Người mà hôm nay Noãn Noãn nhìn thấy, chính là anh ta, có đúng hay không? Hoan Nhan thật thấp mở miệng, lại cảm thấy cổ họng như bị chặn lại, khàn khàn khó chịu.
Duy An nhẹ nhàng gật đầu: Anh ta nhìn thấy Noãn Noãn, chỉ là suy đoán một chút nhưng cũng không thấy rõ, em đã chống đỡ qua rồi . . . . .
Trái tim Hoan Nhan chợt buông lỏng, cô cảm thấy trong lỗ mũi chua xót khác thường, mà hốc mắt cũng đi theo cháy lên, cô nghiêng mặt, không muốn bị Duy An nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc, cô gật đầu một cái: Chị sẽ cẩn thận hơn, về sau Noãn Noãn. . . . . . Nhất định không thể bị anh nhìn thấy nữa.
Chị, chị thật sự không muốn gặp lại anh ta sao?
Hoan Nhan chần chừ một chút, lắc đầu một cái, giọng nói có chút trầm muộn: Không muốn . . . . .
Duy An không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn nụ cười của anh ta, cậu tựa hồ như thấy được mình lúc mới đi Mĩ, cậu hận An Nhiễm, hận thấu xương, nhưng lại không có cách nào làm cho mình có thể lập tức dứt bỏ , không biết dùng thời gian bao lâu, mới có thể đem chỗ tình yêu bị mục nát đó khoét đi, nhưng điều đáng mừng là tinh thần anh cũng không tổn thương quá nặng nề, ngược lại thay da đổi thịt, làm cho anh như sống lại làm một người khác.
Nhưng chị gái oán hận cùng Thân Tống Hạo sâu như vậy, chỉ sợ cũng không sánh bằng thù giết cha, không sánh bằng tất cả những gì An Nhiễm đã làm!
Nếu không có Tằng Á Hi, không có đứa bé của bọn họ, chị gái biết làm sao? Nhưng mà đối với Tăng Á Hi, trong lòng cậu thật sự có kính nể và cảm kích, nếu thật sự chị gái có thể cùng anh ấy sống qua cả đời, thì cũng không tính là một chuyện xấu, chỉ là, bệnh của anh ấy. . . . . . Duy An không khỏi thở dài một tiếng, nếu là Á Hi chết đi, chị gái lại một mình mang theo hai đứa bé, thì phải làm sao?
Chị. . . . . . Chị hận Thân Tống Hạo đến vậy sao, một chút cơ hội đều không nguyện cho anh ta sao? Duy An chợt thốt lên, nhưng cũng bị lời nói của mình dọa cho sợ hết hồn.
Bả vai Hoan Nhan hơi run rẩy hạ xuống, không tự chủ được cắn chặt môi dưới, cô không tự chủ nhẹ nhàng gõ ngón tay, từng phát từng phát, tựa hồ muốn thoát khỏi những lo lắng trong lòng.
Duy An, em nên đi qua kêu Á Hi và Noãn Noãn ăn cơm đi, em có ăn cùng không?
Thấy cô đổi chủ đề, Duy An cũng không có hỏi nhiều nữa, anh đứng lên liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: Em còn có chút việc, phải gặp thư ký của Thị trưởng, không ăn cùng mọi người được.
Được rồi, em đi làm đi, chỉ là chú ý, đừng để mình quá mệt mỏi.
Hoan Nhan đứng lên, mỉm cười nhìn cậu, đem cổ áo sơ mi của cậu bẻ lại, thuận miệng nói: Nếu gặp được một người phụ nữ thích hợp, thì dẫn trở lại đây cho chị xem, biết không?
Duy An hơi chậm lại, tim hơi nhói một cái, thế nhưng cậu lại không đành lòng là cho chị gái lo lắng, chỉ mở miệng cười: Được, em có yêu mến ai thì liền mang về cho chị xem, bà quản gia nhỏ.
Mau đi đi. Đẩy cậuđi ra ngoài, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, bộ dáng Hoan Nhan cứng ngắc đi đến phía trước cửa sổ, năm năm rồi, bọn họ lại một lần nữa ở gần nhau như vậy, lại một lần nữa có thể chạm tay đến, nhưng cô vẫn muốn trốn trong cái vỏ đà điểu của mình, không dám lộ ra.
Nếu như cả đời chỉ có thể khắc cốt ghi tâm mối tình này, như vậy cô đã yêu, nếu như cả đời may mắn có thể được một người yêu đến khắc cốt ghi tâm, như vậy cô cũng may mắn được yêu, chỉ là nhiều thời điểm, người làm bạn cả đời kia, cũng không nhất định chính là người yêu tha thiết.
Đi qua năm tháng, cùng nhau vượt qua những năm tháng bình yên, lại vẫn là một người bên cạnh có thể cho mình một cuộc sống yên ả, cô không còn trẻ nữa, không còn những tham vọng kiểu như được ăn cả ngã về không, cũng không còn dám yêu dám hận, huống chi. . . . . . Trong sinh mệnh của cô còn nhiều hơn một Á Hi, một người đàn ông đã cho cô quá nhiều.
Hoan Nhan cúi đầu, ngón tay chạm lên những đóa hoa cắm ở trong bình hoa , cô giống như những bông hoa này, sắp khô héo, đã không cách nào để lựa chọn ngày mai có thể đi nơi nào.
*********************************************************
Một tuần lễ sau, Duy An đúng hẹn tới đón hai người về nhà, biệt thự Quý gia đã được trang hoàng lại, hơi thở lụn bại ngày xưa đã bị quét sạch, ngược lại sắc màu thêm rực rỡ mỹ lệ, Hoan Nhan trong lòng khuây khoả, trên mặt vui sướng cũng toát lên, Tăng Á Hi cũng bị cuốn hút, khuôn mặt trắng bệch cũng nở một nụ cười.
Ba, mẹ. . . . . . Hoan nghênh về nhà! Noãn Noãn vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, giống như là một con khỉ bướng bỉnh, mặt Hoan Nhan cũng giãn ra, một tay dắt Noãn Noãn, một tay dắt Á Hi đi tới phòng khách.
Ngồi xuống, trong phòng khách, bố cục cũng thay đổi, nhưng mùi vị đó cũng không thay đổi, Hoan Nhan trong thoáng chốc, thật giống như lại thấy bóng dáng ưu nhã của mẹ đang đi xuống, còn có chú Quý vĩnh viễn là một bộ dáng thân sĩ nho nhã . . . Không cảm thấy, nước mắt liền rơi xuống: Nếu ba mẹ, và chú Quý đều có ở đây. . . . .
Hoan Nhan lập tức nghẹn lại, nếu chú Quý ở đây, thì liệu ba cô có thể một mình lẻ loi hiu quạnh không? Tóm lại chuyện trên đời này, khó được hoàn hảo, giống như là cô, cũng chỉ là khó khăn lắm mới trải qua mà thôi.
Chị, đừng suy nghĩ gì nữa, đều đã qua rồi. Khóe môi Duy An có chút run run, anh cầm tay Hoan Nhan : Chị, không sao, đều đã qua rồi, ba bây giờ nhìn thấy Quý gia như vậy, ở phía dưới cũng có thể nhắm mắt.
Ừ, ừ! Hoan Nhan gắng sức mà gật đầu, lệ nóng dừng chảy, mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: Hôm nay về nhà, một nhà đoàn viên là chuyện tốt, buổi tối chúng ta ăn một bữa tiệc thật ngon, chị xuống bếp có được hay không?
Không thể.
Nhan Nhan, không được!
Mẹ, không được!
Hai người đàn ông cùng một tiểu nha đầu đồng thời hô lên, Hoan Nhan Hoan Nhan lại càng trầm hơn, nhìn sắc mặt ân cần của bọn họ dành cho cô, đột nhiên cô cảm thấy, đáy lòng của mình trở nên mềm mại, nếu cứ sống mãi như thế này, như vậy tất cả đau đớn, đều không còn trọng yếu nữa rồi, không hề cảm nhận được rõ ràng nữa.
Được rồi, em làm chút chuyện không có chuyện gì, bảo bảo hiện tại thật biết điều, bác sĩ nói em phải vận động một chút, không thể cả ngày nằm ì ra. Hoan Nhan cầm nắm chặt tay Á Hi, lạnh như vậy, không khỏi siết chặt hơn: Làm sao tay anh còn lạnh như vậy? Mở điều hòa cao lên một chút đi.
Không có việc gì, anh còn cảm thấy nóng đấy. Á Hi cũng cầm tay của cô, đem mấy sợ tóc trên trán cô giắt trên tai, dịu dàng cười một tiếng: Đừng quá khổ cực, biết không?
Duy An nhẹ nhàng gật đầu: Anh ta nhìn thấy Noãn Noãn, chỉ là suy đoán một chút nhưng cũng không thấy rõ, em đã chống đỡ qua rồi . . . . .
Trái tim Hoan Nhan chợt buông lỏng, cô cảm thấy trong lỗ mũi chua xót khác thường, mà hốc mắt cũng đi theo cháy lên, cô nghiêng mặt, không muốn bị Duy An nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc, cô gật đầu một cái: Chị sẽ cẩn thận hơn, về sau Noãn Noãn. . . . . . Nhất định không thể bị anh nhìn thấy nữa.
Chị, chị thật sự không muốn gặp lại anh ta sao?
Hoan Nhan chần chừ một chút, lắc đầu một cái, giọng nói có chút trầm muộn: Không muốn . . . . .
Duy An không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn nụ cười của anh ta, cậu tựa hồ như thấy được mình lúc mới đi Mĩ, cậu hận An Nhiễm, hận thấu xương, nhưng lại không có cách nào làm cho mình có thể lập tức dứt bỏ , không biết dùng thời gian bao lâu, mới có thể đem chỗ tình yêu bị mục nát đó khoét đi, nhưng điều đáng mừng là tinh thần anh cũng không tổn thương quá nặng nề, ngược lại thay da đổi thịt, làm cho anh như sống lại làm một người khác.
Nhưng chị gái oán hận cùng Thân Tống Hạo sâu như vậy, chỉ sợ cũng không sánh bằng thù giết cha, không sánh bằng tất cả những gì An Nhiễm đã làm!
Nếu không có Tằng Á Hi, không có đứa bé của bọn họ, chị gái biết làm sao? Nhưng mà đối với Tăng Á Hi, trong lòng cậu thật sự có kính nể và cảm kích, nếu thật sự chị gái có thể cùng anh ấy sống qua cả đời, thì cũng không tính là một chuyện xấu, chỉ là, bệnh của anh ấy. . . . . . Duy An không khỏi thở dài một tiếng, nếu là Á Hi chết đi, chị gái lại một mình mang theo hai đứa bé, thì phải làm sao?
Chị. . . . . . Chị hận Thân Tống Hạo đến vậy sao, một chút cơ hội đều không nguyện cho anh ta sao? Duy An chợt thốt lên, nhưng cũng bị lời nói của mình dọa cho sợ hết hồn.
Bả vai Hoan Nhan hơi run rẩy hạ xuống, không tự chủ được cắn chặt môi dưới, cô không tự chủ nhẹ nhàng gõ ngón tay, từng phát từng phát, tựa hồ muốn thoát khỏi những lo lắng trong lòng.
Duy An, em nên đi qua kêu Á Hi và Noãn Noãn ăn cơm đi, em có ăn cùng không?
Thấy cô đổi chủ đề, Duy An cũng không có hỏi nhiều nữa, anh đứng lên liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay: Em còn có chút việc, phải gặp thư ký của Thị trưởng, không ăn cùng mọi người được.
Được rồi, em đi làm đi, chỉ là chú ý, đừng để mình quá mệt mỏi.
Hoan Nhan đứng lên, mỉm cười nhìn cậu, đem cổ áo sơ mi của cậu bẻ lại, thuận miệng nói: Nếu gặp được một người phụ nữ thích hợp, thì dẫn trở lại đây cho chị xem, biết không?
Duy An hơi chậm lại, tim hơi nhói một cái, thế nhưng cậu lại không đành lòng là cho chị gái lo lắng, chỉ mở miệng cười: Được, em có yêu mến ai thì liền mang về cho chị xem, bà quản gia nhỏ.
Mau đi đi. Đẩy cậuđi ra ngoài, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, bộ dáng Hoan Nhan cứng ngắc đi đến phía trước cửa sổ, năm năm rồi, bọn họ lại một lần nữa ở gần nhau như vậy, lại một lần nữa có thể chạm tay đến, nhưng cô vẫn muốn trốn trong cái vỏ đà điểu của mình, không dám lộ ra.
Nếu như cả đời chỉ có thể khắc cốt ghi tâm mối tình này, như vậy cô đã yêu, nếu như cả đời may mắn có thể được một người yêu đến khắc cốt ghi tâm, như vậy cô cũng may mắn được yêu, chỉ là nhiều thời điểm, người làm bạn cả đời kia, cũng không nhất định chính là người yêu tha thiết.
Đi qua năm tháng, cùng nhau vượt qua những năm tháng bình yên, lại vẫn là một người bên cạnh có thể cho mình một cuộc sống yên ả, cô không còn trẻ nữa, không còn những tham vọng kiểu như được ăn cả ngã về không, cũng không còn dám yêu dám hận, huống chi. . . . . . Trong sinh mệnh của cô còn nhiều hơn một Á Hi, một người đàn ông đã cho cô quá nhiều.
Hoan Nhan cúi đầu, ngón tay chạm lên những đóa hoa cắm ở trong bình hoa , cô giống như những bông hoa này, sắp khô héo, đã không cách nào để lựa chọn ngày mai có thể đi nơi nào.
*********************************************************
Một tuần lễ sau, Duy An đúng hẹn tới đón hai người về nhà, biệt thự Quý gia đã được trang hoàng lại, hơi thở lụn bại ngày xưa đã bị quét sạch, ngược lại sắc màu thêm rực rỡ mỹ lệ, Hoan Nhan trong lòng khuây khoả, trên mặt vui sướng cũng toát lên, Tăng Á Hi cũng bị cuốn hút, khuôn mặt trắng bệch cũng nở một nụ cười.
Ba, mẹ. . . . . . Hoan nghênh về nhà! Noãn Noãn vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, giống như là một con khỉ bướng bỉnh, mặt Hoan Nhan cũng giãn ra, một tay dắt Noãn Noãn, một tay dắt Á Hi đi tới phòng khách.
Ngồi xuống, trong phòng khách, bố cục cũng thay đổi, nhưng mùi vị đó cũng không thay đổi, Hoan Nhan trong thoáng chốc, thật giống như lại thấy bóng dáng ưu nhã của mẹ đang đi xuống, còn có chú Quý vĩnh viễn là một bộ dáng thân sĩ nho nhã . . . Không cảm thấy, nước mắt liền rơi xuống: Nếu ba mẹ, và chú Quý đều có ở đây. . . . .
Hoan Nhan lập tức nghẹn lại, nếu chú Quý ở đây, thì liệu ba cô có thể một mình lẻ loi hiu quạnh không? Tóm lại chuyện trên đời này, khó được hoàn hảo, giống như là cô, cũng chỉ là khó khăn lắm mới trải qua mà thôi.
Chị, đừng suy nghĩ gì nữa, đều đã qua rồi. Khóe môi Duy An có chút run run, anh cầm tay Hoan Nhan : Chị, không sao, đều đã qua rồi, ba bây giờ nhìn thấy Quý gia như vậy, ở phía dưới cũng có thể nhắm mắt.
Ừ, ừ! Hoan Nhan gắng sức mà gật đầu, lệ nóng dừng chảy, mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: Hôm nay về nhà, một nhà đoàn viên là chuyện tốt, buổi tối chúng ta ăn một bữa tiệc thật ngon, chị xuống bếp có được hay không?
Không thể.
Nhan Nhan, không được!
Mẹ, không được!
Hai người đàn ông cùng một tiểu nha đầu đồng thời hô lên, Hoan Nhan Hoan Nhan lại càng trầm hơn, nhìn sắc mặt ân cần của bọn họ dành cho cô, đột nhiên cô cảm thấy, đáy lòng của mình trở nên mềm mại, nếu cứ sống mãi như thế này, như vậy tất cả đau đớn, đều không còn trọng yếu nữa rồi, không hề cảm nhận được rõ ràng nữa.
Được rồi, em làm chút chuyện không có chuyện gì, bảo bảo hiện tại thật biết điều, bác sĩ nói em phải vận động một chút, không thể cả ngày nằm ì ra. Hoan Nhan cầm nắm chặt tay Á Hi, lạnh như vậy, không khỏi siết chặt hơn: Làm sao tay anh còn lạnh như vậy? Mở điều hòa cao lên một chút đi.
Không có việc gì, anh còn cảm thấy nóng đấy. Á Hi cũng cầm tay của cô, đem mấy sợ tóc trên trán cô giắt trên tai, dịu dàng cười một tiếng: Đừng quá khổ cực, biết không?
/473
|