Tử Hàm rất là nuốt không trôi cơn tức này, Địch công tử kia khinh bạc nàng không nói, còn khiến nàng té xuống nước, nàng chính là dễ bắt nạt như thế sao, cái gì kêu ăn miếng trả miếng, cái gì kêu có thù tất báo, nàng Đồng Tử Hàm, hôm nay liền phát huy một lần, chạy về doanh trướng, thay quần áo sạch, lại đi.
Tử Hàm ở địa phương hoang dã, thực dễ dàng tìm một con rắn nhỏ, dùng túi tiền chứa vào, con rắn nhỏ này có chút độc, sẽ không khiến người chết.
Đừng trách nàng vô tình, là Địch công tử này khinh người quá đáng rồi, Tử Hàm lặng yên đi về phía doanh trướng của Địch công tử.
Nàng muốn thừa lúc không người, đem con rắn nhỏ khả ái này đặt trong chăn của Địch công tử, thử nghĩ, khi Địch công tử tao nhã cởi quần áo, rồi mới nằm ngủ chung với rắn. . . . Tử Hàm nghĩ đến liền không nhịn được run run một chút.
Tăng nhanh bước chân đi đến, ánh nến trong doanh trướng vẫn sáng, Địch công tử trở về sao? Tử Hàm tránh né binh lính đi qua lại, nghiêng tai lắng nghe.
Nghe thanh âm, trong doanh trướng thực có người, tựa hồ nghe đến thanh âm Triển Vân, hắn đến làm cái gì, vô giúp vui sao, Tử Hàm tử tế nghe tiếp.
Chỉ nghe thanh âm tao nhã của Địch công tử kia vang lên, “Vương gia đối với tiểu nha đầu kia, tựa hồ đặc biệt quan tâm, chớ không phải là yêu nàng?”
Tâm Tử Hàm nhảy len nhảy xuống, yêu? Từ thật xa lạ, trong đời người của nàng chưa từng có nghĩ qua cái gì như vậy.
“Yêu nàng?” Triển Vân tựa hồ đang do dự tự hỏi cái gì, tạm nghỉ một chút kiên quyết phủ định nói: Không, ta không có!”
“Nha, thật sự không có, vậy Vương gia không để ý đại cục lẻn vào Yển thành, là vì sao? Không chịu đưa nàng rời đi lại là vì sao? Còn nói không phải yêu nàng!” Mỗi một câu của Địch công tử đều đối chọi gay gắt, không lưu một tia đường sống.
“Không!” Triển Vân có chút bối rối phủ định, không biết là đang thuyết phục Địch công tử, hay đang thuyết phục chính mình, “Ta đây cả đời chỉ yêu Tâm nhi, nàng mới là duy nhất.”
Tâm Tử Hàm không hiểu sao đau đớn.
“Vậy ngươi cần gì phải để ý nàng bị ai vuốt ve, ôm ấp, nếu ngươi không cần nàng, nàng có quyền lợi cùng nam nhân khác chung một chỗ, có phải không? Trừ phi ngươi yêu nàng.” Thanh âm của Địch công tử, ngữ điệu không nhanh không chậm, vẫn ưu nhã như vậy, nhưng lại đáng chết đáng giận.
“Ta không yêu nàng, nàng bất quá là một nữ nhân ngay cả thiếp ở trong vương phủ cũng không phải.” Triển Vân không biết là đang thuyết phục Địch công tử, hay đang thuyết phục chính mình, để chứng tỏ hắn yêu Tâm nhi, không phải Tử Hàm, sẽ không yêu Tử Hàm.
Tử Hàm lần đầu tiên cảm giác được đau lòng, lạnh như băng, đọng lại, phai màu, đây là cảm giác gì.
Chỉ biết là, nàng rốt cuộc nghe không vô, giống như bị rắn cắn, muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.
Nếu không thích, vì sao muốn hôn nàng, nếu không thích, vì sao muốn ở trong ban đêm kia cho nàng nụ hôn nóng bỏng khó quên nhất.
Mà tại sao mình để ý hắn như vậy, bịch rắn trong tay Tử Hàm rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
“Ai!” Triển Vân nghe được tiếng, đã chạy vội ra, trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu, còn có con rắn dưới chân đạt được tự do bò tán loạn chung quanh.
Địch công tử theo sát phía sau đi ra, ánh mắt cùng với Triển Vân rơi vào trên túi tiền, còn có con rắn bò chung quanh, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Tử Hàm, bọn hắn không biết là ai bắt rắn, cũng không biết Tử Hàm từng đến.
Gió nhẹ thổi qua, lại thổi không đi phần mâu thuẫn lo lắng ở đáy lòng Triển Vân.
———
Trời tờ mờ sáng, đại quân phải lên đường, nguyên bản Tử Hàm nên cùng Triển Vân cưỡi một con ngựa lại nói muốn đi bộ một lát mới lên ngựa.
Con ngươi đen của Triển Vân thâm trầm, nghĩ Tử Hàm là vì chuyện đêm qua mà tức giận, lập tức cũng không có miễn cưỡng.
Cưỡi ngựa đi ở phía trước, Tử Hàm thì chậm rãi đi theo phía sau, nhìn cái lưng rộng lớn của Triển Vân, bóng dáng cao ngất, nghĩ đến lời nhục nhã đêm qua, tâm nổi lên từng trận không vui.
Trong lòng nói thầm, ngươi không thích ta, ta há lại yêu ngươi, chờ nhiệm vụ của ta kết thúc tự nhiên cả hai không liên quan gì.
Tử Hàm không biết lòng mình vì sao bị đè nén như thế, Triển Vân nói là sự thật, nàng vốn chỉ là vì nhiệm vụ ẩn nấp vào Vương Phủ, làm một công cụ sanh con, nhưng khi Triển Vân chính mồm khinh thường nói ra như vậy, tâm tình của nàng lại hỏng như vậy.
Nàng cho mình biết, cảm xúc như vậy, không đáng có, nàng là lãnh huyết vô tình, không cần phải để ý lời nói của một nam nhân.
Tử Hàm ở địa phương hoang dã, thực dễ dàng tìm một con rắn nhỏ, dùng túi tiền chứa vào, con rắn nhỏ này có chút độc, sẽ không khiến người chết.
Đừng trách nàng vô tình, là Địch công tử này khinh người quá đáng rồi, Tử Hàm lặng yên đi về phía doanh trướng của Địch công tử.
Nàng muốn thừa lúc không người, đem con rắn nhỏ khả ái này đặt trong chăn của Địch công tử, thử nghĩ, khi Địch công tử tao nhã cởi quần áo, rồi mới nằm ngủ chung với rắn. . . . Tử Hàm nghĩ đến liền không nhịn được run run một chút.
Tăng nhanh bước chân đi đến, ánh nến trong doanh trướng vẫn sáng, Địch công tử trở về sao? Tử Hàm tránh né binh lính đi qua lại, nghiêng tai lắng nghe.
Nghe thanh âm, trong doanh trướng thực có người, tựa hồ nghe đến thanh âm Triển Vân, hắn đến làm cái gì, vô giúp vui sao, Tử Hàm tử tế nghe tiếp.
Chỉ nghe thanh âm tao nhã của Địch công tử kia vang lên, “Vương gia đối với tiểu nha đầu kia, tựa hồ đặc biệt quan tâm, chớ không phải là yêu nàng?”
Tâm Tử Hàm nhảy len nhảy xuống, yêu? Từ thật xa lạ, trong đời người của nàng chưa từng có nghĩ qua cái gì như vậy.
“Yêu nàng?” Triển Vân tựa hồ đang do dự tự hỏi cái gì, tạm nghỉ một chút kiên quyết phủ định nói: Không, ta không có!”
“Nha, thật sự không có, vậy Vương gia không để ý đại cục lẻn vào Yển thành, là vì sao? Không chịu đưa nàng rời đi lại là vì sao? Còn nói không phải yêu nàng!” Mỗi một câu của Địch công tử đều đối chọi gay gắt, không lưu một tia đường sống.
“Không!” Triển Vân có chút bối rối phủ định, không biết là đang thuyết phục Địch công tử, hay đang thuyết phục chính mình, “Ta đây cả đời chỉ yêu Tâm nhi, nàng mới là duy nhất.”
Tâm Tử Hàm không hiểu sao đau đớn.
“Vậy ngươi cần gì phải để ý nàng bị ai vuốt ve, ôm ấp, nếu ngươi không cần nàng, nàng có quyền lợi cùng nam nhân khác chung một chỗ, có phải không? Trừ phi ngươi yêu nàng.” Thanh âm của Địch công tử, ngữ điệu không nhanh không chậm, vẫn ưu nhã như vậy, nhưng lại đáng chết đáng giận.
“Ta không yêu nàng, nàng bất quá là một nữ nhân ngay cả thiếp ở trong vương phủ cũng không phải.” Triển Vân không biết là đang thuyết phục Địch công tử, hay đang thuyết phục chính mình, để chứng tỏ hắn yêu Tâm nhi, không phải Tử Hàm, sẽ không yêu Tử Hàm.
Tử Hàm lần đầu tiên cảm giác được đau lòng, lạnh như băng, đọng lại, phai màu, đây là cảm giác gì.
Chỉ biết là, nàng rốt cuộc nghe không vô, giống như bị rắn cắn, muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.
Nếu không thích, vì sao muốn hôn nàng, nếu không thích, vì sao muốn ở trong ban đêm kia cho nàng nụ hôn nóng bỏng khó quên nhất.
Mà tại sao mình để ý hắn như vậy, bịch rắn trong tay Tử Hàm rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
“Ai!” Triển Vân nghe được tiếng, đã chạy vội ra, trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu, còn có con rắn dưới chân đạt được tự do bò tán loạn chung quanh.
Địch công tử theo sát phía sau đi ra, ánh mắt cùng với Triển Vân rơi vào trên túi tiền, còn có con rắn bò chung quanh, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Tử Hàm, bọn hắn không biết là ai bắt rắn, cũng không biết Tử Hàm từng đến.
Gió nhẹ thổi qua, lại thổi không đi phần mâu thuẫn lo lắng ở đáy lòng Triển Vân.
———
Trời tờ mờ sáng, đại quân phải lên đường, nguyên bản Tử Hàm nên cùng Triển Vân cưỡi một con ngựa lại nói muốn đi bộ một lát mới lên ngựa.
Con ngươi đen của Triển Vân thâm trầm, nghĩ Tử Hàm là vì chuyện đêm qua mà tức giận, lập tức cũng không có miễn cưỡng.
Cưỡi ngựa đi ở phía trước, Tử Hàm thì chậm rãi đi theo phía sau, nhìn cái lưng rộng lớn của Triển Vân, bóng dáng cao ngất, nghĩ đến lời nhục nhã đêm qua, tâm nổi lên từng trận không vui.
Trong lòng nói thầm, ngươi không thích ta, ta há lại yêu ngươi, chờ nhiệm vụ của ta kết thúc tự nhiên cả hai không liên quan gì.
Tử Hàm không biết lòng mình vì sao bị đè nén như thế, Triển Vân nói là sự thật, nàng vốn chỉ là vì nhiệm vụ ẩn nấp vào Vương Phủ, làm một công cụ sanh con, nhưng khi Triển Vân chính mồm khinh thường nói ra như vậy, tâm tình của nàng lại hỏng như vậy.
Nàng cho mình biết, cảm xúc như vậy, không đáng có, nàng là lãnh huyết vô tình, không cần phải để ý lời nói của một nam nhân.
/74
|