Nhìn thấy cuốn sách đã đọc xong, Thi Phán Phong hơi tiếc nuối ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập nóng rực nhìn Trần Bình.
“Người anh em, thứ này anh lấy đâu ra vậy?”
Thi Phán Phong nắm chặt cuốn sách, sợ Trần Bình lấy đi mất.
Thấy cảnh tượng này, Trần Bình hơi nhếch miệng cười.
“Tự tôi viết.
”
Anh dõng đạc bịa chuyện.
Dù sao thứ này là ở trong tháp Thông Thiên, bộ sách có thể được lưu giữ trong tháp Thông Thiên, đương nhiên sẽ không quá kém.
Muốn giải thích với người ta cũng rất phiền phức, cho nên nhận là của mình cho xong.
Nghe thấy những lời này, Thi Phán Phong hoàn toàn ngây người.
Từ phương thuốc, đủ loại bệnh cùng với giới thiệu phương pháp chữa trị, cậu ta có thể nhìn ra được đây là cuốn sách cổ.
Tuy là viết ra, nhưng không ảnh hưởng tới những văn tự lịch sử.
“Thật sự quá tuyệt vời, nếu cuốn sách này là anh viết, vậy anh hoàn toàn xứng đáng là thần y đứng đầu!” Thi Phán Phong không che giấu tán
/2941
|