Hứa Hoan Nhan khóc cả đêm, cặp mắt có chút sưng, Hoan Nhan dứng ở sau cửa chỉ cảm thấy tim đập mạnh sắp hít thở không nổi, cô rất sợ, rồi lại một lần một lần an ủi mình, anh từ trước tới giờ có thói quen dậy sớm nói không chừng, nói không chừng tối qua anh đã trở về, mà lúc này anh đã rời giường xem báo ở dưới nhà rồi... Hít một hơi thật sâu, cô kéo cửa phòng ngủ, đi qua hành lang chuẩn bị xuống nhà, ánh mắt liếc nhìn phòng khách, chỉ có lách cách của chị Tần nấu ăn ở trong bếp, mùi thơm quẩn quanh chóp mũi, tay nắm lan can của cô lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan khắp cơ thể, cô vẫn cố bình tĩnh đi xuống, trực tiếp đi vào phòng bếp nhìn thấy chị Tần bê đồ ăn ra.
“Thiếu phu nhân, cô chờ thiếu gia sao?” Chị Tần dọn đồ ăn xong, liếc mắt nhìn ra ngoài phòng khách, thận trọng hỏi.
“Không đợi, chúng ta ăn trước thôi.” Hoan Nhan mở miệng, kéo ghế ngồi xuống, cô không nhanh không chậm cầm cốc sữa uống từng ngụm nhỏ, cảm giác ấm áp khiến cô cảm thấy thoải mái, chợt nhớ tới lúc trước, hai người có khoảng thời gian thật sự vui vẻ, cùng nhau ăn, tan việc anh tới đón cô, ngọt ngào, cô chưa từng quên.
“Thiếu gia về?” Chợt bị âm thanh vui vẻ của chị Tần cắt đứt suy nghĩ, Hoan Nhan khẽ run, quay mặt sang, nhìn thấy anh đi tới, vẻ mặt mỏi mệt, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cô đặt cốc xuống đứng bên cạnh anh, giúp anh cởi áo vest đưa cho người giúp việc, chậm rãi hỏi: “Chuyện xử lí thế nào? Nhân viên đó không sao chứ?”
Anh nhìn mắt cô cảm thấy kinh ngạc, dọc đường đi anh suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cô sẽ khóc, sẽ náo, hoặc giống như trước lạnh nhạt không để ý tới anh, nếu như vậy thật sự cảm thấy tốt, nhưng bây giờ, một đống lời trong bụng của anh bị nghẹn lại, chỉ có thể gật đầu lành lạnh nói: “Không sao.”
Nhìn anh như vậy, Hoan Nhan mỉm cười, nhưng trong lòng lại bi thương.
“Vậy ăn sáng thôi.” Cô nhẹ nhàng mở miệng: “Chị Tần vừa làm xong, anh mau tới ăn.”
Anh rửa tay, sau đó ngồi đối diện với cô, cô vùi đầu say sưa thưởng thức cháo, vẻ mặt bình thản.
“Em....” Anh mở miệng, lại không biết nói sao, muốn hỏi sao cô lại có thể bình tĩnh vậy, một chút phản ứng cũng không có, tại sao không khóc hỏi anh cả đêm không trở về.
“Sao? À, cháo hôm nay rất ngon, trời nóng, ăn sẽ hạ hỏa.” Hoan Nhan mỉm cười, xoay mặt nhìn chị Tần: “Chị Tần, mang cho A Hạo một bát cháo.”
Vẻ mặt của anh càng tối tăm, chợt đặt mạnh thìa xuống bàn, cầm khăn lau miệng: “Không cần, anh đi làm.”
Chị Tần tiến lùi cũng không phải, nhìn hai người, không dám mở miệng.
“Không cần lấy nữa, chị Tần chị ăn sáng đi.” Thân Tống Hạo lạnh lùng nhìn cô, quay người cầm áo khoác ra khỏi phòng khách.
“Thiếu phu nhân...” Cho đến khi bóng dáng Thân Tống Hạo biến mất chị Tần mới nhìn mặt Hoan Nha, lo lắng gọi.
Cái muỗng trong tay rớt cạch xuống bàn, vẻ mặt Hoan Nhan cứng đờ, lông mĩ rủ xuống, che kín đâu thương: “Ăn no quá... chị Tần, tôi ra ngoài dạo một chút.”
Cô đứng lên cầm túi xách ra ngoài, chị Tần mở miệng, nhưng lại lắc đầu thở dài rồi dọn dẹp bàn, sữa tươi còn chưa uống được một phần tư, làm sao mà no?
Gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Khê xin nghỉ giúp mình, Hoan Nhan đón xe tới bệnh viện.
Cố ý chọn một bệnh viện tư nhân, thời gian vẫn còn sớm người khám chưa nhiều, rất nhanh tới lượt cô, xét nghiệm, ngay sau đó lúc cầm kết quả xét nghiệm, quả nhiên cô đã đoán đúng, trong bụng cô có một bảo bảo.
Hoan Nhan cất kết quả xét nghiệm, trong lòng mơ hồ vui sướng, ông trời đối xử với cô không tệ, cô có một bảo bảo.
An Nhiễm Nhiễm từ quán cà phê ra, thì ở góc đường có một người đàn ông lén lút theo cô, vượt qua đường cái, cô rẽ vào một tiệm trà sữa, hắn cũng đi theo sau, trong tay cầm một cái túi thật giầy, vẻ mặt nịnh hót.
“Tìm được cái gì?” Đây là thám tử mà cô thuê theo dõi Thân Tống Hạo, tìm nàng có nghĩa đã có tin tức hay.
“Đều ở chỗ này, người cô bảo tôi theo dõi tối qua ở cùng một người phụ nữ khác, cả đêm không về nhà!”
“Anh nói gì!” An Nhiễm Nhiễm ngơ ngẩn, đoạt lấy túi đen trước mặt, một vài tấm hình dù không rõ mặt nhưng cũng nhận rõ là xe Thân Tống Hạo, mà người phụ nữ trong ngực anh ta không phải Hứa Hoan Nhan.
“Mình thật không ngờ cô ta lại bị vứt bỏ nhanh như vậy!” An Nhiễm Nhiễm lẩm bẩm mở miệng, quay mặt nhìn người đàn ông kia nói: “Anh làm rất tốt, tiếp tục điều tra, cẩn thận không bị phát hiện, người này không dễ chọc, tra rõ người phụ nữ đó là ai.”
An Nhiễm Nhiễm cảm thấy trong lòng vui sướng, lấy điện thoại bấm số Duy An: “Alo, Duy An anh tới chỗ em đi, mua quà cho anh rể, em ở quán trà sữa Đài Bắc chờ anh.”
Cúp máy, cô cầm một li trà sữa đi ra ngoài, quay mặt nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, đi vào, sau đó lúc đi ra trên tay cầm bao thuốc.
“Thiếu phu nhân, cô chờ thiếu gia sao?” Chị Tần dọn đồ ăn xong, liếc mắt nhìn ra ngoài phòng khách, thận trọng hỏi.
“Không đợi, chúng ta ăn trước thôi.” Hoan Nhan mở miệng, kéo ghế ngồi xuống, cô không nhanh không chậm cầm cốc sữa uống từng ngụm nhỏ, cảm giác ấm áp khiến cô cảm thấy thoải mái, chợt nhớ tới lúc trước, hai người có khoảng thời gian thật sự vui vẻ, cùng nhau ăn, tan việc anh tới đón cô, ngọt ngào, cô chưa từng quên.
“Thiếu gia về?” Chợt bị âm thanh vui vẻ của chị Tần cắt đứt suy nghĩ, Hoan Nhan khẽ run, quay mặt sang, nhìn thấy anh đi tới, vẻ mặt mỏi mệt, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cô đặt cốc xuống đứng bên cạnh anh, giúp anh cởi áo vest đưa cho người giúp việc, chậm rãi hỏi: “Chuyện xử lí thế nào? Nhân viên đó không sao chứ?”
Anh nhìn mắt cô cảm thấy kinh ngạc, dọc đường đi anh suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cô sẽ khóc, sẽ náo, hoặc giống như trước lạnh nhạt không để ý tới anh, nếu như vậy thật sự cảm thấy tốt, nhưng bây giờ, một đống lời trong bụng của anh bị nghẹn lại, chỉ có thể gật đầu lành lạnh nói: “Không sao.”
Nhìn anh như vậy, Hoan Nhan mỉm cười, nhưng trong lòng lại bi thương.
“Vậy ăn sáng thôi.” Cô nhẹ nhàng mở miệng: “Chị Tần vừa làm xong, anh mau tới ăn.”
Anh rửa tay, sau đó ngồi đối diện với cô, cô vùi đầu say sưa thưởng thức cháo, vẻ mặt bình thản.
“Em....” Anh mở miệng, lại không biết nói sao, muốn hỏi sao cô lại có thể bình tĩnh vậy, một chút phản ứng cũng không có, tại sao không khóc hỏi anh cả đêm không trở về.
“Sao? À, cháo hôm nay rất ngon, trời nóng, ăn sẽ hạ hỏa.” Hoan Nhan mỉm cười, xoay mặt nhìn chị Tần: “Chị Tần, mang cho A Hạo một bát cháo.”
Vẻ mặt của anh càng tối tăm, chợt đặt mạnh thìa xuống bàn, cầm khăn lau miệng: “Không cần, anh đi làm.”
Chị Tần tiến lùi cũng không phải, nhìn hai người, không dám mở miệng.
“Không cần lấy nữa, chị Tần chị ăn sáng đi.” Thân Tống Hạo lạnh lùng nhìn cô, quay người cầm áo khoác ra khỏi phòng khách.
“Thiếu phu nhân...” Cho đến khi bóng dáng Thân Tống Hạo biến mất chị Tần mới nhìn mặt Hoan Nha, lo lắng gọi.
Cái muỗng trong tay rớt cạch xuống bàn, vẻ mặt Hoan Nhan cứng đờ, lông mĩ rủ xuống, che kín đâu thương: “Ăn no quá... chị Tần, tôi ra ngoài dạo một chút.”
Cô đứng lên cầm túi xách ra ngoài, chị Tần mở miệng, nhưng lại lắc đầu thở dài rồi dọn dẹp bàn, sữa tươi còn chưa uống được một phần tư, làm sao mà no?
Gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Khê xin nghỉ giúp mình, Hoan Nhan đón xe tới bệnh viện.
Cố ý chọn một bệnh viện tư nhân, thời gian vẫn còn sớm người khám chưa nhiều, rất nhanh tới lượt cô, xét nghiệm, ngay sau đó lúc cầm kết quả xét nghiệm, quả nhiên cô đã đoán đúng, trong bụng cô có một bảo bảo.
Hoan Nhan cất kết quả xét nghiệm, trong lòng mơ hồ vui sướng, ông trời đối xử với cô không tệ, cô có một bảo bảo.
An Nhiễm Nhiễm từ quán cà phê ra, thì ở góc đường có một người đàn ông lén lút theo cô, vượt qua đường cái, cô rẽ vào một tiệm trà sữa, hắn cũng đi theo sau, trong tay cầm một cái túi thật giầy, vẻ mặt nịnh hót.
“Tìm được cái gì?” Đây là thám tử mà cô thuê theo dõi Thân Tống Hạo, tìm nàng có nghĩa đã có tin tức hay.
“Đều ở chỗ này, người cô bảo tôi theo dõi tối qua ở cùng một người phụ nữ khác, cả đêm không về nhà!”
“Anh nói gì!” An Nhiễm Nhiễm ngơ ngẩn, đoạt lấy túi đen trước mặt, một vài tấm hình dù không rõ mặt nhưng cũng nhận rõ là xe Thân Tống Hạo, mà người phụ nữ trong ngực anh ta không phải Hứa Hoan Nhan.
“Mình thật không ngờ cô ta lại bị vứt bỏ nhanh như vậy!” An Nhiễm Nhiễm lẩm bẩm mở miệng, quay mặt nhìn người đàn ông kia nói: “Anh làm rất tốt, tiếp tục điều tra, cẩn thận không bị phát hiện, người này không dễ chọc, tra rõ người phụ nữ đó là ai.”
An Nhiễm Nhiễm cảm thấy trong lòng vui sướng, lấy điện thoại bấm số Duy An: “Alo, Duy An anh tới chỗ em đi, mua quà cho anh rể, em ở quán trà sữa Đài Bắc chờ anh.”
Cúp máy, cô cầm một li trà sữa đi ra ngoài, quay mặt nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, đi vào, sau đó lúc đi ra trên tay cầm bao thuốc.
/473
|