“Anh và Tô Lai đều đẹp như vậy, là dạng người mà khi đi lẩn trong đám đông thì mọi người vẫn quay đầu lại liếc nhìn, hai người rất xứng đôi.” Cô cúi đầu khóe môi vẽ ra ý cười, chợt xót xa nghĩ đến tình cảnh lúc mình ly hôn, thật không cách nào chịu đựng nổi, cô cảm thấy mình như bị lâm vào cơn sóng nhỏ.
“Nhan Nhan, đừng bảo là…” Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút “Anh biết thời gian trước kia anh đã mắc nhiều lỗi sai lầm, thật sự phát sinh nhiều sự tình, giải thích hay xin lỗi đều là nói suông, Nhan Nhan, em hãy tin tưởng anh.”
Anh cúi đầu thừa dịp cô không để ý liền hôn lướt qua môi cô một cái rồi dừng…, nụ hôn khiến hai người hơi bị choáng, thế rồi anh nở nụ cười nói nhẹ nhàng: “Anh nguyện ý vì em mà thay đổi tốt hơn.”
Nhất thời anh bá đạo ôm lấy cô thật chặc trong ngực, không cho cô vùng vẩy, cô để ý đến anh vậy có phải anh còn có hy vọng không?
Cô vùng vẩy vài cái nhưng sau đó lại yên lặng dựa vào ngực anh dường như cả thế giới dang ngừng lại yên ắng không một tin tức, tâm như tìm được một nơi an toàn. Đã bao lâu rồi cô không nhớ rõ mình có cảm giác an toàn như vậy, nhưng mà cô biết cô thật lưu luyến cái ôm này biết bao nhiêu.
Không biết qua bao lâu, nháy mắt hoàng hôn lặng lẽ đến, cô thế mà lại ngủ thiếp đi trong lòng anh, yên ổn ngủ say, cũng bao lâu rồi không được ngửi thấy mùi hương nước hoa nhẹ nhàngtản mác từ trên áo sơ mi cùng với mùi thơm của thuốc lá, làm cho cô muốn đắm chìm vào đó không muốn tỉh lại nữa, trong lúc ngủ mơ là ai kêu lên một tiếng: “Vợ ơi, vợ, anh yêu em.” Cô đột nhiên muốn khóc, mà quả thật cô cũng đã rơi nước mắt.
********** Noãn Noãn có Duy An chiếu cố, Văn Tĩnh có thai đã mấy tháng, Kỳ Chấn không có mặt ở đây, thường ngày cùng với Ka Ka ở một bên phối hợp chăm sóc Hoan Nhan, hôm nay ba mẹ cô về nước, Thân Tống Hạo đã ra sân bay đón.
Trong phòng bệnh cô đang ôm đứa bé đã bú no đang ngủ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, mới đó được một tháng rồi.
Đường nét khuôn mặt ngày càng rõ ràng, không giống như ngày trước khuôn mặt đỏ hồng, da lại nhăn nhăn giống ông cụ non, khuôn mặt này cùng ngũ quan kia nhìn không giống cô cũng không giống Á Hi.
Trong lòng cô mơ hồ gợn sóng.
Đứa bé đã ngủ thiếp đi, cô xuống giường muốn ra ngoài đi dạo, kéo cửa ra xuyên qua hành lang chính đang tính ra vườn hoa phía ngoài, chợt nghe giọng nói hai y tá trực đang trò chuyện.
“Hôm nay có một cô gái mới mười bảy tuổi tới đây, cô gái đó có thai ngoài tử cung suýt nữa bị chết trên bàn mổ, chậc chậc mấy cô gái nhỏ này tính gì đây? Trong bụng cô bé cái thai mới to chỉ bằng nắm tay thôi, cô còn nhớ cái ngày người phụ nữ có thai được tám tháng đưa vào cấp cứu không, đứa bé sanh ra được nhưng rồi lại chết đi, đó mới thật là đáng tiếc, aizz…đời trước không biết tạo nghiệt gì mà gặp phải chuyện như vậy, nếu con tôi lớn như vậy sanh ra mà chết tôi thật không sống nổi.” Hoan Nhan cảm thấy chân mình mềm nhũn, cô liền vịn vách tường mới chống đỡ khiến cho mình đứng vững, a…. đứa bé tám tháng chết đi bằng với đứa con của cô.
“Bớt nói nhiều một chút đi, viện trưởng đã thông báo rồi, không ai được nói lung tung chuyện này, mau làm cho xong công việc, xuỵt, y tá trưởng đang tới.” Âm thanh ồn ào phía ngoài hạ thấp xuống dần dần biến mất. Hoan Nhan đứng dựa vào vách tường, không biết dùng bao nhiêu sức lực mới từng bước từng bước di chuyển đến ghế dài gần đó, cô sờ soạng cái ghế rồi thẳng tắp ngồi xuống, hai mắt ráo hoảnh, nét mặt cứng đờ không chút biểu tình gì.( website d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n.c.o.m )
Cô cứ ngồi như vậy, ánh mặt trời xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh chiếu vào trong hành lang có rất nhiều người hoặc bác sĩ đang tất bật lui tới, ánh mặt trời chiếu rọi vào từng khuôn mặt đang tươi cười nhưng tiếc thay không xuyên thấu qua nỗi đau của cô được.
Thật ra ngay từ đầu khi vừa ôm đứa bé kia cô cũng cảm nhận được, bởi vì khi ôm đứa bé, nhìn đứa bé cảm giác của cô khác hẳn như khi ôm Noãn Noãn.
Nếu đứa bé là con cô thì tại sao tim cô lại lạnh lẽo? Nếu đứa bé là con cô tại sao cô dù cho cố hết sức cũng không cảm thấy gần gũi, thương yêu?
Đứa bé kia không phải con của cô!
Đứa bé ở trong bụng cô được tám tháng vào lúc cô vấp ngã đã không còn nữa!
Nước mắt nghẹn ngào chực rơi xuống, cô mở to vành mắt cố để cho mình thấy rõ mọi người, mọi việc trước mắt, cô ngồi đối diện với cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là vườn hoa, trong vườn hoa có một người mẹ trẻ đang ôm đứa nhỏ bé bỏng, nhìn họ thật hạnh phúc, mà cô thì không có khả năng hạnh phúc nữa rồi.
Đứa bé đó cùng với cô và Á Hi không có liên hệ gì, đứa bé là do người mẹ kia sinh ra, thật không công bằng cho đứa bé khi mà cô thậm chí nhìn cũng không nhìn đứa bé một chút, cô làm mẹ cái kiểu gì chứ? Cô cúi đầu bình thản xoa bụng, cảm thấy cuộc sống trôi qua đều như vậy có sinh lão bệnh tử, mà cô tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng trải qua ba lần mang thai.
Cô ngồi một mình thật lâu cho đến khi bọn người Văn Tĩnh tìm thấy cô, nước mắt đã khô ô bình tĩnh cười cười quay trở về phòng bệnh, cho đứa bé uống sữa sau đó lại ru ngủ, Văn Tĩnh thân thể mệt mõi không chịu được, nên Ka Ka trước hết đưa cô ấy quay về khách sạn, Noãn Noãn sau giờ tan học đến bệnh viện thăm cô lại rất yêu thích đứa em trai bé nhỏ, cô bé muốn ở lại bệnh viện chơi nhưng không được, sau Duy An dụ dỗ mãi mới chịu về nhà ăn cơm tối, mấy người này vừa đi được một lát thì Thân Tống Hạo lại tới.( truyện đăng tại dieendanleequyydoon.com )
Anh đến thông báo là ba mẹ cô lớn tuổi sức khỏe không được tốt mấy lại phải bay một chặng đường dài thật sự mệt mõi chịu không được, trước tiên về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai sẽ đến thăm cô.
“Cục cưng ngủ say rồi?” Anh khoác cái áo lên người cô, kéo khóa cẩn thận rồi cùng cô ngồi xuống ở mép giường nhỏ của đứa bé , nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi han, trong lòng hơi thấp thỏm bất an.
“Ừ, ngủ say rồi, hôm nay bé bú được nhiều đấy.” Cô mĩm cười yêu thương đưa tay ra chạm vào đứa nhỏ.
Nhìn cô không thấy gì khác thường, anh thở phào một hơi dài, nhẹ nhõm xoay mặt nhìn cô: “Mấy ngày nay trời trong xanh thật tốt, mai anh đưa em ra ngoài đi dạo một chút.”
“Được.” Cô gật đầu, bình tĩnh cười.
“Ở bệnh viện gò bó lâu như vậy, bác sĩ nói nếu không có biến chứng gì có thể xuất viện, em có vui không?” Anh đưa tay vuốt ve mái tóc cô, giọng nói mang theo yêu thương.
“Con em chôn ở đâu?” Cô đột nhiên mở miệng hỏi, tuy là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng lại khiến cho tay của Thân Tống Hạo đang giơ lên khựng lại giữa chừng.
“Nhan Nhan, đừng bảo là…” Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút “Anh biết thời gian trước kia anh đã mắc nhiều lỗi sai lầm, thật sự phát sinh nhiều sự tình, giải thích hay xin lỗi đều là nói suông, Nhan Nhan, em hãy tin tưởng anh.”
Anh cúi đầu thừa dịp cô không để ý liền hôn lướt qua môi cô một cái rồi dừng…, nụ hôn khiến hai người hơi bị choáng, thế rồi anh nở nụ cười nói nhẹ nhàng: “Anh nguyện ý vì em mà thay đổi tốt hơn.”
Nhất thời anh bá đạo ôm lấy cô thật chặc trong ngực, không cho cô vùng vẩy, cô để ý đến anh vậy có phải anh còn có hy vọng không?
Cô vùng vẩy vài cái nhưng sau đó lại yên lặng dựa vào ngực anh dường như cả thế giới dang ngừng lại yên ắng không một tin tức, tâm như tìm được một nơi an toàn. Đã bao lâu rồi cô không nhớ rõ mình có cảm giác an toàn như vậy, nhưng mà cô biết cô thật lưu luyến cái ôm này biết bao nhiêu.
Không biết qua bao lâu, nháy mắt hoàng hôn lặng lẽ đến, cô thế mà lại ngủ thiếp đi trong lòng anh, yên ổn ngủ say, cũng bao lâu rồi không được ngửi thấy mùi hương nước hoa nhẹ nhàngtản mác từ trên áo sơ mi cùng với mùi thơm của thuốc lá, làm cho cô muốn đắm chìm vào đó không muốn tỉh lại nữa, trong lúc ngủ mơ là ai kêu lên một tiếng: “Vợ ơi, vợ, anh yêu em.” Cô đột nhiên muốn khóc, mà quả thật cô cũng đã rơi nước mắt.
********** Noãn Noãn có Duy An chiếu cố, Văn Tĩnh có thai đã mấy tháng, Kỳ Chấn không có mặt ở đây, thường ngày cùng với Ka Ka ở một bên phối hợp chăm sóc Hoan Nhan, hôm nay ba mẹ cô về nước, Thân Tống Hạo đã ra sân bay đón.
Trong phòng bệnh cô đang ôm đứa bé đã bú no đang ngủ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, mới đó được một tháng rồi.
Đường nét khuôn mặt ngày càng rõ ràng, không giống như ngày trước khuôn mặt đỏ hồng, da lại nhăn nhăn giống ông cụ non, khuôn mặt này cùng ngũ quan kia nhìn không giống cô cũng không giống Á Hi.
Trong lòng cô mơ hồ gợn sóng.
Đứa bé đã ngủ thiếp đi, cô xuống giường muốn ra ngoài đi dạo, kéo cửa ra xuyên qua hành lang chính đang tính ra vườn hoa phía ngoài, chợt nghe giọng nói hai y tá trực đang trò chuyện.
“Hôm nay có một cô gái mới mười bảy tuổi tới đây, cô gái đó có thai ngoài tử cung suýt nữa bị chết trên bàn mổ, chậc chậc mấy cô gái nhỏ này tính gì đây? Trong bụng cô bé cái thai mới to chỉ bằng nắm tay thôi, cô còn nhớ cái ngày người phụ nữ có thai được tám tháng đưa vào cấp cứu không, đứa bé sanh ra được nhưng rồi lại chết đi, đó mới thật là đáng tiếc, aizz…đời trước không biết tạo nghiệt gì mà gặp phải chuyện như vậy, nếu con tôi lớn như vậy sanh ra mà chết tôi thật không sống nổi.” Hoan Nhan cảm thấy chân mình mềm nhũn, cô liền vịn vách tường mới chống đỡ khiến cho mình đứng vững, a…. đứa bé tám tháng chết đi bằng với đứa con của cô.
“Bớt nói nhiều một chút đi, viện trưởng đã thông báo rồi, không ai được nói lung tung chuyện này, mau làm cho xong công việc, xuỵt, y tá trưởng đang tới.” Âm thanh ồn ào phía ngoài hạ thấp xuống dần dần biến mất. Hoan Nhan đứng dựa vào vách tường, không biết dùng bao nhiêu sức lực mới từng bước từng bước di chuyển đến ghế dài gần đó, cô sờ soạng cái ghế rồi thẳng tắp ngồi xuống, hai mắt ráo hoảnh, nét mặt cứng đờ không chút biểu tình gì.( website d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n.c.o.m )
Cô cứ ngồi như vậy, ánh mặt trời xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh chiếu vào trong hành lang có rất nhiều người hoặc bác sĩ đang tất bật lui tới, ánh mặt trời chiếu rọi vào từng khuôn mặt đang tươi cười nhưng tiếc thay không xuyên thấu qua nỗi đau của cô được.
Thật ra ngay từ đầu khi vừa ôm đứa bé kia cô cũng cảm nhận được, bởi vì khi ôm đứa bé, nhìn đứa bé cảm giác của cô khác hẳn như khi ôm Noãn Noãn.
Nếu đứa bé là con cô thì tại sao tim cô lại lạnh lẽo? Nếu đứa bé là con cô tại sao cô dù cho cố hết sức cũng không cảm thấy gần gũi, thương yêu?
Đứa bé kia không phải con của cô!
Đứa bé ở trong bụng cô được tám tháng vào lúc cô vấp ngã đã không còn nữa!
Nước mắt nghẹn ngào chực rơi xuống, cô mở to vành mắt cố để cho mình thấy rõ mọi người, mọi việc trước mắt, cô ngồi đối diện với cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là vườn hoa, trong vườn hoa có một người mẹ trẻ đang ôm đứa nhỏ bé bỏng, nhìn họ thật hạnh phúc, mà cô thì không có khả năng hạnh phúc nữa rồi.
Đứa bé đó cùng với cô và Á Hi không có liên hệ gì, đứa bé là do người mẹ kia sinh ra, thật không công bằng cho đứa bé khi mà cô thậm chí nhìn cũng không nhìn đứa bé một chút, cô làm mẹ cái kiểu gì chứ? Cô cúi đầu bình thản xoa bụng, cảm thấy cuộc sống trôi qua đều như vậy có sinh lão bệnh tử, mà cô tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng trải qua ba lần mang thai.
Cô ngồi một mình thật lâu cho đến khi bọn người Văn Tĩnh tìm thấy cô, nước mắt đã khô ô bình tĩnh cười cười quay trở về phòng bệnh, cho đứa bé uống sữa sau đó lại ru ngủ, Văn Tĩnh thân thể mệt mõi không chịu được, nên Ka Ka trước hết đưa cô ấy quay về khách sạn, Noãn Noãn sau giờ tan học đến bệnh viện thăm cô lại rất yêu thích đứa em trai bé nhỏ, cô bé muốn ở lại bệnh viện chơi nhưng không được, sau Duy An dụ dỗ mãi mới chịu về nhà ăn cơm tối, mấy người này vừa đi được một lát thì Thân Tống Hạo lại tới.( truyện đăng tại dieendanleequyydoon.com )
Anh đến thông báo là ba mẹ cô lớn tuổi sức khỏe không được tốt mấy lại phải bay một chặng đường dài thật sự mệt mõi chịu không được, trước tiên về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai sẽ đến thăm cô.
“Cục cưng ngủ say rồi?” Anh khoác cái áo lên người cô, kéo khóa cẩn thận rồi cùng cô ngồi xuống ở mép giường nhỏ của đứa bé , nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi han, trong lòng hơi thấp thỏm bất an.
“Ừ, ngủ say rồi, hôm nay bé bú được nhiều đấy.” Cô mĩm cười yêu thương đưa tay ra chạm vào đứa nhỏ.
Nhìn cô không thấy gì khác thường, anh thở phào một hơi dài, nhẹ nhõm xoay mặt nhìn cô: “Mấy ngày nay trời trong xanh thật tốt, mai anh đưa em ra ngoài đi dạo một chút.”
“Được.” Cô gật đầu, bình tĩnh cười.
“Ở bệnh viện gò bó lâu như vậy, bác sĩ nói nếu không có biến chứng gì có thể xuất viện, em có vui không?” Anh đưa tay vuốt ve mái tóc cô, giọng nói mang theo yêu thương.
“Con em chôn ở đâu?” Cô đột nhiên mở miệng hỏi, tuy là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng lại khiến cho tay của Thân Tống Hạo đang giơ lên khựng lại giữa chừng.
/473
|