Chương 1740: Đuổi giết!
"Khinh thường cô, chắc là như vậy đấy,
mặc kệ lý do của hai người là gì, tôi vốn không
liên quan gì đến hai người, nhưng hai cô lại có
sát tâm với tôi, tôi không thể tha cho hai
người."
Trần Bình lạnh giọng nói, hơi thở quanh
người trong nháy mắt liên thay đối.
Một cỗ khí lực mạnh mẽ đánh tới, lúc này
hai người phụ nữ như chìm vào ảo giác, trong
mắt hai cô ta Trần Bình giống như một người
thân chết, anh đạp lên các thi thể để bước về
phía hai cô.
"Đáng chết, tên tiểu tử này rốt cuộc là ai?"
Lúc này người phụ nữ mặc áo giáp bạc bị
bầu không khí đó bảo trùm cũng bắt đầu trở
lên chột dạ, không nhịn được mà nói nhỏ một
tiếng, chạy đến kéo chị mình chạy khỏi nơi này.
Vào giây tiếp theo, một tia sáng lạnh lẽo
xuyên qua cơ thể cô ta, trong nháy mắt mũi
kiếm lạnh lẽo cùng sắc bén đã xuyên qua
bụng người phụ nữ, máu chảy ra không ngừng.
"Phụt....
Miệng người phụ nữ phun ra một ngụm
máu tươi, cả người lảo đảo, suýt chút nữa
ngục trên mặt đất.
"Em gái!"
Lúc này người phụ nữ bị Trần Bình chặt
đứt một cánh tay hoảng hốt gào lên một tiếng,
chạy vội ra đỡ lấy em gái mình, hai người phụ
nữ có ý định giết chết Trần Bình, hiện tại lại
khiến người khác cảm thấy thương cảm.
"Em gái, em cố gắng chống đỡ, đợi chị giết
chết tiểu tử này, sau khi giết chết tiểu tử đó,
liên đưa em trở vê nhà."
Người phụ nữ còn lại an ủi em mình, đặt
em gái của mình sang một bên, đứng dậy đi
về phía Trần Bình đang đứng.
Trần Bình thấy vậy ánh mắt nhíu lại, dùng
tay ra hiệu, kiếm Thương Long liền lao đến
đâm xuyên qua ngực cô ta.
Nhát đâm này khiến người phụ nữ phun ra
một ngụm máu tươi, vốn dĩ cô ta bị thương
nặng, lúc này cũng dường như kiệt sức, hiển
nhiên cái chết với cô ta không còn xa.
"Anh... Đáng chết, hôm nay tôi phải giết
chết anh!"
Ánh mắt người phụ nữ cụt tay phát ra sát
khí.
Trong nháy mắt, ngọn lửa từ cơ thể cô ta
lan ra, ánh sáng vàng nhạt nổi lên, một bộ
giáp màu vàng bao lấy toàn thân của người
phụ nữ, khiến người ta liên tưởng đến một loại
thần thánh.
"Được? Em gái cô là màu bạc, chị gái lại la
màu vàng, nhưng thật ra không hề có ý nghĩa
với tôi.'
Trần Bình thấy vậy liền nhíu lông mày lại,
đối với hai người này anh thật sự không đoán
ra được thực lực của họ.
/2941
|