Đả tự: webtruyen.com
Gọi điện thoại cho bệnh viện xong, Hoan Nhan bế Thân Tống Hạo lên, ôm anh thật chặt trong ngực, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh yếu ớt như vây. Thân Tống Hạo được cô ôm vào trong ngực như một đứa trẻ, yên lặng ngủ mặc kệ xung quanh có việc gì xảy ra. Cô nhớ lại quãng thời gian kết hôn năm năm về trước, nhớ tới ngôi nhà họ hàng ngày thường sống sau khi kết hôn, cô nhớ tới cảnh tượng ngày họ ly hôn, cô nhớ tới lần anh đi thành phố C tìm cô, cùng Á Hi nói chuyện ở ngoài cửa phòng, cô nhớ tới nụ cười đầy vẻ cô quạnh của anh khi họ gặp lại nhau. Giống như vừa trải qua một giấc mộng dài, rất dài bây giờ khi tỉnh lại, cô vẫn còn ở bên cạnh anh và anh cũng vẫn ở bên cạnh cô. A Hạo, anh phải mau khỏe lại, cuộc đời này chúng ta còn chưa sống hết đâu! Hoan Nhan áp khuôn mặt lạnh ngắt của mình lên chiếc trán nóng bỏng của anh. Nhất định là anh quá mệt mỏi, không còn sức lực, đây là nguyên do lúc ở trước mặt cô anh cố nén chịu, gắng gượng chống đỡ không gục xuống.
Bác sĩ tới rất nhanh, lập tức bóc chiếc băng gạc để lộ ra vết thương. Hoan Nhan nhìn thấy vết thương thật dài, xung quanh miệng vết thương sưng mọng, đầy mủ trắng, có chỗ đã vỡ. Bác sĩ xử lý sạch sẽ chỗ mủ trên miệng vết thương, tiêm một mũi tiêu viêm cho Thân Tống Hạo, truyền chai dung dịch thuốc hạ sốt cho anh, sau đó bác sĩ để lại một ít thuốc uống rồi mới ra về.
Hoan Nhan ôm Thân Tống Hạo không nhịn được cúi đầu khóc to. Tại sao ngày hôm ấy cô có thể ra tay với anh ác như vây? Nhớ tới cảnh tượng cô đem cái chén trà nhỏ đập vỡ trán anh, cô nghĩ lại mà thấy sợ, nếu chẳng may đập sai vị trí có phải là anh đã chết ngay lúc đó rồi không?
Mà từ đầu đến cuối một câu trách cứ anh cũng không nói ra , cho đến tận bây giờ anh vẫn còn giấu diếm cô, sợ cô lo lắng thêm. A Hạo! Hoan Nhan nhìn khuôn mặt anh vẫn ngủ say như cũ, trong lòng cảm thấy đau đớn. Nếu đổi lại là Thân Tống Hạo đem cái chén đập trên người cô, sợ rằng cô đã làm ầm ĩ đến long trời lở đất, mặc cho anh giải thích hay nhận sai như thế nào cô cũng sẽ không tha thứ.
Trời đã tối đen, Hoan Nhan bật đèn trong phòng ngủ, cô nhìn quanh, phòng trọ thật là to, cô ngạc nhiên nhận thấy nơi này được sắp đặt giống hệt như căn phòng ở khách sạn mà sáu năm trước cô cùng Thân Tống Hạo có quan hệ lần đầu tiên, giống từ vị trí cửa phòng khách, đến vị trí ban công, cửa sổ sát đất cũng giống hệt như nhau. Cô đứng lên buộc cái áo ngủ mềm mại ôm sát vào người, nhớ tới một năm kia, ngày ấy bọn họ không thể tưởng tượng nổi còn gặp lại nhau, ai nghĩ được rằng năm đó hai người chán ghét nhau như vậy, nhưng giờ đây khi gặp mặt lại trở thành yêu thương lẫn nhau.
Dựa người bên cạnh cửa sổ, Hoan Nhan nhìn chiếc gạt tàn thuốc bên cạnh, bên trong có mấy đầu lọc thuốc lá. Cô không kìm được tiếng thở dài, chờ anh khỏe trở lại, chuyện cô làm đầu tiên chính là nhất định bắt anh cai thuốc lá. Cô nhớ rõ anh hút thuốc rất nhiều, mà cô lại muốn anh có một thân thể thật khỏe mạnh, tráng kiện để sống cùng cô và Noãn Noãn thật lâu, thật lâu cho đến cuối đời.
Hai chai truyền dịch đã hết, Hoan Nhan nâng cao chiếc gối cho anh, nhìn thời gian thấy đêm đã khuya, sờ lên trán anh thấy nhiệt độ đã giảm xuống cô mới yên lòng, cô kéo chăn đắp lại cho anh cẩn thận. Sợ ảnh hưởng đến anh, cô cũng chỉ ngồi ghé bên cạnh ghế sô pha chốc lát. Buổi sáng Hoan Nhan tỉnh giấc rất sớm, nghĩ tới anh có thể đói bụng cô gọi điện thoại hỏi khách sạn, thấy không có loại cháo cô cần, bèn đứng dậy lấy giấy viết mấy chữ để lại bên gối cho anh rồi mặc quần áo đi ra ngoài.
Đi thang máy thẳng tới sảnh lớn, khi cửa thang máy mở ra cô loáng thoáng nghe thấy bên ngoài thang máy một người đàn ông đang giải thích gì đó qua điện thoại - những thanh âm kia chỉ nghe qua nhưng mơ hồ có chút quen thuộc. Hoan Nhan không để ý đến việc gặp được người Trung Quốc ở đây, sự việc này đối với cô đã quen lắm rồi. Cô đang vội vã đi mua cháo cho A Hạo, cũng không ngẩng đầu lên bước ra khỏi thang máy, hướng về phía sảnh lớn đi tới, nhưng đột nhiên lúc đó có ai giữ lại cánh tay cô : Hoan Nhan:
Giọng nói chứa đầy sự ngạc nhiên vui mừng mà cũng đầy vẻ khó tin
Hoan Nhan cảm giác trong đầu thoáng trống rỗng một lát, cô quay sang nhìn người đàn ông dáng thư sinh đeo kính cận một lúc, nhìn lại lần nữa mới nhận ra đây chính là Tống Gia Minh.
Sáu năm qua cô cũng không gặp lại mối tình đầu, người đàn ông kia đã từng làm cô bị tổn thương sâu sắc
Hoan Nhan lặng đi một lát, lại nhận thấy mình vậy mà có thể đối xử lễ độ với anh ta thoải mái cười một tiếng: Xin chào Tống tiên sinh!
Hoan Nhan em cũng ở đây sao? Vì sao anh cũng chưa từng trông thấy em? Tống Gia Minh dáng vẻ tỏ ra rất kích động, Hoan Nhan thoáng quan sát anh ta vài lần, nhìn quần áo anh ta mặc trên người, khuôn mặt thần sắc hồng hào có vẻ hơi mập ra, cô đoán cuộc sống của anh ta không đến nỗi tệ lắm.
Tôi cùng chồng ngày hôm qua vừa sang đây nghỉ phép vài ngày. Hoan Nhan giật tay ra khỏi cái tóm tay chặt như cái cùm của anh ta mỉm cười trả lời.
Em đi cùng với chồng? Anh có thể mạo muội hỏi chồng em là ai được chứ? Ánh cười rạng rỡ trên mặt Tống Gia Minh dường như biến mất, chỉ còn lại một chút mất mát.
Thân Tống Hạo. Hoan Nhan nhẹ nhàng nói, đôi con người mắt vẫn trong suốt như trước, giống hệt dáng vẻ quê mùa, ngây ngô của Hứa Hoan Nhan sáu năm về trước. Tống Gia Minh nhất thời có chút thất thần, hình như quên mất người có lỗi trong tình yêu là anh ta, cứ cô chằm chằm, dường như không nghe thấy cô trả lời Nhan nhi, em giống hệt như trước đây, vẫn xinh đẹp và đơn thuần như vậy.
Anh muốn nói về tôi sao? Hoan Nhan không nghĩ mình có thể nói nhiều chuyện không tiện như vậy cùng anh ta, cô nhếch môi cười: Tống tiên sinh tôi còn có việc phải đi, tạm biệt anh.
Nhan nhi, Nhan nhi cùng nhau uống ly cà phê được không ? Chúng ta đã năm, sáu năm rồi không gặp nhau rồi, có thể cùng nhau ôn lại chuyện cũ không? Tống Gia Minh thấy cô chuẩn bị rời khỏi, cảm thấy có chút hoảng hốt đuổi theo cô vừa vồn vã, vừa cẩn thận hỏi.
Hoan Nhan dừng bước chân, cô vuốt lại mái tóc dài hơi bị rối, vẫn giữ nụ cười không nhiệt tình, không lạnh nhạt nói: Tống tiên sinh, chồng tôi ngã bệnh, tôi muốn đi mua cháo cho anh ấy, hôm nay không có thời gian, để lần khác đi. Cô chỉ thuận miệng nói cho có lệ với anh ta mà thôi, nhưng không ngờ anh ta lại tưởng thật, lập tức lấy tấm danh thiếp của mình đưa cho cô, tha thiết dặn: Nhan nhi, đây là danh thiếp của anh, khi nào em rảnh nhất định phải gọi điện cho anh nhé!
Hoan Nhan cũng không nghĩ đến nhận tấm danh thiếp. Cô chăm chú nhìn lại anh ta, người này sau sáu năm gặp lại không hề đề cập tới chuyện cũ của năm đó, ngược lại anh ta lại tỏ ra thân thiết với cô như là được gặp lại bạn cũ sau nhiều năm vậy. Phản ứng này không phải xuất phát từ áy náy, ngượng ngùng như thế thì nhất định là anh ta cố ý không đề cập tới, chứng tỏ anh ta cũng không thèm để ý, không hề ân hận.
Cô coi thường lời anh ta nói, trong ngực đầy cảm giác khó chịu không nói lên lời, cầm lấy danh thiếp gật gật đầu đi qua anh ta, xem sảnh lớn như sàn diễn mà rời khỏi.
Gọi điện thoại cho bệnh viện xong, Hoan Nhan bế Thân Tống Hạo lên, ôm anh thật chặt trong ngực, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh yếu ớt như vây. Thân Tống Hạo được cô ôm vào trong ngực như một đứa trẻ, yên lặng ngủ mặc kệ xung quanh có việc gì xảy ra. Cô nhớ lại quãng thời gian kết hôn năm năm về trước, nhớ tới ngôi nhà họ hàng ngày thường sống sau khi kết hôn, cô nhớ tới cảnh tượng ngày họ ly hôn, cô nhớ tới lần anh đi thành phố C tìm cô, cùng Á Hi nói chuyện ở ngoài cửa phòng, cô nhớ tới nụ cười đầy vẻ cô quạnh của anh khi họ gặp lại nhau. Giống như vừa trải qua một giấc mộng dài, rất dài bây giờ khi tỉnh lại, cô vẫn còn ở bên cạnh anh và anh cũng vẫn ở bên cạnh cô. A Hạo, anh phải mau khỏe lại, cuộc đời này chúng ta còn chưa sống hết đâu! Hoan Nhan áp khuôn mặt lạnh ngắt của mình lên chiếc trán nóng bỏng của anh. Nhất định là anh quá mệt mỏi, không còn sức lực, đây là nguyên do lúc ở trước mặt cô anh cố nén chịu, gắng gượng chống đỡ không gục xuống.
Bác sĩ tới rất nhanh, lập tức bóc chiếc băng gạc để lộ ra vết thương. Hoan Nhan nhìn thấy vết thương thật dài, xung quanh miệng vết thương sưng mọng, đầy mủ trắng, có chỗ đã vỡ. Bác sĩ xử lý sạch sẽ chỗ mủ trên miệng vết thương, tiêm một mũi tiêu viêm cho Thân Tống Hạo, truyền chai dung dịch thuốc hạ sốt cho anh, sau đó bác sĩ để lại một ít thuốc uống rồi mới ra về.
Hoan Nhan ôm Thân Tống Hạo không nhịn được cúi đầu khóc to. Tại sao ngày hôm ấy cô có thể ra tay với anh ác như vây? Nhớ tới cảnh tượng cô đem cái chén trà nhỏ đập vỡ trán anh, cô nghĩ lại mà thấy sợ, nếu chẳng may đập sai vị trí có phải là anh đã chết ngay lúc đó rồi không?
Mà từ đầu đến cuối một câu trách cứ anh cũng không nói ra , cho đến tận bây giờ anh vẫn còn giấu diếm cô, sợ cô lo lắng thêm. A Hạo! Hoan Nhan nhìn khuôn mặt anh vẫn ngủ say như cũ, trong lòng cảm thấy đau đớn. Nếu đổi lại là Thân Tống Hạo đem cái chén đập trên người cô, sợ rằng cô đã làm ầm ĩ đến long trời lở đất, mặc cho anh giải thích hay nhận sai như thế nào cô cũng sẽ không tha thứ.
Trời đã tối đen, Hoan Nhan bật đèn trong phòng ngủ, cô nhìn quanh, phòng trọ thật là to, cô ngạc nhiên nhận thấy nơi này được sắp đặt giống hệt như căn phòng ở khách sạn mà sáu năm trước cô cùng Thân Tống Hạo có quan hệ lần đầu tiên, giống từ vị trí cửa phòng khách, đến vị trí ban công, cửa sổ sát đất cũng giống hệt như nhau. Cô đứng lên buộc cái áo ngủ mềm mại ôm sát vào người, nhớ tới một năm kia, ngày ấy bọn họ không thể tưởng tượng nổi còn gặp lại nhau, ai nghĩ được rằng năm đó hai người chán ghét nhau như vậy, nhưng giờ đây khi gặp mặt lại trở thành yêu thương lẫn nhau.
Dựa người bên cạnh cửa sổ, Hoan Nhan nhìn chiếc gạt tàn thuốc bên cạnh, bên trong có mấy đầu lọc thuốc lá. Cô không kìm được tiếng thở dài, chờ anh khỏe trở lại, chuyện cô làm đầu tiên chính là nhất định bắt anh cai thuốc lá. Cô nhớ rõ anh hút thuốc rất nhiều, mà cô lại muốn anh có một thân thể thật khỏe mạnh, tráng kiện để sống cùng cô và Noãn Noãn thật lâu, thật lâu cho đến cuối đời.
Hai chai truyền dịch đã hết, Hoan Nhan nâng cao chiếc gối cho anh, nhìn thời gian thấy đêm đã khuya, sờ lên trán anh thấy nhiệt độ đã giảm xuống cô mới yên lòng, cô kéo chăn đắp lại cho anh cẩn thận. Sợ ảnh hưởng đến anh, cô cũng chỉ ngồi ghé bên cạnh ghế sô pha chốc lát. Buổi sáng Hoan Nhan tỉnh giấc rất sớm, nghĩ tới anh có thể đói bụng cô gọi điện thoại hỏi khách sạn, thấy không có loại cháo cô cần, bèn đứng dậy lấy giấy viết mấy chữ để lại bên gối cho anh rồi mặc quần áo đi ra ngoài.
Đi thang máy thẳng tới sảnh lớn, khi cửa thang máy mở ra cô loáng thoáng nghe thấy bên ngoài thang máy một người đàn ông đang giải thích gì đó qua điện thoại - những thanh âm kia chỉ nghe qua nhưng mơ hồ có chút quen thuộc. Hoan Nhan không để ý đến việc gặp được người Trung Quốc ở đây, sự việc này đối với cô đã quen lắm rồi. Cô đang vội vã đi mua cháo cho A Hạo, cũng không ngẩng đầu lên bước ra khỏi thang máy, hướng về phía sảnh lớn đi tới, nhưng đột nhiên lúc đó có ai giữ lại cánh tay cô : Hoan Nhan:
Giọng nói chứa đầy sự ngạc nhiên vui mừng mà cũng đầy vẻ khó tin
Hoan Nhan cảm giác trong đầu thoáng trống rỗng một lát, cô quay sang nhìn người đàn ông dáng thư sinh đeo kính cận một lúc, nhìn lại lần nữa mới nhận ra đây chính là Tống Gia Minh.
Sáu năm qua cô cũng không gặp lại mối tình đầu, người đàn ông kia đã từng làm cô bị tổn thương sâu sắc
Hoan Nhan lặng đi một lát, lại nhận thấy mình vậy mà có thể đối xử lễ độ với anh ta thoải mái cười một tiếng: Xin chào Tống tiên sinh!
Hoan Nhan em cũng ở đây sao? Vì sao anh cũng chưa từng trông thấy em? Tống Gia Minh dáng vẻ tỏ ra rất kích động, Hoan Nhan thoáng quan sát anh ta vài lần, nhìn quần áo anh ta mặc trên người, khuôn mặt thần sắc hồng hào có vẻ hơi mập ra, cô đoán cuộc sống của anh ta không đến nỗi tệ lắm.
Tôi cùng chồng ngày hôm qua vừa sang đây nghỉ phép vài ngày. Hoan Nhan giật tay ra khỏi cái tóm tay chặt như cái cùm của anh ta mỉm cười trả lời.
Em đi cùng với chồng? Anh có thể mạo muội hỏi chồng em là ai được chứ? Ánh cười rạng rỡ trên mặt Tống Gia Minh dường như biến mất, chỉ còn lại một chút mất mát.
Thân Tống Hạo. Hoan Nhan nhẹ nhàng nói, đôi con người mắt vẫn trong suốt như trước, giống hệt dáng vẻ quê mùa, ngây ngô của Hứa Hoan Nhan sáu năm về trước. Tống Gia Minh nhất thời có chút thất thần, hình như quên mất người có lỗi trong tình yêu là anh ta, cứ cô chằm chằm, dường như không nghe thấy cô trả lời Nhan nhi, em giống hệt như trước đây, vẫn xinh đẹp và đơn thuần như vậy.
Anh muốn nói về tôi sao? Hoan Nhan không nghĩ mình có thể nói nhiều chuyện không tiện như vậy cùng anh ta, cô nhếch môi cười: Tống tiên sinh tôi còn có việc phải đi, tạm biệt anh.
Nhan nhi, Nhan nhi cùng nhau uống ly cà phê được không ? Chúng ta đã năm, sáu năm rồi không gặp nhau rồi, có thể cùng nhau ôn lại chuyện cũ không? Tống Gia Minh thấy cô chuẩn bị rời khỏi, cảm thấy có chút hoảng hốt đuổi theo cô vừa vồn vã, vừa cẩn thận hỏi.
Hoan Nhan dừng bước chân, cô vuốt lại mái tóc dài hơi bị rối, vẫn giữ nụ cười không nhiệt tình, không lạnh nhạt nói: Tống tiên sinh, chồng tôi ngã bệnh, tôi muốn đi mua cháo cho anh ấy, hôm nay không có thời gian, để lần khác đi. Cô chỉ thuận miệng nói cho có lệ với anh ta mà thôi, nhưng không ngờ anh ta lại tưởng thật, lập tức lấy tấm danh thiếp của mình đưa cho cô, tha thiết dặn: Nhan nhi, đây là danh thiếp của anh, khi nào em rảnh nhất định phải gọi điện cho anh nhé!
Hoan Nhan cũng không nghĩ đến nhận tấm danh thiếp. Cô chăm chú nhìn lại anh ta, người này sau sáu năm gặp lại không hề đề cập tới chuyện cũ của năm đó, ngược lại anh ta lại tỏ ra thân thiết với cô như là được gặp lại bạn cũ sau nhiều năm vậy. Phản ứng này không phải xuất phát từ áy náy, ngượng ngùng như thế thì nhất định là anh ta cố ý không đề cập tới, chứng tỏ anh ta cũng không thèm để ý, không hề ân hận.
Cô coi thường lời anh ta nói, trong ngực đầy cảm giác khó chịu không nói lên lời, cầm lấy danh thiếp gật gật đầu đi qua anh ta, xem sảnh lớn như sàn diễn mà rời khỏi.
/473
|