Huyền Thanh Thanh khóc chạy ra, Tử Hàm vì Huyền Dực tức giận mà khiếp sợ, thì ra nàng là một vị muội muội ruột nên được Huyền Dực che chở, dù sao giữa bọn họ có nhiều không thoải mái lắm, hơn nữa nàng còn ngỗ nghịch đối với ý đồ của Huyền Dực như vậy, nhưng không ngờ Huyền Dực bảo vệ nàng, không! Xác thực là Huyên Hoa.
Trong phòng to như vậy chỉ còn lại có Tử Hàm cùng Huyền Dực, không khí quá mức yên tĩnh, yên tĩnh làm cho người ta bất an.
Huyên Hoa, cho ta xem chỗ bị thương trên mặt ngươi. Khẩu khí Huyền Dực thực ôn nhu, phá vỡ không khí yên tĩnh, trong lời nói đầy quan tâm lộ ra trong lòng hắn vì Tử Hàm đau lòng cỡ nào, không giống hung ác nham hiểm cùng tức giận mới vừa rồi.
Nhưng trong lòng Tử Hàm thì lại tức giận không rõ, ngày đó Huyền Dực vô lễ làm cho mình tức giận , hôm nay lại vô duyên vô cớ bị đánh một roi, lại tức giận.
Nàng không ý thức được, lúc trước Triển Vân khinh bạc nàng, vì sao không tức giận như vậy.
Tử Hàm đối với lời nói của Huyền Dực coi như gió thoảng bên tai, giận dỗi ngồi ở bên giường, không nhìn tới mặt Huyền Dực.
Còn đang tức giận ta sao? Huyền Dực cúi đầu thở dài, có chút bất đắc dĩ cũng có chút luống cuống, thân thể thon dài, cũng ngồi ở đối diện Tử Hàm, rất muốn đưa tay vuốt ve mặt Tử Hàm, nhưng cứng ngắc trong chốc lát mới buông xuống.
Huyền Dực lo lắng nhìn mặt Tử Hàm, cúi đầu nói : Vết thương trên mặt ngươi không xử lý sẽ để lại vết sẹo, Huyên Hoa, trước tiên xử lý vết thương đã, sau đó tức giận ta cũng không muộn.
Tử Hàm đứng lên, đi tới cửa trước, mở cửa đứng ở đó, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, ta không muốn nói chuyện với ngươi, mời ngươi đi ra ngoài, Huyền Dực cũng nhìn ra được ý tứ của Tử Hàm, cho nên ánh mắt của hắn lại ảm đạm, muốn nói cái gì nhưng chỉ là thở dài một tiếng, thân thể cao ngất đi từ từ qua bên cạnh Tử Hàm, không nghĩ bỏ cuộc nói: Chuyện ngày đó ta thật xin lỗi, muốn như thế nào ngươi mới có thể không tức giận.
Tử Hàm nghe Huyền Dực nói chuyện xấu hổ ở trong xe ngựa, xấu hổ đạp Huyền Dực một cước, sau đó đem Huyền Dực đẩy ra cửa, hô lớn: Ngươi đi chết đi!
Huyền Dực vừa ra cửa, Tử Hàm liền ba một tiếng đóng cửa lại, nam nhân thối này, cho mình là ai, trên mặt đau nhức, buồn bực ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn vết đỏ trên mặt, trong lòng tức giận .
Thương thế kia thật đúng là nhanh xử lý mới tốt, bằng không sẽ lưu lại vết sẹo, cũng không phải là chuyện tốt.
Tử Hàm đang nghĩ tới cửa lại bị đẩy ra lần nữa, Thanh Hà vẻ mặt không vui vội vội vàng vàng tiêu sái tiến vào.
Ngươi đã vậy còn nhàn nhã ngồi ở chỗ này?
Người nơi này, trừ bỏ Huyền Dực, sao đối với nàng đều như vậy, sắc mặt mỗi người đều khó coi.
Làm sao vậy, ta ngồi ở chỗ này không được sao?
Thanh Hà nhíu mày, nắm tay Tử Hàm lên: Theo ta đi ra.
Này, ngươi làm gì, không cần lôi kéo ta. Tử Hàm dùng sức bỏ tay Thanh Hà ra.
Đôi mày thanh tú của Thanh Hà nhíu chặt, mang theo thống khổ cùng lo lắng, hô lớn: Người nữ nhân vô tình vô nghĩa này, tướng quân sẽ chết ngươi không biết sao?
Sắp chết? Không phải mới vừa tốt đấy sao?
Ngươi không phải mới vừa kêu tướng quân đi tìm chết sao? Thanh Hà hung hăng trợn mắt nhìn Tử Hàm một cái, tràn đầy trách cứ, cũng có vẻ lo lắng.
Cắt, chẳng lẽ hắn thật đúng là đi tìm cái chết. Tử Hàm khinh thường nói.
Thanh Hà đột nhiên nổi giận, kích động hô lớn: Ngươi nữ nhân rắn rết này, ngươi thật sự quên mất tất cả à.
Tử Hàm biến sắc, không khách khí nói : Ai, ngươi cho ngươi là ai a, dựa vào cái gì đối với ta rống to kêu to, đi ra ngoài cho ta.
Thanh Hà không chút nào lùi bước quát: Tướng quân từng ưng thuận với ngươi một lời thề ngươi quên ư, hắn nguyện ý vì ngươi trả giá tất cả, cho dù là chết, hiện tại ngươi bảo hắn chết, hắn có thể không chết sao.
Tử Hàm cười lạnh, nhún vai nói: Vậy ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì, không đi quan tâm tánh mạng tướng quân các ngươi sao? Huyền Dực là tướng quân trong thành này cũng là thành chủ, làm sao có thể vì một câu nói của nàng phải đi chết đây, không có khả năng!
Thanh Hà tức giận xanh cả mặt, Tướng quân xem ngươi quan trọng, xem lời nói ngươi còn quan trọng hơn so với thánh chỉ ngươi không biết sao?
Như vậy cũng sẽ không đi chết chứ? Tử Hàm vẫn như cũ không tin lí do thoái thác của Thanh Hà, không chịu theo Thanh Hà đi ra ngoài, nàng không cần làm thế thân, cũng không cần làm con rối bị người đùa nghịch, ai quan tâm đến bọn họ diễn xuất thế nào.
Có ai không, đem nữ nhân này lên núi cho ta. Thanh Hà giận hô, ra lệnh một tiếng, bốn nam nhân khổng lồ từ cửa bước vào. Nếu tướng quân đã chết, đem nàng ném xuống chôn cùng.
Một tướng quân đường đường, đại quân tấn công hết sức, có thể đi chết sao?
Bốn nam nhân kia nhìn Tử Hàm giống như kẻ thù, tiến lên giống bắt con gà con, đem Tử Hàm bắt lấy, ra sức nâng lên, làm cho mặt Tử Hàm hướng lên trời.
Các ngươi làm gì, cho ta xuống. Tử Hàm giãy dụa thân thể, la lên.
Nhưng bốn nam nhân kia lại giơ nàng hướng ngoài cửa cấp tốc đi, thân hình đi cực nhanh, bên tai Tử Hàm cũng nghe được tiếng gió vù vù .
Tử Hàm quay đầu, nhìn phủ tướng quân cách mình càng ngày càng xa, trong lòng lo lắng bọn họ mang nàng đi nơi nào, sau khi suy nghĩ lại hoàn hồn, phát hiện kiến trúc trong thành cũng chầm chậm rời xa tầm mắt của mình, nhìn qua là cây cối xung quanh.
Bọn họ đem nàng lên núi!
Chẳng lẽ Huyền Dực muốn nhảy xuống núi, không phải chứ, một người nam nhân bởi vì một câu nói của nàng mà tìm cái chết sao?
Thật qúa lắm!
Những người khiêng nàng rốt cuộc dừng bước, đem nàng đặt xuống một bãi cỏ.
Lúc này Tử Hàm mới nhìn xuống hai chân, nhìn thấy xanh biếc, màu xanh trước mắt, hương hoa trong mũi, bên tai là nước chảy ào ào như từ trên cao chảy xuống.
Tử Hàm chậm rãi xem xét cảnh vật trước mắt, cũng chầm chậm thay đổi tầm mắt, men theo tiếng nước thác thấy được một bóng trắng, lao nhanh, hình như là đỉnh thác nước có người, Tử Hàm di chuyển tầm mắt, lúc này mới thấy thân thể to lớn của Huyền Dực đứng ở trong sông, tóc dài bay lên, hắn đứng ở trong dòng nước chảy xiết, chỉ cần không để ý có thể bị rơi xuống, theo thác nước cao rơi xuống, sống chết khó đoán.
Tử Hàm nhìn vách núi đen sâu thẳm không thấy đáy kia, chỉ có thể nhìn đến hơi nước mênh mông, tâm hồi hộp một chút lại muốn xoay người lại, tốt, xú nam nhân, khinh bạc nàng không nói, còn dùng chết đi uy hiếp nàng.
Tử Hàm có chút lo lắng tâm đột nhiên bình tĩnh trở lại, có điểm đùa dai hướng về phía Huyền Dực hô: Huyền Dực, ngươi đứng ở chỗ đó làm cái gì?
Tiếng nước ầm vang rung động, Tử Hàm cũng không biết Huyền Dực có thể nghe được hay không, đợi một hồi, âm thanh của Huyền Dực ở bên trong tiếng nước truyền đến: Ta từng tại trước mặt ngươi thề, sẽ không chọc giận ngươi tức giận, sủng ái ngươi mỗi ngày, nếu vi phạm lời thề, chỉ có chết, mà ta đã vi phạm lời thề, còn thương tổn ngươi, ta đáng chết.
Bây giờ, ai còn tin tưởng lời thề, Tử Hàm nhẹ nhàng nói: Làm trò, lời thề có thể coi như đồ ăn nuốt hết.
Huyền Dực quay đầu, rất xa nhìn Tử Hàm, tựa hồ con ngươi đen nhìn thấu tâm Tử Hàm, ánh mắt hắn đen chìm, sắc mặt trịnh trọng, kiên định mà nghiêm túc nói: Lời thề chính là lời thề, chết vì lời thề với ngươi, giống như lời thề cả đời ta yêu ngươi, vĩnh sẽ không thay đổi.
Thanh âm kia có thể xuyên thấu tâm hồn con người cùng linh hồn, Tử Hàm còn chưa kịp nói chuyện, Huyền Dực một cái toát ra, thân thể giống như một con rồng mãnh liệt nhảy vào thác nước theo nước rơi vào hồ sâu.
A. . . . . . !
Tướng quân!
Tử Hàm còn chưa kinh hô bốn nam nhân kia hoảng hốt hô lên.
Tiếng kinh hô nghẹn ở nơi cổ họng Tử Hàm, nói không ra lời, hai mắt Tử Hàm mang theo khiếp sợ, trừng lớn nhìn nơi Huyền Dực đã đứng, không thể tin được, hắn thật sự nhảy xuống, hắn nhảy xuống!
Trong phòng to như vậy chỉ còn lại có Tử Hàm cùng Huyền Dực, không khí quá mức yên tĩnh, yên tĩnh làm cho người ta bất an.
Huyên Hoa, cho ta xem chỗ bị thương trên mặt ngươi. Khẩu khí Huyền Dực thực ôn nhu, phá vỡ không khí yên tĩnh, trong lời nói đầy quan tâm lộ ra trong lòng hắn vì Tử Hàm đau lòng cỡ nào, không giống hung ác nham hiểm cùng tức giận mới vừa rồi.
Nhưng trong lòng Tử Hàm thì lại tức giận không rõ, ngày đó Huyền Dực vô lễ làm cho mình tức giận , hôm nay lại vô duyên vô cớ bị đánh một roi, lại tức giận.
Nàng không ý thức được, lúc trước Triển Vân khinh bạc nàng, vì sao không tức giận như vậy.
Tử Hàm đối với lời nói của Huyền Dực coi như gió thoảng bên tai, giận dỗi ngồi ở bên giường, không nhìn tới mặt Huyền Dực.
Còn đang tức giận ta sao? Huyền Dực cúi đầu thở dài, có chút bất đắc dĩ cũng có chút luống cuống, thân thể thon dài, cũng ngồi ở đối diện Tử Hàm, rất muốn đưa tay vuốt ve mặt Tử Hàm, nhưng cứng ngắc trong chốc lát mới buông xuống.
Huyền Dực lo lắng nhìn mặt Tử Hàm, cúi đầu nói : Vết thương trên mặt ngươi không xử lý sẽ để lại vết sẹo, Huyên Hoa, trước tiên xử lý vết thương đã, sau đó tức giận ta cũng không muộn.
Tử Hàm đứng lên, đi tới cửa trước, mở cửa đứng ở đó, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, ta không muốn nói chuyện với ngươi, mời ngươi đi ra ngoài, Huyền Dực cũng nhìn ra được ý tứ của Tử Hàm, cho nên ánh mắt của hắn lại ảm đạm, muốn nói cái gì nhưng chỉ là thở dài một tiếng, thân thể cao ngất đi từ từ qua bên cạnh Tử Hàm, không nghĩ bỏ cuộc nói: Chuyện ngày đó ta thật xin lỗi, muốn như thế nào ngươi mới có thể không tức giận.
Tử Hàm nghe Huyền Dực nói chuyện xấu hổ ở trong xe ngựa, xấu hổ đạp Huyền Dực một cước, sau đó đem Huyền Dực đẩy ra cửa, hô lớn: Ngươi đi chết đi!
Huyền Dực vừa ra cửa, Tử Hàm liền ba một tiếng đóng cửa lại, nam nhân thối này, cho mình là ai, trên mặt đau nhức, buồn bực ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn vết đỏ trên mặt, trong lòng tức giận .
Thương thế kia thật đúng là nhanh xử lý mới tốt, bằng không sẽ lưu lại vết sẹo, cũng không phải là chuyện tốt.
Tử Hàm đang nghĩ tới cửa lại bị đẩy ra lần nữa, Thanh Hà vẻ mặt không vui vội vội vàng vàng tiêu sái tiến vào.
Ngươi đã vậy còn nhàn nhã ngồi ở chỗ này?
Người nơi này, trừ bỏ Huyền Dực, sao đối với nàng đều như vậy, sắc mặt mỗi người đều khó coi.
Làm sao vậy, ta ngồi ở chỗ này không được sao?
Thanh Hà nhíu mày, nắm tay Tử Hàm lên: Theo ta đi ra.
Này, ngươi làm gì, không cần lôi kéo ta. Tử Hàm dùng sức bỏ tay Thanh Hà ra.
Đôi mày thanh tú của Thanh Hà nhíu chặt, mang theo thống khổ cùng lo lắng, hô lớn: Người nữ nhân vô tình vô nghĩa này, tướng quân sẽ chết ngươi không biết sao?
Sắp chết? Không phải mới vừa tốt đấy sao?
Ngươi không phải mới vừa kêu tướng quân đi tìm chết sao? Thanh Hà hung hăng trợn mắt nhìn Tử Hàm một cái, tràn đầy trách cứ, cũng có vẻ lo lắng.
Cắt, chẳng lẽ hắn thật đúng là đi tìm cái chết. Tử Hàm khinh thường nói.
Thanh Hà đột nhiên nổi giận, kích động hô lớn: Ngươi nữ nhân rắn rết này, ngươi thật sự quên mất tất cả à.
Tử Hàm biến sắc, không khách khí nói : Ai, ngươi cho ngươi là ai a, dựa vào cái gì đối với ta rống to kêu to, đi ra ngoài cho ta.
Thanh Hà không chút nào lùi bước quát: Tướng quân từng ưng thuận với ngươi một lời thề ngươi quên ư, hắn nguyện ý vì ngươi trả giá tất cả, cho dù là chết, hiện tại ngươi bảo hắn chết, hắn có thể không chết sao.
Tử Hàm cười lạnh, nhún vai nói: Vậy ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì, không đi quan tâm tánh mạng tướng quân các ngươi sao? Huyền Dực là tướng quân trong thành này cũng là thành chủ, làm sao có thể vì một câu nói của nàng phải đi chết đây, không có khả năng!
Thanh Hà tức giận xanh cả mặt, Tướng quân xem ngươi quan trọng, xem lời nói ngươi còn quan trọng hơn so với thánh chỉ ngươi không biết sao?
Như vậy cũng sẽ không đi chết chứ? Tử Hàm vẫn như cũ không tin lí do thoái thác của Thanh Hà, không chịu theo Thanh Hà đi ra ngoài, nàng không cần làm thế thân, cũng không cần làm con rối bị người đùa nghịch, ai quan tâm đến bọn họ diễn xuất thế nào.
Có ai không, đem nữ nhân này lên núi cho ta. Thanh Hà giận hô, ra lệnh một tiếng, bốn nam nhân khổng lồ từ cửa bước vào. Nếu tướng quân đã chết, đem nàng ném xuống chôn cùng.
Một tướng quân đường đường, đại quân tấn công hết sức, có thể đi chết sao?
Bốn nam nhân kia nhìn Tử Hàm giống như kẻ thù, tiến lên giống bắt con gà con, đem Tử Hàm bắt lấy, ra sức nâng lên, làm cho mặt Tử Hàm hướng lên trời.
Các ngươi làm gì, cho ta xuống. Tử Hàm giãy dụa thân thể, la lên.
Nhưng bốn nam nhân kia lại giơ nàng hướng ngoài cửa cấp tốc đi, thân hình đi cực nhanh, bên tai Tử Hàm cũng nghe được tiếng gió vù vù .
Tử Hàm quay đầu, nhìn phủ tướng quân cách mình càng ngày càng xa, trong lòng lo lắng bọn họ mang nàng đi nơi nào, sau khi suy nghĩ lại hoàn hồn, phát hiện kiến trúc trong thành cũng chầm chậm rời xa tầm mắt của mình, nhìn qua là cây cối xung quanh.
Bọn họ đem nàng lên núi!
Chẳng lẽ Huyền Dực muốn nhảy xuống núi, không phải chứ, một người nam nhân bởi vì một câu nói của nàng mà tìm cái chết sao?
Thật qúa lắm!
Những người khiêng nàng rốt cuộc dừng bước, đem nàng đặt xuống một bãi cỏ.
Lúc này Tử Hàm mới nhìn xuống hai chân, nhìn thấy xanh biếc, màu xanh trước mắt, hương hoa trong mũi, bên tai là nước chảy ào ào như từ trên cao chảy xuống.
Tử Hàm chậm rãi xem xét cảnh vật trước mắt, cũng chầm chậm thay đổi tầm mắt, men theo tiếng nước thác thấy được một bóng trắng, lao nhanh, hình như là đỉnh thác nước có người, Tử Hàm di chuyển tầm mắt, lúc này mới thấy thân thể to lớn của Huyền Dực đứng ở trong sông, tóc dài bay lên, hắn đứng ở trong dòng nước chảy xiết, chỉ cần không để ý có thể bị rơi xuống, theo thác nước cao rơi xuống, sống chết khó đoán.
Tử Hàm nhìn vách núi đen sâu thẳm không thấy đáy kia, chỉ có thể nhìn đến hơi nước mênh mông, tâm hồi hộp một chút lại muốn xoay người lại, tốt, xú nam nhân, khinh bạc nàng không nói, còn dùng chết đi uy hiếp nàng.
Tử Hàm có chút lo lắng tâm đột nhiên bình tĩnh trở lại, có điểm đùa dai hướng về phía Huyền Dực hô: Huyền Dực, ngươi đứng ở chỗ đó làm cái gì?
Tiếng nước ầm vang rung động, Tử Hàm cũng không biết Huyền Dực có thể nghe được hay không, đợi một hồi, âm thanh của Huyền Dực ở bên trong tiếng nước truyền đến: Ta từng tại trước mặt ngươi thề, sẽ không chọc giận ngươi tức giận, sủng ái ngươi mỗi ngày, nếu vi phạm lời thề, chỉ có chết, mà ta đã vi phạm lời thề, còn thương tổn ngươi, ta đáng chết.
Bây giờ, ai còn tin tưởng lời thề, Tử Hàm nhẹ nhàng nói: Làm trò, lời thề có thể coi như đồ ăn nuốt hết.
Huyền Dực quay đầu, rất xa nhìn Tử Hàm, tựa hồ con ngươi đen nhìn thấu tâm Tử Hàm, ánh mắt hắn đen chìm, sắc mặt trịnh trọng, kiên định mà nghiêm túc nói: Lời thề chính là lời thề, chết vì lời thề với ngươi, giống như lời thề cả đời ta yêu ngươi, vĩnh sẽ không thay đổi.
Thanh âm kia có thể xuyên thấu tâm hồn con người cùng linh hồn, Tử Hàm còn chưa kịp nói chuyện, Huyền Dực một cái toát ra, thân thể giống như một con rồng mãnh liệt nhảy vào thác nước theo nước rơi vào hồ sâu.
A. . . . . . !
Tướng quân!
Tử Hàm còn chưa kinh hô bốn nam nhân kia hoảng hốt hô lên.
Tiếng kinh hô nghẹn ở nơi cổ họng Tử Hàm, nói không ra lời, hai mắt Tử Hàm mang theo khiếp sợ, trừng lớn nhìn nơi Huyền Dực đã đứng, không thể tin được, hắn thật sự nhảy xuống, hắn nhảy xuống!
/74
|