Mãi tận sau này Bội Nghi mới biết, ngay lần đầu tiên vừa nhìn thấy cô, anh đã thích ngay. Nhưng mà cô tự nhận thấy mình chỉ là một cô gái bình thường, đã từng một lần bị thất tình, vì vậy cuộc sống của cô từ đó trở nên cô quạnh, nhất là mỗi khi đêm về. Mọi sinh hoạt của cô giống như một nhà sư khổ hạnh, không chút vui vẻ, suốt ngày quanh quẩn hết đọc sách, uống trà, lại mua sách, mua trà. Cả một gian thư phòng lớn đã chất đầy đủ loại tiểu thuyết cả trong và ngoài nước, từ Duras đến Trương Ái Linh, từ Tiêu Hồng đến Maupassant. Cô đã từng nghĩ cuộc đời cô giờ đây chỉ có sách là tốt nhất, nhưng rồi cô lại gặp được anh.
Cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, ngữ điệu khi nói chuyện của người kia thường uể oải, nói năng ưu nhã nhưng thỉnh thoảng lại văng ra mấy câu thô tục, người kia phách lối không ai bì nổi, nói rằng cô nhất định là phụ nữ của anh ta, rồi trong một lần nào đó giữa cuộc điện thoại lại đột ngột nói: Bội Nghi, Bội Nghi, em nói cho anh nghe một chút đi, em nói đi, anh muốn nghe giọng nói của em một chút.
Cô vẫn luôn khóa cửa trái tim hết sức chặt chẽ, dù cho người đàn ông xa lạ kia muốn cố gắng gõ đi đụng lại như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn vững như Thái Sơn. Tình yêu đang ở trong tay mà còn bay đi mất, huống hồ đấy chỉ là một cuộc điện thoại chẳng rõ duyên cớ, không hiểu từ đâu gọi đến.
Nhưng rồi mọi việc đã thay đổi, sự thay đổi đó chính xác là do một cuộc điện thoại gọi đến theo định kỳ.
Thời gian trước, cũng lâu lâu rồi, có một người nào đó trong tờ quảng cáo phim “Bay trên biển” hay là cái gì đó, người yêu của bạn tôi cứ như là bị người ấy bắt mất linh hồn, cứ sững sờ suốt ngày, buộc lòng bạn của tôi đành phải chia tay với cô ấy. À đúng rồi, em có biết diễn viên đó là ai không?
Đó là Lương Triều Vĩ . Ngay lập tức Bội Nghi liền nổi cao hứng, cô thích nhất Lương Triều Vĩ, vì vậy liền nói như máy. Từ đó về sau giống như có cái gì đó đã dần dần thay đổi, cô bắt đầu mong đợi tiếng điện thoại kia vang lên, lúc nghe điện thoại cô lại bắt đầu tưởng tượng ra diện mạo của anh, lúc đó khuôn mặt cô cũng ánh lên sự vui vẻ.
Ngồi ở trên xe lửa, bên người có rất ít hành lý, cô chỉ mang theo một chút đặc sản của thành phố A cho mẹ. Cô giống như trên đường đi vào cõi thần tiên, nghĩ đến lúc sẽ gặp được anh, cô vừa sợ, vừa vui sướng.
Anh sẽ có hình dáng giống như trong tưởng tượng của cô sao? Anh cũng sẽ có đôi mắt u buồn mà lại thâm tình giống như Lương Triều Vĩ sao? Anh... sẽ giống như bến đỗ bình yên để cho cô không còn phải trôi nổi nữa sao?
Đường đi cũng thật là ngắn ngủi, rất nhanh đã đến nơi cô cần đến. Hôm đó, Bội Nghi mặc bộ váy áo ngắn trên gối màu xanh lam pha trắng, cổ áo tròn viền trắng nhìn rất đáng yêu, mái tóc uốn xoăn hơi rối buông xõa. Cô xách chiếc túi nhỏ để hành lý xuống xe lửa, đi về phía cửa ga. Màn đêm buông xuống, cô đứng giữa đám đông tùy ý nhìn quanh một vòng, liền thấy được hình dáng quen thuộc.
Một người đàn ông, toàn thân mặc một màu đen đang hút thuốc tựa vào bên cạnh một chiếc xe ô tô Mercedes-Benz màu đen, sắc đen tản ra xung quanh. Ánh mắt anh đen như mực, cuối đuôi lông mày dường như mơ hồ có một vết sẹo dài, làm cho anh thêm nho nhã nhưng cũng không kém phần nghiêm nghị, thoáng chốc Bội Nghi cảm giác mình trái tim mình như ngưng đập.
Cô từ trước đến nay thích đàn ông đi xe ô tô Mercedes-Benz, cô ghét đi BMW, loại xe của bọn nhà giàu mới nổi chuyên dùng.
Đáng sợ hơn nữa đây chính là người đàn ông giống như âm hồn không tiêu tan, cũng chính là người đã mời cô uống cà phê.
Trong suy nghĩ của cô, chưa một lần đem người ở trong điện thoại kia gắn với người đang ở trước mắt hiện giờ. Người đàn ông kia cũng đã dập tắt tàn thuốc hướng về phía cô đi tới.
Giữa biển người mênh mông, dưới gầm trời mông muội, lần đầu tiên Bội Nghi cảm thấy thế giới kia hình như không tồn tại, mọi người đang ở xung quanh cũng không tồn tại, cô chỉ thấy có anh, cũng như anh, trong giờ phút này trong mắt anh, cũng chỉ có một mình cô.
Bội Nghi, anh là Tần Thiếu Dương. Anh đến gần bên người cô, lịch sự đưa tay cầm lấy túi hành lý ở trong tay cô. Lúc này Bội Nghi thần trí hoảng hốt, đầu choáng váng, hoa hết cả mắt, đôi mắt của anh chợt hiện lên nét vui vẻ lạ thường, ngay sau đó thân thể của cô cũng nằm gọn trong ngực của anh.
Trong nháy mắt hơi thở mát lạnh đã vây quanh người cô, Tần Thiếu Dương ôm cô thật chặt, cười đến điên đảo chúng sinh: Bội Nghi. Tiếp theo nụ hôn của anh liền rơi xuống, môi lưỡi thành thạo lướt qua khoang miệng cô, mút vào môi của cô, nhẹ nhàng gặm cắn hai cánh hoa.
Anh hôn cô thật mạnh mẽ và thật sâu, đến mức chỉ trong nháy mắt, Bội Nghi liền cảm giác cả người cô giống như bị hòa tan, hai chân run rẩy cơ hồ đứng không được, hướng trong ngực của anh đánh tới.
Buông ra, buông em ra... Bên cạnh họ còn có biết bao nhiêu người đi qua đi lại, dường như mọi người ai cũng đang nhìn vào bọn họ.
Không thả, anh nhất định không thả. Tần Thiếu Dương cúi đầu mở miệng, môi mỏng càng dồn ép, phát ra nụ cười thâm thúy. Anh mang cô đến bên cạnh xe ô tô, ngón tay nắm vào cằm, kéo cô lại gần: Mười một tháng, Lạc Bội Nghi, em là người con gái mà anh theo đuổi có thời gian dài nhất, bây giờ em thuộc về anh .
Chính là anh sao, người ấy chính là anh ư... Anh... Lạc Bội Nghi cảm thấy lòng mình rối loạn thành một đoàn, người đàn ông đã theo dõi cô suốt cả ngày ở Singapore, rồi ở Trung Quốc, lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy người đàn ông đó, người đàn ông đã gọi điện thoại cho cô suốt một tháng, tất cả đều là cùng một người... là cùng một người.
Đúng vậy, đó chính là anh! Tần Thiếu Dương nở nụ cười thật vô lại, đồng thời hai tay anh chống trên sườn xe, tạo thành một vòng vây ép sát, đem thân thể thon dài của Bội Nghi bao gọn ở giữa xe và lồng ngực của anh.
Bội Nghi kinh ngạc trợn to hai mắt không dám tin. Cô kinh ngạc nhìn Tần Thiếu Dương trước mắt, cũng không hề chú ý tới bên cạnh có một nhóm đàn ông cùng mặc tây trang màu đen dần dần đã vây quanh đưa bọn họ vào giữa, dòng người đến gần bọn họ, liền bị phân tán ra, tiếng huyên náo cũng bị ngăn cách ở ngoài rất xa.
Bị hành động trêu đùa thiếu nghiêm túc của anh nổi lên bất thình lình, cảm xúc chờ đợi của Bội Nghi vốn nóng bỏng từng chút từng chút trở nên nguội lạnh. Lòng mong ngóng dần bị cô đè xuống, tròng mắt buông rủ chẳng buồn nhìn ai, cô lạnh nhạt mở miệng: Anh, anh muốn làm gì?
Anh muốn thăm hỏi cha mẹ vợ tương lai. Anh cười một tiếng, nắm tay của cô: Mình lên xe thôi.
Bội Nghi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy hai hàng hộ vệ chỉnh tề bên mình, cô không khỏi sững sờ: Anh...rốt cuộc anh là ai vậy?
Không cần phải để ý đến bọn họ, mình đi thôi. Anh cười, lướt nhanh qua mọi người một cái: Các anh em cũng trở về đi thôi.
Vâng, anh Cả. Đám người lập tức tản đi, Bội Nghi càng thấy thấp thỏm lo âu, cô nhìn anh: Anh để cho bọn họ gọi anh là anh Cả, vậy anh...anh... là người của xã hội đen sao?
Đường lông mày rậm kết hợp cùng với cặp môi mỏng cong cong càng làm nổi lên nét đẹp mê người của Tần Thiếu Dương. Anh kéo cô lại ôm vào trong ngực, tì đầu vào bên vai của cô : Bọn họ gọi anh là anh Cả thì có nghĩa anh sẽ là xã hội đen à?
Bội Nghi không có thói quen lần đầu tiên gặp mặt với một người xa lạ mà đã có thái độ thân mật. Cô từ trong ngực anh hơi tránh ra một chút: Tần tiên sinh, tôi phải về nhà.
Lạc Bội Nghi đưa tay cầm lại túi hành lý của mình từ trong tay của anh, cúi đầu định đi ra bên đường gọi xe taxi, Tần Thiếu Dương không nhanh không chậm vẫn đi theo phía sau của cô: Bội Nghi, anh nói muốn cùng đi với em thăm hỏi mọi người ở trong nhà của em mà.
Anh trực tiếp ôm cô từ sau lưng, cắn vào vành tai cô khẽ lẩm bẩm: Mười một tháng qua, em vẫn còn không nhận ra rằng anh thích em sao?
Lạc Bội Nghi kinh ngạc sửng sốt, lát sau cô mới cắn chặt răng, lấy hết dũng khí để nói một câu: Tần tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không thể dẫn anh về nhà được.
Cô chỉ là con của một gia đình công chức chính phủ bình thường, không thể để cho người đàn ông có thân phận thần bí và cao quý như anh tới làm đảo lộn cuộc sống vốn dĩ đang bình lặng như nước của cô như vậy được.
Tần Thiếu Dương chỉ cười một cái, lại nắm tay cô chặt hơn: Được rồi, nhưng mà Bội Nghi này, cứ coi như anh là một người bạn bình thường, từ xa đến thăm nhà của em, em lại đối đãi sơ sài, lạnh nhạt như vậy, không cảm thấy rằng có lỗi với khách sao?
Bội Nghi nhất thời không nói được câu gì, cô nhẹ nhàng gật đầu: Thôi được, nếu Tần tiên sinh không ngại, mời đến nhà tôi ăn một bữa cơm thường.
Đương nhiên là anh chẳng ngại điều gì cả, anh cầu còn không được nữa là . Tần Thiếu Dương cười một tiếng, mở cửa xe, một tay chống tại mui xe, lịch sự đưa cô vào bên trong xe.
Hoan Nhan sau khi nghe xong cuộc điện thoại xa lạ, liền lập tức rửa mặt sau đó đưa Noãn Noãn về nhà ba mẹ, chuẩn bị đến quán cà phê gặp Thái Minh Tranh theo lời hẹn của cô ta trước đó. Như chợt nghĩ ra, cô liền gọi điện thoại cho Thân Tống Hạo.
Cô đứng đợi ở góc đường gần quán cà phê, khi xe Thân Tống Hạo đến Hoan Nhan im lặng không lên tiếng, chỉ đưa tay cầm tay của anh. Cô buông rủ cặp mắt, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, chỉ nhẹ nhàng nói: Thái Minh Tranh, Thái tiểu thư hẹn gặp tôi, nhưng vì tôi nghĩ rằng tôi và cô ta chưa hề biết nhau, các người cũng tương đối quen biết, cho nên chúng ta cùng nhau đến gặp cô ấy.
Được! Cứ để cô ta nói rõ ràng mọi chuyện, tránh để cho em lại hiểu lầm anh lần nữa. Thân Tống Hạo nhanh chóng mở miệng, nắm chặt tay của cô, lập tức hướng quán cà phê đi tới. Lúc này đã là buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp chan hoà sưởi ấm trên mặt, anh vừa quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt của cô thật mềm mại, dịu dàng, trong lòng không khỏi rung động, mà trong mắt cô dường như còn vệt nước mắt đã khô, viền mắt còn hơi hồng, khiến cho lồng ngực anh chợt căng thẳng, theo bản năng anh siết chặt tay, nửa như muốn ôm lấy cô vậy.
Cho đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, ngữ điệu khi nói chuyện của người kia thường uể oải, nói năng ưu nhã nhưng thỉnh thoảng lại văng ra mấy câu thô tục, người kia phách lối không ai bì nổi, nói rằng cô nhất định là phụ nữ của anh ta, rồi trong một lần nào đó giữa cuộc điện thoại lại đột ngột nói: Bội Nghi, Bội Nghi, em nói cho anh nghe một chút đi, em nói đi, anh muốn nghe giọng nói của em một chút.
Cô vẫn luôn khóa cửa trái tim hết sức chặt chẽ, dù cho người đàn ông xa lạ kia muốn cố gắng gõ đi đụng lại như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn vững như Thái Sơn. Tình yêu đang ở trong tay mà còn bay đi mất, huống hồ đấy chỉ là một cuộc điện thoại chẳng rõ duyên cớ, không hiểu từ đâu gọi đến.
Nhưng rồi mọi việc đã thay đổi, sự thay đổi đó chính xác là do một cuộc điện thoại gọi đến theo định kỳ.
Thời gian trước, cũng lâu lâu rồi, có một người nào đó trong tờ quảng cáo phim “Bay trên biển” hay là cái gì đó, người yêu của bạn tôi cứ như là bị người ấy bắt mất linh hồn, cứ sững sờ suốt ngày, buộc lòng bạn của tôi đành phải chia tay với cô ấy. À đúng rồi, em có biết diễn viên đó là ai không?
Đó là Lương Triều Vĩ . Ngay lập tức Bội Nghi liền nổi cao hứng, cô thích nhất Lương Triều Vĩ, vì vậy liền nói như máy. Từ đó về sau giống như có cái gì đó đã dần dần thay đổi, cô bắt đầu mong đợi tiếng điện thoại kia vang lên, lúc nghe điện thoại cô lại bắt đầu tưởng tượng ra diện mạo của anh, lúc đó khuôn mặt cô cũng ánh lên sự vui vẻ.
Ngồi ở trên xe lửa, bên người có rất ít hành lý, cô chỉ mang theo một chút đặc sản của thành phố A cho mẹ. Cô giống như trên đường đi vào cõi thần tiên, nghĩ đến lúc sẽ gặp được anh, cô vừa sợ, vừa vui sướng.
Anh sẽ có hình dáng giống như trong tưởng tượng của cô sao? Anh cũng sẽ có đôi mắt u buồn mà lại thâm tình giống như Lương Triều Vĩ sao? Anh... sẽ giống như bến đỗ bình yên để cho cô không còn phải trôi nổi nữa sao?
Đường đi cũng thật là ngắn ngủi, rất nhanh đã đến nơi cô cần đến. Hôm đó, Bội Nghi mặc bộ váy áo ngắn trên gối màu xanh lam pha trắng, cổ áo tròn viền trắng nhìn rất đáng yêu, mái tóc uốn xoăn hơi rối buông xõa. Cô xách chiếc túi nhỏ để hành lý xuống xe lửa, đi về phía cửa ga. Màn đêm buông xuống, cô đứng giữa đám đông tùy ý nhìn quanh một vòng, liền thấy được hình dáng quen thuộc.
Một người đàn ông, toàn thân mặc một màu đen đang hút thuốc tựa vào bên cạnh một chiếc xe ô tô Mercedes-Benz màu đen, sắc đen tản ra xung quanh. Ánh mắt anh đen như mực, cuối đuôi lông mày dường như mơ hồ có một vết sẹo dài, làm cho anh thêm nho nhã nhưng cũng không kém phần nghiêm nghị, thoáng chốc Bội Nghi cảm giác mình trái tim mình như ngưng đập.
Cô từ trước đến nay thích đàn ông đi xe ô tô Mercedes-Benz, cô ghét đi BMW, loại xe của bọn nhà giàu mới nổi chuyên dùng.
Đáng sợ hơn nữa đây chính là người đàn ông giống như âm hồn không tiêu tan, cũng chính là người đã mời cô uống cà phê.
Trong suy nghĩ của cô, chưa một lần đem người ở trong điện thoại kia gắn với người đang ở trước mắt hiện giờ. Người đàn ông kia cũng đã dập tắt tàn thuốc hướng về phía cô đi tới.
Giữa biển người mênh mông, dưới gầm trời mông muội, lần đầu tiên Bội Nghi cảm thấy thế giới kia hình như không tồn tại, mọi người đang ở xung quanh cũng không tồn tại, cô chỉ thấy có anh, cũng như anh, trong giờ phút này trong mắt anh, cũng chỉ có một mình cô.
Bội Nghi, anh là Tần Thiếu Dương. Anh đến gần bên người cô, lịch sự đưa tay cầm lấy túi hành lý ở trong tay cô. Lúc này Bội Nghi thần trí hoảng hốt, đầu choáng váng, hoa hết cả mắt, đôi mắt của anh chợt hiện lên nét vui vẻ lạ thường, ngay sau đó thân thể của cô cũng nằm gọn trong ngực của anh.
Trong nháy mắt hơi thở mát lạnh đã vây quanh người cô, Tần Thiếu Dương ôm cô thật chặt, cười đến điên đảo chúng sinh: Bội Nghi. Tiếp theo nụ hôn của anh liền rơi xuống, môi lưỡi thành thạo lướt qua khoang miệng cô, mút vào môi của cô, nhẹ nhàng gặm cắn hai cánh hoa.
Anh hôn cô thật mạnh mẽ và thật sâu, đến mức chỉ trong nháy mắt, Bội Nghi liền cảm giác cả người cô giống như bị hòa tan, hai chân run rẩy cơ hồ đứng không được, hướng trong ngực của anh đánh tới.
Buông ra, buông em ra... Bên cạnh họ còn có biết bao nhiêu người đi qua đi lại, dường như mọi người ai cũng đang nhìn vào bọn họ.
Không thả, anh nhất định không thả. Tần Thiếu Dương cúi đầu mở miệng, môi mỏng càng dồn ép, phát ra nụ cười thâm thúy. Anh mang cô đến bên cạnh xe ô tô, ngón tay nắm vào cằm, kéo cô lại gần: Mười một tháng, Lạc Bội Nghi, em là người con gái mà anh theo đuổi có thời gian dài nhất, bây giờ em thuộc về anh .
Chính là anh sao, người ấy chính là anh ư... Anh... Lạc Bội Nghi cảm thấy lòng mình rối loạn thành một đoàn, người đàn ông đã theo dõi cô suốt cả ngày ở Singapore, rồi ở Trung Quốc, lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy người đàn ông đó, người đàn ông đã gọi điện thoại cho cô suốt một tháng, tất cả đều là cùng một người... là cùng một người.
Đúng vậy, đó chính là anh! Tần Thiếu Dương nở nụ cười thật vô lại, đồng thời hai tay anh chống trên sườn xe, tạo thành một vòng vây ép sát, đem thân thể thon dài của Bội Nghi bao gọn ở giữa xe và lồng ngực của anh.
Bội Nghi kinh ngạc trợn to hai mắt không dám tin. Cô kinh ngạc nhìn Tần Thiếu Dương trước mắt, cũng không hề chú ý tới bên cạnh có một nhóm đàn ông cùng mặc tây trang màu đen dần dần đã vây quanh đưa bọn họ vào giữa, dòng người đến gần bọn họ, liền bị phân tán ra, tiếng huyên náo cũng bị ngăn cách ở ngoài rất xa.
Bị hành động trêu đùa thiếu nghiêm túc của anh nổi lên bất thình lình, cảm xúc chờ đợi của Bội Nghi vốn nóng bỏng từng chút từng chút trở nên nguội lạnh. Lòng mong ngóng dần bị cô đè xuống, tròng mắt buông rủ chẳng buồn nhìn ai, cô lạnh nhạt mở miệng: Anh, anh muốn làm gì?
Anh muốn thăm hỏi cha mẹ vợ tương lai. Anh cười một tiếng, nắm tay của cô: Mình lên xe thôi.
Bội Nghi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy hai hàng hộ vệ chỉnh tề bên mình, cô không khỏi sững sờ: Anh...rốt cuộc anh là ai vậy?
Không cần phải để ý đến bọn họ, mình đi thôi. Anh cười, lướt nhanh qua mọi người một cái: Các anh em cũng trở về đi thôi.
Vâng, anh Cả. Đám người lập tức tản đi, Bội Nghi càng thấy thấp thỏm lo âu, cô nhìn anh: Anh để cho bọn họ gọi anh là anh Cả, vậy anh...anh... là người của xã hội đen sao?
Đường lông mày rậm kết hợp cùng với cặp môi mỏng cong cong càng làm nổi lên nét đẹp mê người của Tần Thiếu Dương. Anh kéo cô lại ôm vào trong ngực, tì đầu vào bên vai của cô : Bọn họ gọi anh là anh Cả thì có nghĩa anh sẽ là xã hội đen à?
Bội Nghi không có thói quen lần đầu tiên gặp mặt với một người xa lạ mà đã có thái độ thân mật. Cô từ trong ngực anh hơi tránh ra một chút: Tần tiên sinh, tôi phải về nhà.
Lạc Bội Nghi đưa tay cầm lại túi hành lý của mình từ trong tay của anh, cúi đầu định đi ra bên đường gọi xe taxi, Tần Thiếu Dương không nhanh không chậm vẫn đi theo phía sau của cô: Bội Nghi, anh nói muốn cùng đi với em thăm hỏi mọi người ở trong nhà của em mà.
Anh trực tiếp ôm cô từ sau lưng, cắn vào vành tai cô khẽ lẩm bẩm: Mười một tháng qua, em vẫn còn không nhận ra rằng anh thích em sao?
Lạc Bội Nghi kinh ngạc sửng sốt, lát sau cô mới cắn chặt răng, lấy hết dũng khí để nói một câu: Tần tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không thể dẫn anh về nhà được.
Cô chỉ là con của một gia đình công chức chính phủ bình thường, không thể để cho người đàn ông có thân phận thần bí và cao quý như anh tới làm đảo lộn cuộc sống vốn dĩ đang bình lặng như nước của cô như vậy được.
Tần Thiếu Dương chỉ cười một cái, lại nắm tay cô chặt hơn: Được rồi, nhưng mà Bội Nghi này, cứ coi như anh là một người bạn bình thường, từ xa đến thăm nhà của em, em lại đối đãi sơ sài, lạnh nhạt như vậy, không cảm thấy rằng có lỗi với khách sao?
Bội Nghi nhất thời không nói được câu gì, cô nhẹ nhàng gật đầu: Thôi được, nếu Tần tiên sinh không ngại, mời đến nhà tôi ăn một bữa cơm thường.
Đương nhiên là anh chẳng ngại điều gì cả, anh cầu còn không được nữa là . Tần Thiếu Dương cười một tiếng, mở cửa xe, một tay chống tại mui xe, lịch sự đưa cô vào bên trong xe.
Hoan Nhan sau khi nghe xong cuộc điện thoại xa lạ, liền lập tức rửa mặt sau đó đưa Noãn Noãn về nhà ba mẹ, chuẩn bị đến quán cà phê gặp Thái Minh Tranh theo lời hẹn của cô ta trước đó. Như chợt nghĩ ra, cô liền gọi điện thoại cho Thân Tống Hạo.
Cô đứng đợi ở góc đường gần quán cà phê, khi xe Thân Tống Hạo đến Hoan Nhan im lặng không lên tiếng, chỉ đưa tay cầm tay của anh. Cô buông rủ cặp mắt, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, chỉ nhẹ nhàng nói: Thái Minh Tranh, Thái tiểu thư hẹn gặp tôi, nhưng vì tôi nghĩ rằng tôi và cô ta chưa hề biết nhau, các người cũng tương đối quen biết, cho nên chúng ta cùng nhau đến gặp cô ấy.
Được! Cứ để cô ta nói rõ ràng mọi chuyện, tránh để cho em lại hiểu lầm anh lần nữa. Thân Tống Hạo nhanh chóng mở miệng, nắm chặt tay của cô, lập tức hướng quán cà phê đi tới. Lúc này đã là buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp chan hoà sưởi ấm trên mặt, anh vừa quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt của cô thật mềm mại, dịu dàng, trong lòng không khỏi rung động, mà trong mắt cô dường như còn vệt nước mắt đã khô, viền mắt còn hơi hồng, khiến cho lồng ngực anh chợt căng thẳng, theo bản năng anh siết chặt tay, nửa như muốn ôm lấy cô vậy.
/473
|