Chương 2191: Động tính từ các nơi
Trong một thành trì u ám, một người đàn
ông từ từ ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung
quanh, ánh mắt hiện lên một ý cười thản nhiên.
“Thật đúng là trùng hợp, đúng lúc tôi
muốn đến thành phố Ma Mị thì đúng là đưa tôi
đến thành phố Ma Mi”
Ánh mắt người đàn ông như là mắt rắn
vậy, một vẻ lạnh lẽo toát lên từ mắt hắn.
Cùng lúc đó một giọng nói to lớn xuất hiện
bên tai anh ta:
“Đó là người từ đâu đến?”
Người đàn ông kia nghe vậy thì ngẩng đầu
nhìn vê phía trong thành trì, vươn đầu lưỡi ra
liếm môi mình một chút, sau đó chậm rãi mở
miệng nói:
“Liễu Vô Khuyết của Long Xà Tộc.”
Người phát ra tiếng sau khi nghe được lời
của Liễu Vô Khuyết thì bỗng nhiên yên lặng.
Liễu Vô Khuyết cũng đứng tại chỗ cười
nhạt.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh Liễu Vô
Khuyết bỗng xuất hiện vô số cái bóng, hơi thở
trên mỗi bóng người đều có vẻ khá mạnh mẽ.
Trong đó tu vi thấp nhất cũng đã là cửu
tỉnh sơ kỳ.
Cùng lúc đó có một người đàn ông mặc
áo giáp đen đi về phía trước mấy bước, ánh
mắt lạnh nhạt nhìn về phía Liễu Vô Khuyết.
“Thánh hoàng có lệnh dẫn vào cung.”
Liễu Vô Khuyết thấy vậy thì nhếch miệng
cười, bỗng nói rằng: “Làm phiền các vị.”
Trong một khe núi có một bóng người
màu trắng nhàn nhã đi lại, hai bên có không ít
người nhìn thấy gã thì nhanh chóng đi xa.
Mà người đàn ông áo trắng kia cũng có vẻ
mặt thích thú cứ như là không nhìn thấy
những người đó vậy.
“Đúng là khó khăn lắm mới gặp được chỗ
tốt như thế này mà.”
“Đại lục sao băng đã bị phá hủy đến
không còn hình dạng gì rồi, vốn không có chỗ
nào như vậy.”
“Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, chỗ này
có cảm giác thoải mái hơn một chút."
“Có người nói nơi này là cắt ra từ đại lục
sao băng, không lẽ trước đây toàn bộ đại lục
sao băng đều như thế này?”
“Nếu là vậy thì đại lục sao băng đã khác
trước không ít rôi.”
Người đàn ông này chính là Hoa Tử
Ngang của hoàng tộc Bạch Trạch.
Hoa Tử Ngang vừa đi vừa lẩm bẩm, lâu
lâu còn vươn tay hái một hai cái lá cây.
“Đúng là rất thoải mái.”
“Đại đạo sinh mệnh đến đây đã tiến bộ
không ít”
“Những tên kia vậy mà đã không kiên
nhẫn rồi.”
Ý cười trong mắt Hoa Tử Ngang càng rõ
ràng hơn, nhưng mà sâu trong nụ cười đó còn
có cả sự tự tin và kiêu ngạo.
“Bỗng nhiên có hơi mong đợi lúc chúng ta
gặp nhau ở thành phố Bạch Đế.”
Hoa Tử Ngang vừa nói vừa ngẩng đầu
nhìn về hướng Đông, ánh mắt hiện lên vẻ sâu
xa.
Đôi mắt hắn vốn đã đẹp, nhất thời lại như
là có tinh thân hơn, có vẻ mê người.
Sau đó lại đi thêm một lát, Hoa Tử Ngang
thấy bên cạnh mình có một con đường nhỏ,
/2941
|