Y tá đang sửa sang lại giường, Văn Tĩnh thấy rõ ràng phía trên có một mảng lớn máu tươi, mà trong phòng, Hứa Hoan Nhan cùng Kaka cũng không trông thấy bóng dáng. . . . . . Phịch một tiếng, bình giữ nhiệt cùng túi trong tay Văn Tĩnh đồng thời rơi xuống đất, nắp bình bật tung ra cháo gà đổ đầy ra ngoài, vẩy cả lên ống quần cô, nhưng bây giờ cái gì cô cũng không thể để ý, lập tức chạy đến kéo cổ áo của y tá: Hứa Hoan Nhan thế nào rồi? Các người đem cô ấy đi đâu? Chỉ là bỏ một đứa bé cũng làm xảy ra án mạng, tôi sẽ đi kiện các người! Tôi muốn đi kiện các người tội giết người bừa bãi. . . . . .
Văn Tĩnh vừa kêu la, vừa khóc lớn, chảy nhiều máu như vậy, thì ngay cả con trâu cũng chảy chết!
Tiểu thư. . . . . . Bạn tốt của cô bị đưa đi cầm máu rồi. . . . . . Y tá rất đáng thương nhìn Văn Tĩnh đang phát cuồng, sợ hãi giải thích. . . . . . Không phải là chết? Văn Tĩnh trực tiếp hỏi lại, y tá lập tức liếc mắt xem thường, nguýt nhìn cô: Làm ơn, phụ khoa của chúng tôi ở đây là số một số hai của toàn tỉnh, một giải phẫu nhỏ như vậy làm sao có thể làm chết người!
Dưới sự chỉ dẫn của cô y tá Văn Tĩnh ôm lấy đống túi bừa bãi trên sàn lập tức chạy tới phòng bệnh, mới vừa vào còn chưa kịp nói câu nào đã bị Hứa Hoan Nhan gọi: Tĩnh, Lâm Thiến mới vừa đến.
“Cô ta tới làm cái gì? Sắc mặt Văn Tĩnh lập tức khó coi đến cực điểm, đi qua vài bước, tiến tới trên dưới kiểm tra Hứa Hoan Nhan một lần, lại phát hiện sắc mặt cô trắng bệch ra, rõ ràng Hứa Hoan Nhan làm xong giải phẫu vẫn còn rất tốt, tại sao đột nhiên lại bị băng huyết?
Cô ta chưa làm gì cậu chứ? Kaka chết ở đâu rồi? Đôi mày Văn Tĩnh nhíu chặt hơn, chỉ cảm thấy lửa giận dâng trào, chợt hối hận mới vừa rồi thế nào lại để cho Lâm Thiến chạy mất!
Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhưng ngón tay lập tức kéo Văn Tĩnh: Tĩnh, Lâm Thiến chụp rất nhiều ảnh, bệnh án của tớ, còn có ảnh tớ nằm trên giường, cũng bị cô ta chụp hết, cô ta muốn công bố tại buổi lễ tốt nghiệp, để cho tớ thân bại danh liệt, Tĩnh, làm sao bây giờ?
Hứa Hoan Nhan bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều không hoảng loạn như lúc nãy, cô chỉ là muốn đem chuyện này xoá đi, cô không thể để cho Lâm Thiến phá hủy thanh danh của cô, ở trong hồ sơ lưu lại điểm nhơ, cô căn bản không có tiền, không có núi dựa, muốn tìm được công việc thích hợp không phải chuyện dễ dàng, nếu lại bị Lâm Thiến can thiệp vào, cô không dám tưởng tượng tương lai của cô sẽ là cái dạng gì!
Tớ sẽ đi tìm cô ta ngay bây giờ! Cái đồ gian ác này, ta Văn Tĩnh hôm nay không trị được cô ta thì không phải là người!
Văn Tĩnh nổi trận lôi đình, một cước đem cái ghế trước mặt đá văng ra, đôi tay nắm thành nắm đấm, gương mặt hồng rực mê người.
Tĩnh, cô ta làm chuyện như vậy, tất nhiên sẽ trốn cậu và Kaka, không bằng chờ Kaka tới, các cậu tìm người khác gọi điện thoại cho cô ta, hiện tại sợ rằng chỉ có một người, mới có thể hẹn được Lâm Thiến.
Hứa Hoan Nhan vặn chặt hai hàng lông mày, chậm rãi mở miệng, những ngón tay lạnh như băng nắm chặt vào, cô tuyệt không muốn, tuyệt không muốn bị Lâm Thiến độc ác không chế!
Được . . . . . Văn Tĩnh gật đầu, rồi lại thật thấp giọng mở miệng: Như vậy, Nhan nhi, tại sao cậu tự nhiên lại bị xuất huyết nhiều như thế?
Vết máu để lại trên giường làm cô nhìn thấy mà ghê, bây giờ nhớ tới cô vẫn còn rất sợ hãi!
Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng nói một hơi, hơi sức trên người tựa hồ cũng bị bóc hết, cô bình tĩnh mở miệng: Lâm Thiến đè một cái bên ngoài vết thương của tớ.
Cô tuy là trấn định, nhưng đến lúc nhắc lại vẫn còn run rẩy, Văn Tĩnh tức giận trừng to mắt, cũng không nhịn được nước mắt liền rơi xuống: Nhan nhi, cậu chờ tớ, tớ Văn Tĩnh lần này nếu là không chỉnh chết Lâm Thiến, tớ liền không mang họ Văn!
******************************** Lâm Thiến, tại sao lâu như thế mà cũng không thấy bạn trai cô tới tìm cô nha! Trong kí túc xá, một cô gái đang thoa sơn móng tay, một người khác ở trước gương trang điểm, lúc Lâm Thiến đẩy cửa tiến vào, một cô gái thấy cô liền bắt đầu nhiều chuyện đặt câu hỏi. . . . . . Tìm tôi cũng phải để cho các cô thấy sao? Hay là muốn từng người bạn trai tới tìm tôi đều phải đi thông báo cho các cô? Cô khinh thường mở miệng, ngay sau đó đem giày cao gót ném đi, trực tiếp nhào vào trên giường. . . . . Nhưng có bạn học rất nhiều lần thấy Hứa Hoan Nhan được bạn trai cô đón đi!
Cô gái đang chuyên tâm trang điểm trợn to hai mắt thận trọng thoa mascara, rồi lại không nhịn được mở miệng hỏi thăm. . . . . . Vậy các cô đoán một chút xem hôm nay tôi thấy cái gì? Lâm Thiến đắc ý mà cười cười, khẽ hất cằm lên: Cô gái hạnh phúc trong miệng các cô, một mình nằm ở bệnh viện,. . . . . Mới vừa thê thảm nạo thai, người bạn trai mà các cô nói căn bản không thèm xuất hiện.
Có thật không? Trời ạ. . . . . . Cô ta cũng quá là không biết kiềm chế rồi, lại để mang thai!
Tám phần là muốn dùng đứa bé buộc người ta lại, muốn bước vào cánh cửa hào môn, kết quả người ta căn bản không thèm để ý. . . . . .
Chỉ là. . . . . . Lâm Thiến cô không phải là ghen tị trong lòng nên cố ý nói bừa , mấy ngày trước người đàn ông kia còn tới đón cô ấy, ngọt ngọt ngào ngào !
Đúng thế, đúng thế. . . . . . Thật không hổ 3 người đàn bà họp lại thành một cái chợ, mấy cô gái trong căn phòng nhỏ lập tức nhao lên. . . . . . Tôi chính mắt bắt được chứng cớ mới dám nói cho các cô! Lâm Thiến ngồi dậy, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, mở photo album cho mọi người xem, đúng vào lúc này, chợt có điện thoại gọi tới, nhạc chuông vang lên. . . . . .
Văn Tĩnh vừa kêu la, vừa khóc lớn, chảy nhiều máu như vậy, thì ngay cả con trâu cũng chảy chết!
Tiểu thư. . . . . . Bạn tốt của cô bị đưa đi cầm máu rồi. . . . . . Y tá rất đáng thương nhìn Văn Tĩnh đang phát cuồng, sợ hãi giải thích. . . . . . Không phải là chết? Văn Tĩnh trực tiếp hỏi lại, y tá lập tức liếc mắt xem thường, nguýt nhìn cô: Làm ơn, phụ khoa của chúng tôi ở đây là số một số hai của toàn tỉnh, một giải phẫu nhỏ như vậy làm sao có thể làm chết người!
Dưới sự chỉ dẫn của cô y tá Văn Tĩnh ôm lấy đống túi bừa bãi trên sàn lập tức chạy tới phòng bệnh, mới vừa vào còn chưa kịp nói câu nào đã bị Hứa Hoan Nhan gọi: Tĩnh, Lâm Thiến mới vừa đến.
“Cô ta tới làm cái gì? Sắc mặt Văn Tĩnh lập tức khó coi đến cực điểm, đi qua vài bước, tiến tới trên dưới kiểm tra Hứa Hoan Nhan một lần, lại phát hiện sắc mặt cô trắng bệch ra, rõ ràng Hứa Hoan Nhan làm xong giải phẫu vẫn còn rất tốt, tại sao đột nhiên lại bị băng huyết?
Cô ta chưa làm gì cậu chứ? Kaka chết ở đâu rồi? Đôi mày Văn Tĩnh nhíu chặt hơn, chỉ cảm thấy lửa giận dâng trào, chợt hối hận mới vừa rồi thế nào lại để cho Lâm Thiến chạy mất!
Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhưng ngón tay lập tức kéo Văn Tĩnh: Tĩnh, Lâm Thiến chụp rất nhiều ảnh, bệnh án của tớ, còn có ảnh tớ nằm trên giường, cũng bị cô ta chụp hết, cô ta muốn công bố tại buổi lễ tốt nghiệp, để cho tớ thân bại danh liệt, Tĩnh, làm sao bây giờ?
Hứa Hoan Nhan bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều không hoảng loạn như lúc nãy, cô chỉ là muốn đem chuyện này xoá đi, cô không thể để cho Lâm Thiến phá hủy thanh danh của cô, ở trong hồ sơ lưu lại điểm nhơ, cô căn bản không có tiền, không có núi dựa, muốn tìm được công việc thích hợp không phải chuyện dễ dàng, nếu lại bị Lâm Thiến can thiệp vào, cô không dám tưởng tượng tương lai của cô sẽ là cái dạng gì!
Tớ sẽ đi tìm cô ta ngay bây giờ! Cái đồ gian ác này, ta Văn Tĩnh hôm nay không trị được cô ta thì không phải là người!
Văn Tĩnh nổi trận lôi đình, một cước đem cái ghế trước mặt đá văng ra, đôi tay nắm thành nắm đấm, gương mặt hồng rực mê người.
Tĩnh, cô ta làm chuyện như vậy, tất nhiên sẽ trốn cậu và Kaka, không bằng chờ Kaka tới, các cậu tìm người khác gọi điện thoại cho cô ta, hiện tại sợ rằng chỉ có một người, mới có thể hẹn được Lâm Thiến.
Hứa Hoan Nhan vặn chặt hai hàng lông mày, chậm rãi mở miệng, những ngón tay lạnh như băng nắm chặt vào, cô tuyệt không muốn, tuyệt không muốn bị Lâm Thiến độc ác không chế!
Được . . . . . Văn Tĩnh gật đầu, rồi lại thật thấp giọng mở miệng: Như vậy, Nhan nhi, tại sao cậu tự nhiên lại bị xuất huyết nhiều như thế?
Vết máu để lại trên giường làm cô nhìn thấy mà ghê, bây giờ nhớ tới cô vẫn còn rất sợ hãi!
Hứa Hoan Nhan nhẹ nhàng nói một hơi, hơi sức trên người tựa hồ cũng bị bóc hết, cô bình tĩnh mở miệng: Lâm Thiến đè một cái bên ngoài vết thương của tớ.
Cô tuy là trấn định, nhưng đến lúc nhắc lại vẫn còn run rẩy, Văn Tĩnh tức giận trừng to mắt, cũng không nhịn được nước mắt liền rơi xuống: Nhan nhi, cậu chờ tớ, tớ Văn Tĩnh lần này nếu là không chỉnh chết Lâm Thiến, tớ liền không mang họ Văn!
******************************** Lâm Thiến, tại sao lâu như thế mà cũng không thấy bạn trai cô tới tìm cô nha! Trong kí túc xá, một cô gái đang thoa sơn móng tay, một người khác ở trước gương trang điểm, lúc Lâm Thiến đẩy cửa tiến vào, một cô gái thấy cô liền bắt đầu nhiều chuyện đặt câu hỏi. . . . . . Tìm tôi cũng phải để cho các cô thấy sao? Hay là muốn từng người bạn trai tới tìm tôi đều phải đi thông báo cho các cô? Cô khinh thường mở miệng, ngay sau đó đem giày cao gót ném đi, trực tiếp nhào vào trên giường. . . . . Nhưng có bạn học rất nhiều lần thấy Hứa Hoan Nhan được bạn trai cô đón đi!
Cô gái đang chuyên tâm trang điểm trợn to hai mắt thận trọng thoa mascara, rồi lại không nhịn được mở miệng hỏi thăm. . . . . . Vậy các cô đoán một chút xem hôm nay tôi thấy cái gì? Lâm Thiến đắc ý mà cười cười, khẽ hất cằm lên: Cô gái hạnh phúc trong miệng các cô, một mình nằm ở bệnh viện,. . . . . Mới vừa thê thảm nạo thai, người bạn trai mà các cô nói căn bản không thèm xuất hiện.
Có thật không? Trời ạ. . . . . . Cô ta cũng quá là không biết kiềm chế rồi, lại để mang thai!
Tám phần là muốn dùng đứa bé buộc người ta lại, muốn bước vào cánh cửa hào môn, kết quả người ta căn bản không thèm để ý. . . . . .
Chỉ là. . . . . . Lâm Thiến cô không phải là ghen tị trong lòng nên cố ý nói bừa , mấy ngày trước người đàn ông kia còn tới đón cô ấy, ngọt ngọt ngào ngào !
Đúng thế, đúng thế. . . . . . Thật không hổ 3 người đàn bà họp lại thành một cái chợ, mấy cô gái trong căn phòng nhỏ lập tức nhao lên. . . . . . Tôi chính mắt bắt được chứng cớ mới dám nói cho các cô! Lâm Thiến ngồi dậy, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, mở photo album cho mọi người xem, đúng vào lúc này, chợt có điện thoại gọi tới, nhạc chuông vang lên. . . . . .
/473
|