“Tĩnh nhi đừng sợ, mình nói mình sẽ bảo vệ cậu.” Ka Ka cười một tiếng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô chấp nhận số phận không giãy giụa nữa, mặc cho những người đàn ông kia đem cô đè xuống ở trên ghế sa lon.
“Ka Ka, mình không muốn, không muốn cậu làm như vậy.....” Văn Tĩnh giùng giằng định bò dậy. Trong bụng quặn lên từng cơn đau nhói. Cô cắn chặt hàm răng, đầu gối run rẩy, cố gắng đứng lên, chợt cảm thấy dưới thân nóng ướt, hình như nước ối bị bể.... “Văn Tĩnh, cậu đừng đến đây!” Ka Ka quay mặt sang, cắn chặt đôi môi, máu đỏ từng giọt chảy... lướt qua chiếc cằm tình xảo của cô.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm Văn Tĩnh, sau đó lại thu hồi ánh mắt nhìn lướt qua cái áo khoác cách đó không xa, tựa hồ muốn ám chỉ điều gì đó.
Quần Jean bó chật căng, bị mấy bàn tay thô lổ kéo xuống, Ka Ka khàn giọng hét lên một tiếng, đôi mắt cô như tóe lửa, quét qua mấy người trước mặt khiến người ta không rét mà run. Từng chữ từng câu giống như lệ nhỏ máu: “Hôm nay, các người nếu không giết chết tôi, Ka Ka tôi thề một ngày nào đó sẽ từng bước, từng bước giết chết các người!”
“Con bà nó, dám uy hiếp ông!” Vô cùng ác độc, bốp một tiếng vang lên, trên mặt Ka Ka in hằn dấu tay năm ngón. Vật che thân cuối cùng trên người cô cũng bị giật ra. Trong nháy mắt cơn đau nhức lan khắp toàn thân cô. Đôi tay Ka Ka gắt gao nắm chặt lại, thân thể bị đè xuống mặt ghế lạnh lẽo. Từ đầu tới giờ cô đều cười lạnh, nét mặt không chút cảm xúc, không rên một tiếng.... “Ka Ka..... Các người thả cô ấy ra, các người không phải là người mà, toàn là lũ cầm thú....” Cổ họng Văn Tĩnh đã sưng tấy lên, không phát ra chút xíu âm thanh nào. Nước mắt cô như chuỗi ngọc bị đứt, cuồn cuộn tuôn rơi. Cô bất lực muốn vịn cánh cửa đứng lên, móng tay bị tét cô cũng không biết đau. Nước ối hòa lẫn với máu tươi, thấm ướt cả quần, cô cũng không cảm nhận được. Cô nhìn chị em tốt đang bị người chà đạp, thế mà cô một chút biện pháp gì cũng không có!
Tiếng thở dốc, gào thét nặng nề của người đàn ông quanh quẩn trong phòng, âm thanh va chạm khiến cô tan nát cõi lòng. Tóc Ka Ka xõa dài, rối tung từ trên ghế sa lon xuống đất, mặt cô không chút thay đổi, chỉ hàm răng cắn chặt đôi môi , máu tươi theo khóe miệng chảy ra che khuất nửa gương mặt cô.... Văn Tĩnh đứng không nổi nữa, cô nằm dài trên mặt đất, đầu ngón tay cố với tới áo khoác của Ka Ka cách đấy không xa, chỉ cảm nhận được vỏ điện thoại lạnh băng. Lúc cô sắp nắm được điện thoại, chợt có một bàn chân đá tới cổ tay cô, làm văng điện thoại ra ngoài. Cả người Văn Tĩnh té lăn trên mặt đất, cô đau đớn hét to một tiếng. Phía dưới thân chớp mắt máu tươi tuôn ồ ạt, đau quá cô ngất đi....
Đôi mắt Ka Ka hơi chuyển động, cô nghiêng mặt, nhìn thấy Văn Tĩnh sắc mặt trắng bệch nằm ở nơi đó. Mà nửa người phía dưới cô ấy cơ hồ bị ngâm trong máu tươi. Không biết sức mạnh từ đâu trong cơ thể đang bị giày vò phát ra, Ka Ka vươn tay hung dữ nắm cổ người đàn ông nằm trên người cô đang luật động không ngừng. Cô như nổi cơn điên, cúi đầu cắn vào vai hắn, máu tươi nhuộm đầy khoang miệng....
“A.... Mau kéo con này ra! Mẹ kiếp! Nó điên rồi!” Người đàn ông đau đớn kêu to thảm thiết, tiếp theo phản xạ có điều kiện, quất một đấm vào mặt Ka Ka..... Cô nhả miệng ra, trên vai người đàn ông kia in dấu rõ ràng hai hàm răng, mà tay cô vẫn ngoan cố nắm chặt cổ hắn không buông
“Đưa cô ấy đi bệnh viện! Mau đưa cô ấy đi bệnh viện!” Cô thở dốc nặng nề, ánh mắt trừng to dọa người, con ngươi như sắp rớt ra khỏi tròng mắt!
“A.... Lâm Thiến! Cô ấy sắp sinh rồi, mau đưa đi bệnh viện! Lâm Thiến, mẹ nó, mau lăn ra đây cho tôi. Cô là con rùa đen rụt đầu, tôi biết cô ở trong đó! Cô mau ra đây!” Ka Ka thấy người bên cạnh không nhúc nhích, đột nhiên hét to lên buông người đàn ông đang trần truồng ra. Thân hình lỏa lồ của cô vọt tới phía ngoài phòng ngủ, kích động nhắm vào cánh cửa đang đóng chặt mà dộng ầm ầm...
“Thao! Kéo cô ta lại đây cho ta!”
“Đại ca, Đại ca! Cô ta điên rồi! Còn cắn người nữa!”
“Con mẹ nó, đồ vô dụng!”
Người đàn ông đang ngồi một bên, bỗng dập tắt điếu thuốc đứng lên, đưa tay ra nắm lấy tóc Ka Ka. Cánh cửa kia thình lình mở ra, bên trong phòng tối âm u có một người đang đứng, đúng là Lâm Thiến!
“Dừng tay lại!” Lâm Thiến chậm rãi mở miệng nói, trong mắt cô ta nhìn có vẻ như bình tĩnh, mà ý cười bên môi lại như che giấu điều gì đó!
“Đưa cô ấy đi bệnh viện, Lâm Thiến! Xem như tôi cầu xin cô!” Cửa vừa mở ra, Ka Ka chỉ cảm thấy giống như bị bánh xe nghiến qua, cơ thể rốt cuộc chịu không được, giữa hai chân đang chảy máu đầm đìa, cô lập tức dựa vào khung cửa, giọng nói khàn khàn đứt quãng từng câu.
“Tôi có thể đưa cô ấy đi bệnh viện, chỉ cần cô đồng ý một điều kiện.” Lâm Thiến cười khẽ, môi mỏng mím lại, tuy nói có vẻ như ép người, nhưng rõ ràng cũng mang theo vài phần hoang mang.
“Mau nói, chỉ cần cô chịu đưa Văn Tĩnh đi bệnh viện, cái gì tôi cũng đồng ý!”
“Tốt!” Lâm Thiến cất cao giọng nói, cười một tiếng: “Cô lập tức làm cho mình sạch sẽ, như không có chuyện gì xảy ra cả. Chuyện ngày hôm nay, nếu cô giữ kín mọi việc, tôi sẽ đưa Văn Tĩnh đi bệnh viện ngay bây giờ!”
Ka Ka rũ xuống hàng lông mi dày, ẩn sâu trong đáy mắt nỗi tuyệt vọng cùng âm trầm không ai nhìn thấy, cô giận dữ gật đầu: “Tôi đồng ý!”
“Lập tức gọi điện thoại cho viện trưởng Trương ở bệnh viện thành phố, xin ông ấy dùng tốc độ nhanh nhất điều một xe cứu thương đến gấp!” Lâm Thiến thấy cô chấp nhận, không chút suy nghĩ liền nói.
Ka Ka quay đầu lại, liếc mắt nhìn Văn Tĩnh nằm dưới đất: “Tĩnh nhi, cậu nhất định phải cố gắng chống đỡ. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, tớ nhất định tự tay róc xương lóc thịt ả đàn bà đê tiện này!”
Ka Ka lau sơ sài thân thể, lấy bộ đồ của mình từng cái mặc vào, rửa mặt sạch sẽ, cột tóc gọn gàng lại. Lúc cô đi ra, Văn Tĩnh đã được xe cứu thương đưa đi. Lâm Thiến ngồi trong phòng khách, sắc mặt nghiêm chỉnh, bình tĩnh nhìn cô.
Ka Ka nhìn cũng không thèm nhìn, xoay người tính đi ra khỏi phòng. Lâm Thiến bật đứng lên, ngăn cô lại: “Ka Ka, cô chờ một chút.”
Cô ta khẽ cười, cúi đầu hớp một ngụm cà phê: “Cô cũng đừng hận tôi, bây giờ cô cảm thấy đau khổ như thế nào, thì sáu năm trước mùi vị sống không bằng chết của tôi lúc đó cũng như vậy.”
“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn đi đến bệnh viện.” Ka Ka không trả lời vấn đề kia, chỉ lạnh lùng chuyển đề tài.
“Khu đất thúy đê nhã trúc kia, Thân Tống Hạo đương nhiên trúng thầu. Đối với Văn Tĩnh, coi như tôi bồi thường.” Lâm Thiến nói xong, buông cái ly xuống, cười nhẹ một tiếng, lướt qua Ka Ka đi ra khỏi phòng.
“Ka Ka, mình không muốn, không muốn cậu làm như vậy.....” Văn Tĩnh giùng giằng định bò dậy. Trong bụng quặn lên từng cơn đau nhói. Cô cắn chặt hàm răng, đầu gối run rẩy, cố gắng đứng lên, chợt cảm thấy dưới thân nóng ướt, hình như nước ối bị bể.... “Văn Tĩnh, cậu đừng đến đây!” Ka Ka quay mặt sang, cắn chặt đôi môi, máu đỏ từng giọt chảy... lướt qua chiếc cằm tình xảo của cô.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm Văn Tĩnh, sau đó lại thu hồi ánh mắt nhìn lướt qua cái áo khoác cách đó không xa, tựa hồ muốn ám chỉ điều gì đó.
Quần Jean bó chật căng, bị mấy bàn tay thô lổ kéo xuống, Ka Ka khàn giọng hét lên một tiếng, đôi mắt cô như tóe lửa, quét qua mấy người trước mặt khiến người ta không rét mà run. Từng chữ từng câu giống như lệ nhỏ máu: “Hôm nay, các người nếu không giết chết tôi, Ka Ka tôi thề một ngày nào đó sẽ từng bước, từng bước giết chết các người!”
“Con bà nó, dám uy hiếp ông!” Vô cùng ác độc, bốp một tiếng vang lên, trên mặt Ka Ka in hằn dấu tay năm ngón. Vật che thân cuối cùng trên người cô cũng bị giật ra. Trong nháy mắt cơn đau nhức lan khắp toàn thân cô. Đôi tay Ka Ka gắt gao nắm chặt lại, thân thể bị đè xuống mặt ghế lạnh lẽo. Từ đầu tới giờ cô đều cười lạnh, nét mặt không chút cảm xúc, không rên một tiếng.... “Ka Ka..... Các người thả cô ấy ra, các người không phải là người mà, toàn là lũ cầm thú....” Cổ họng Văn Tĩnh đã sưng tấy lên, không phát ra chút xíu âm thanh nào. Nước mắt cô như chuỗi ngọc bị đứt, cuồn cuộn tuôn rơi. Cô bất lực muốn vịn cánh cửa đứng lên, móng tay bị tét cô cũng không biết đau. Nước ối hòa lẫn với máu tươi, thấm ướt cả quần, cô cũng không cảm nhận được. Cô nhìn chị em tốt đang bị người chà đạp, thế mà cô một chút biện pháp gì cũng không có!
Tiếng thở dốc, gào thét nặng nề của người đàn ông quanh quẩn trong phòng, âm thanh va chạm khiến cô tan nát cõi lòng. Tóc Ka Ka xõa dài, rối tung từ trên ghế sa lon xuống đất, mặt cô không chút thay đổi, chỉ hàm răng cắn chặt đôi môi , máu tươi theo khóe miệng chảy ra che khuất nửa gương mặt cô.... Văn Tĩnh đứng không nổi nữa, cô nằm dài trên mặt đất, đầu ngón tay cố với tới áo khoác của Ka Ka cách đấy không xa, chỉ cảm nhận được vỏ điện thoại lạnh băng. Lúc cô sắp nắm được điện thoại, chợt có một bàn chân đá tới cổ tay cô, làm văng điện thoại ra ngoài. Cả người Văn Tĩnh té lăn trên mặt đất, cô đau đớn hét to một tiếng. Phía dưới thân chớp mắt máu tươi tuôn ồ ạt, đau quá cô ngất đi....
Đôi mắt Ka Ka hơi chuyển động, cô nghiêng mặt, nhìn thấy Văn Tĩnh sắc mặt trắng bệch nằm ở nơi đó. Mà nửa người phía dưới cô ấy cơ hồ bị ngâm trong máu tươi. Không biết sức mạnh từ đâu trong cơ thể đang bị giày vò phát ra, Ka Ka vươn tay hung dữ nắm cổ người đàn ông nằm trên người cô đang luật động không ngừng. Cô như nổi cơn điên, cúi đầu cắn vào vai hắn, máu tươi nhuộm đầy khoang miệng....
“A.... Mau kéo con này ra! Mẹ kiếp! Nó điên rồi!” Người đàn ông đau đớn kêu to thảm thiết, tiếp theo phản xạ có điều kiện, quất một đấm vào mặt Ka Ka..... Cô nhả miệng ra, trên vai người đàn ông kia in dấu rõ ràng hai hàm răng, mà tay cô vẫn ngoan cố nắm chặt cổ hắn không buông
“Đưa cô ấy đi bệnh viện! Mau đưa cô ấy đi bệnh viện!” Cô thở dốc nặng nề, ánh mắt trừng to dọa người, con ngươi như sắp rớt ra khỏi tròng mắt!
“A.... Lâm Thiến! Cô ấy sắp sinh rồi, mau đưa đi bệnh viện! Lâm Thiến, mẹ nó, mau lăn ra đây cho tôi. Cô là con rùa đen rụt đầu, tôi biết cô ở trong đó! Cô mau ra đây!” Ka Ka thấy người bên cạnh không nhúc nhích, đột nhiên hét to lên buông người đàn ông đang trần truồng ra. Thân hình lỏa lồ của cô vọt tới phía ngoài phòng ngủ, kích động nhắm vào cánh cửa đang đóng chặt mà dộng ầm ầm...
“Thao! Kéo cô ta lại đây cho ta!”
“Đại ca, Đại ca! Cô ta điên rồi! Còn cắn người nữa!”
“Con mẹ nó, đồ vô dụng!”
Người đàn ông đang ngồi một bên, bỗng dập tắt điếu thuốc đứng lên, đưa tay ra nắm lấy tóc Ka Ka. Cánh cửa kia thình lình mở ra, bên trong phòng tối âm u có một người đang đứng, đúng là Lâm Thiến!
“Dừng tay lại!” Lâm Thiến chậm rãi mở miệng nói, trong mắt cô ta nhìn có vẻ như bình tĩnh, mà ý cười bên môi lại như che giấu điều gì đó!
“Đưa cô ấy đi bệnh viện, Lâm Thiến! Xem như tôi cầu xin cô!” Cửa vừa mở ra, Ka Ka chỉ cảm thấy giống như bị bánh xe nghiến qua, cơ thể rốt cuộc chịu không được, giữa hai chân đang chảy máu đầm đìa, cô lập tức dựa vào khung cửa, giọng nói khàn khàn đứt quãng từng câu.
“Tôi có thể đưa cô ấy đi bệnh viện, chỉ cần cô đồng ý một điều kiện.” Lâm Thiến cười khẽ, môi mỏng mím lại, tuy nói có vẻ như ép người, nhưng rõ ràng cũng mang theo vài phần hoang mang.
“Mau nói, chỉ cần cô chịu đưa Văn Tĩnh đi bệnh viện, cái gì tôi cũng đồng ý!”
“Tốt!” Lâm Thiến cất cao giọng nói, cười một tiếng: “Cô lập tức làm cho mình sạch sẽ, như không có chuyện gì xảy ra cả. Chuyện ngày hôm nay, nếu cô giữ kín mọi việc, tôi sẽ đưa Văn Tĩnh đi bệnh viện ngay bây giờ!”
Ka Ka rũ xuống hàng lông mi dày, ẩn sâu trong đáy mắt nỗi tuyệt vọng cùng âm trầm không ai nhìn thấy, cô giận dữ gật đầu: “Tôi đồng ý!”
“Lập tức gọi điện thoại cho viện trưởng Trương ở bệnh viện thành phố, xin ông ấy dùng tốc độ nhanh nhất điều một xe cứu thương đến gấp!” Lâm Thiến thấy cô chấp nhận, không chút suy nghĩ liền nói.
Ka Ka quay đầu lại, liếc mắt nhìn Văn Tĩnh nằm dưới đất: “Tĩnh nhi, cậu nhất định phải cố gắng chống đỡ. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, tớ nhất định tự tay róc xương lóc thịt ả đàn bà đê tiện này!”
Ka Ka lau sơ sài thân thể, lấy bộ đồ của mình từng cái mặc vào, rửa mặt sạch sẽ, cột tóc gọn gàng lại. Lúc cô đi ra, Văn Tĩnh đã được xe cứu thương đưa đi. Lâm Thiến ngồi trong phòng khách, sắc mặt nghiêm chỉnh, bình tĩnh nhìn cô.
Ka Ka nhìn cũng không thèm nhìn, xoay người tính đi ra khỏi phòng. Lâm Thiến bật đứng lên, ngăn cô lại: “Ka Ka, cô chờ một chút.”
Cô ta khẽ cười, cúi đầu hớp một ngụm cà phê: “Cô cũng đừng hận tôi, bây giờ cô cảm thấy đau khổ như thế nào, thì sáu năm trước mùi vị sống không bằng chết của tôi lúc đó cũng như vậy.”
“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn đi đến bệnh viện.” Ka Ka không trả lời vấn đề kia, chỉ lạnh lùng chuyển đề tài.
“Khu đất thúy đê nhã trúc kia, Thân Tống Hạo đương nhiên trúng thầu. Đối với Văn Tĩnh, coi như tôi bồi thường.” Lâm Thiến nói xong, buông cái ly xuống, cười nhẹ một tiếng, lướt qua Ka Ka đi ra khỏi phòng.
/473
|