh thoảng truyền đến những âm thanh của sự đổ vỡ, Thân Tống Hạo muốn cố gắng nói cái gì đó, nhưng cánh cửa xe đóng chặt bỗng bật ra, chiếc điện thoại di động bay ra ngoài, vỡ thành hai nửa, những người trên quảng trường giống như bầy ong vỡ tổ rối rít chạy nạn, mà anh nằm trên mặt đất lạnh lẽo, trong đầu đều là câu nói kia, em cùng Dennis Lâm, chưa từng xảy ra quan hệ. . . . . . Tô Lai, mỗi một câu của em đến tột câu nào là thật câu nào là giả? Đến tột cùng những gì anh đã thấy, đã nghe được, không phải là thật sao?
Ngày đó anh ở California, mỗi ngày nhìn cô cùng Dennis Lâm nồng tình mật ý, bọn họ hàng đêm ở gian phòng cách vách với anh***, nhưng bây giờ, cô lại nói với anh, căn bản cái gì cũng chưa từng xảy ra, làm sao có thể khiến cho anh tin tưởng đây? Anh phải làm sao để có thể tin tưởng cô, Tô Lai, Tô Lai. . . . . . Người rời bỏ anh mà đi, người phản bội lại tình yêu của bọn họ cũng là cô, rồi cô đi yêu người khác, thông báo với anh sự hạnh phúc mới, cũng là cô . . . . Mà bây giờ, cô lại khóc lóc nói cô bất hạnh, người muốn quay đầu lại, cũng lại là cô. . . . . Tô Lai, Tô Lai, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tại sao cô đối với anh vẫn như một đám mây trôi lơ lửng phía trời cao, làm cho anh mịt mờ không rõ . . . . . Anh đã có được một hạnh phúc mới của riêng mình, anh có một người vợ tốt, nhưng cô vừa mở miệng, tất cả những sự phòng tuyến của anh đều tan rã.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, đã là ở một khu cứu viện đơn giản trong bệnh viện, anh chỉ bị một ít vết thương ngoài da, rất nhanh đã có thể xuống đất đi lại, chuyện đầu tiên mà anh làm khi tỉnh táo lại chính là đi tìm gia gia, đến khi chạy tới chỗ viện dưỡng lão của gia gia thì Thân Tống Hạo mới hơi thở phào nhẹ nhõm, hệ thống phòng ốc ở đây đều là kiến trúc do người Đức xây dựng từ những thập niên 90, các kỹ sư của Đức từ trước tới nay đều rất cẩn thận, cũng có lẽ bởi vì viện xây ở trên bề mặt vững chãi, nên chỉ phải chịu một cơn địa chấn nhỏ, những phòng ốc chỉ bị hư hỏng một chút, cũng không bị sụp đổ.
Chỉ là gia gia đã bị kinh sợ, cho tới bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở bên trong, lúc này Maldives căn bản là không thể để cho gia gia yên tâm chữa bệnh, mà những người bị thương nặng hơn gia gia còn chưa kịp chuyển đi, vì vậy việc trị liệu cũng bị đẩy lùi lại, Thân Tống Hạo tuy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng anh lại muốn chăm sóc gia gia, nửa bước không dám rời, dư chấn không ngừng, nơi này cũng không an toàn, ngay cả nối thông đường dây điện thoại cũng là chuyện không thể nào, bọn họ còn có thể còn sống sót, đã là vạn hạnh.
Một tháng sau, anh mới có thể báo bình an cho mọi người trong nhà.
Vào tháng tư, ở Maldives có trăm nghìn việc phải làm, công việc xây dựng lại đã đi vào quỹ đạo, mà gia gia cơ hồ cũng là đèn cạn dầu.
Thật ra thì trước khi tới nơi này, Thân Tống Hạo cũng biết thân thể gia gia không xong, nhưng anh vẫn ôm hi vọng mà đến, rồi lại vô dụng khiến gia gia phải nhận thêm thống khổ càng lớn, may mà, từ sau trận động đất tới bây giờ, gia gia chưa tỉnh lại, cũng không phải chịu một trận hành hạ nào của ốm đau.
Khi Hứa Hoan Nhan và Thân Thiểu Khang cùng Thích Dung Dung, còn có Duy An, An Nhiễm Nhiễm cùng tới thì cũng vừa lúc đưa tiễn Thân lão gia đoạn đường cuối cùng.
Có lẽ là hồi quang phản chiếu, gia gia mở mắt, nhưng chỉ nhận được Thân Tống Hạo cùng Hứa Hoan Nhan, chỉ thấy hai người bọn họ đang nắm tay đứng ở trước giường, quả nhiên là một đôi trai tài gái sắc, trong lòng lão nhân rất là sung sướng, nở một nụ cười tràn đầy nếp nhăn. . . . . . Thân Tống Hạo cúi đầu nhìn Hứa Hoan Nhan nằm ở trong ngực anh thương xót khóc thầm, bọn họ xa cách bao lâu, phải trải qua cả sinh ly tử biệt, lại không kịp nói với nhau những lời tâm sự, đã nôn nóng tới gặp ông cụ một lần cuối.
Tuy rằng là như thế, nhưng anh chỉ cần ôm cô là có thể dễ dàng liền phát hiện cô gầy như một tấm da bọc xương, trước đó thật khó khăn mới nuôi mập một chút, nhưng bây giờ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Anh rất đau lòng, anh không phủ nhận, người phụ nữ này cùng với rất nhiều người phụ nữ khác mà anh đã gặp qua là không giống nhau, anh có chút thích cô, thậm chí nguyện ý cưng chiều cô, nếu cái gì cũng không xảy ra, tất cả gió êm sóng lặng, có lẽ bọn họ sẽ bình thản mà sống với nhau cả đời. . . . . . Anh sẽ không quên những đêm kiều diễm trước khi chia tay, tư vị tuyệt vời khi được ở chung một chỗ với cô, thậm chí ngay cả Tô Lai cũng không thể sánh được, sau khi anh tới Maldives đều điên cuồng nhớ tới cô, tất cả đều là sự thật, anh không cách nào lừa gạt tâm trí của mình, anh thích cô, mặc dù sự yêu thích còn chưa thể gọi là yêu, nhưng là đối với cô như vậy cũng là đủ rồi, đủ cho cô cảm thấy ấm áp.
Cô nên cảm thấy may mắn, cô bình thường như vậy mà có thể chiếm một vị trí to lớn trong lòng anh.
Nghĩ như vậy, anh cảm thấy tựa hồ những áy náy từ lúc gặp cô cũng phai đi rất nhiều, lúc nhìn lại cô trong mắt anh lại ánh lên nhàn nhạt xa cách.
Sang ngày thứ hai, Gia gia đi rồi, cô khóc tựa hồ rất thương tâm, dĩ nhiên, gia gia là động lực mạnh mẽ nhất của cô, là chỗ dựa vững chắc của cô, là người luôn che chở cho cô, bây giờ người đã không còn, địa vị của cô ở Thân gia tất nhiên không lớn bằng lúc trước, nếu đổi thành anh, anh cũng sẽ khóc lớn như vậy.
Thế nhưng anh lại không hề rơi lệ, không phải là anh không thương tâm, tất cả mọi người ở đây không ai có thể thương tâm bằng anh, nhưng anh không muốn rơi lệ, gia gia trước lúc lâm chung đã nói với anh, không cho phép anh khóc, cháu của người không thể dễ dàng rơi lệ.
Trong di chúc mà người để lại còn có một chuyện bí ấn, ngay cả Thân Tống Hạo anh, người cùng Thân lão gia thân cận nhất, thế nhưng cũng là bây giờ mới biết, anh chưa từng nghĩ đến, gia gia coi trọng Hứa Hoan Nhan như vậy, mà tâm tư của Hứa Hoan Nhan cũng sâu như vậy, lừa gạt anh ngay cả một giọt nước cũng không lọt.
Ngày đó anh ở California, mỗi ngày nhìn cô cùng Dennis Lâm nồng tình mật ý, bọn họ hàng đêm ở gian phòng cách vách với anh***, nhưng bây giờ, cô lại nói với anh, căn bản cái gì cũng chưa từng xảy ra, làm sao có thể khiến cho anh tin tưởng đây? Anh phải làm sao để có thể tin tưởng cô, Tô Lai, Tô Lai. . . . . . Người rời bỏ anh mà đi, người phản bội lại tình yêu của bọn họ cũng là cô, rồi cô đi yêu người khác, thông báo với anh sự hạnh phúc mới, cũng là cô . . . . Mà bây giờ, cô lại khóc lóc nói cô bất hạnh, người muốn quay đầu lại, cũng lại là cô. . . . . Tô Lai, Tô Lai, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tại sao cô đối với anh vẫn như một đám mây trôi lơ lửng phía trời cao, làm cho anh mịt mờ không rõ . . . . . Anh đã có được một hạnh phúc mới của riêng mình, anh có một người vợ tốt, nhưng cô vừa mở miệng, tất cả những sự phòng tuyến của anh đều tan rã.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, đã là ở một khu cứu viện đơn giản trong bệnh viện, anh chỉ bị một ít vết thương ngoài da, rất nhanh đã có thể xuống đất đi lại, chuyện đầu tiên mà anh làm khi tỉnh táo lại chính là đi tìm gia gia, đến khi chạy tới chỗ viện dưỡng lão của gia gia thì Thân Tống Hạo mới hơi thở phào nhẹ nhõm, hệ thống phòng ốc ở đây đều là kiến trúc do người Đức xây dựng từ những thập niên 90, các kỹ sư của Đức từ trước tới nay đều rất cẩn thận, cũng có lẽ bởi vì viện xây ở trên bề mặt vững chãi, nên chỉ phải chịu một cơn địa chấn nhỏ, những phòng ốc chỉ bị hư hỏng một chút, cũng không bị sụp đổ.
Chỉ là gia gia đã bị kinh sợ, cho tới bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở bên trong, lúc này Maldives căn bản là không thể để cho gia gia yên tâm chữa bệnh, mà những người bị thương nặng hơn gia gia còn chưa kịp chuyển đi, vì vậy việc trị liệu cũng bị đẩy lùi lại, Thân Tống Hạo tuy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng anh lại muốn chăm sóc gia gia, nửa bước không dám rời, dư chấn không ngừng, nơi này cũng không an toàn, ngay cả nối thông đường dây điện thoại cũng là chuyện không thể nào, bọn họ còn có thể còn sống sót, đã là vạn hạnh.
Một tháng sau, anh mới có thể báo bình an cho mọi người trong nhà.
Vào tháng tư, ở Maldives có trăm nghìn việc phải làm, công việc xây dựng lại đã đi vào quỹ đạo, mà gia gia cơ hồ cũng là đèn cạn dầu.
Thật ra thì trước khi tới nơi này, Thân Tống Hạo cũng biết thân thể gia gia không xong, nhưng anh vẫn ôm hi vọng mà đến, rồi lại vô dụng khiến gia gia phải nhận thêm thống khổ càng lớn, may mà, từ sau trận động đất tới bây giờ, gia gia chưa tỉnh lại, cũng không phải chịu một trận hành hạ nào của ốm đau.
Khi Hứa Hoan Nhan và Thân Thiểu Khang cùng Thích Dung Dung, còn có Duy An, An Nhiễm Nhiễm cùng tới thì cũng vừa lúc đưa tiễn Thân lão gia đoạn đường cuối cùng.
Có lẽ là hồi quang phản chiếu, gia gia mở mắt, nhưng chỉ nhận được Thân Tống Hạo cùng Hứa Hoan Nhan, chỉ thấy hai người bọn họ đang nắm tay đứng ở trước giường, quả nhiên là một đôi trai tài gái sắc, trong lòng lão nhân rất là sung sướng, nở một nụ cười tràn đầy nếp nhăn. . . . . . Thân Tống Hạo cúi đầu nhìn Hứa Hoan Nhan nằm ở trong ngực anh thương xót khóc thầm, bọn họ xa cách bao lâu, phải trải qua cả sinh ly tử biệt, lại không kịp nói với nhau những lời tâm sự, đã nôn nóng tới gặp ông cụ một lần cuối.
Tuy rằng là như thế, nhưng anh chỉ cần ôm cô là có thể dễ dàng liền phát hiện cô gầy như một tấm da bọc xương, trước đó thật khó khăn mới nuôi mập một chút, nhưng bây giờ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Anh rất đau lòng, anh không phủ nhận, người phụ nữ này cùng với rất nhiều người phụ nữ khác mà anh đã gặp qua là không giống nhau, anh có chút thích cô, thậm chí nguyện ý cưng chiều cô, nếu cái gì cũng không xảy ra, tất cả gió êm sóng lặng, có lẽ bọn họ sẽ bình thản mà sống với nhau cả đời. . . . . . Anh sẽ không quên những đêm kiều diễm trước khi chia tay, tư vị tuyệt vời khi được ở chung một chỗ với cô, thậm chí ngay cả Tô Lai cũng không thể sánh được, sau khi anh tới Maldives đều điên cuồng nhớ tới cô, tất cả đều là sự thật, anh không cách nào lừa gạt tâm trí của mình, anh thích cô, mặc dù sự yêu thích còn chưa thể gọi là yêu, nhưng là đối với cô như vậy cũng là đủ rồi, đủ cho cô cảm thấy ấm áp.
Cô nên cảm thấy may mắn, cô bình thường như vậy mà có thể chiếm một vị trí to lớn trong lòng anh.
Nghĩ như vậy, anh cảm thấy tựa hồ những áy náy từ lúc gặp cô cũng phai đi rất nhiều, lúc nhìn lại cô trong mắt anh lại ánh lên nhàn nhạt xa cách.
Sang ngày thứ hai, Gia gia đi rồi, cô khóc tựa hồ rất thương tâm, dĩ nhiên, gia gia là động lực mạnh mẽ nhất của cô, là chỗ dựa vững chắc của cô, là người luôn che chở cho cô, bây giờ người đã không còn, địa vị của cô ở Thân gia tất nhiên không lớn bằng lúc trước, nếu đổi thành anh, anh cũng sẽ khóc lớn như vậy.
Thế nhưng anh lại không hề rơi lệ, không phải là anh không thương tâm, tất cả mọi người ở đây không ai có thể thương tâm bằng anh, nhưng anh không muốn rơi lệ, gia gia trước lúc lâm chung đã nói với anh, không cho phép anh khóc, cháu của người không thể dễ dàng rơi lệ.
Trong di chúc mà người để lại còn có một chuyện bí ấn, ngay cả Thân Tống Hạo anh, người cùng Thân lão gia thân cận nhất, thế nhưng cũng là bây giờ mới biết, anh chưa từng nghĩ đến, gia gia coi trọng Hứa Hoan Nhan như vậy, mà tâm tư của Hứa Hoan Nhan cũng sâu như vậy, lừa gạt anh ngay cả một giọt nước cũng không lọt.
/473
|