Trần Bình quay đầu nhìn ba anh em lão đại Chu đang không ngừng lăn lộn trêи hành lang, không nhịn được hừ lạnh một tiếng: “Nếu như các anh còn muốn sống thì nhanh tranh thủ thời gian cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy mặt các anh ở chỗ này nữa.
”
“Vâng, vâng, vâng, chúng tôi lập tức biến đi ngay đây!” Ba người lão đại Chu lập tức lên tiếng, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy rất sợ hãi.
Mặc dù bây giờ về cơ bản, mỗi người bọn
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Vương Giai Oánh vang lên.
Cô ấy nghe máy, rất nhanh vẻ mặt trở nên vô cùng đau khổ.
Vương Giai Oánh vội vàng cúp máy, sau đó cô ấy chạy thẳng vào phòng, lấy hết đống tiên lẻ trong thùng tiên ra.
“Anh Trần Bình, rất xin lỗi anh, tôi không thể tiếp đón anh được, mẹ tôi xảy ra chuyện, bác sĩ bảo tôi nhanh chóng đến gặp bà ấy một lân cuối.
”
Vương Giai Oánh nói đến đây, giọng nói
/2941
|