Nhìn ngọn núi nguy nga tráng lệ, Trân Bình hạ quyết tâm đi thẳng lên núi.
Lúc này người của gia tộc Đông Phương cảm thấy bất an, tâm trạng bọn họ vô cùng căng thẳng.
Từ khi Gia Cát Thanh Phong đến biệt viện nhà bọn họ, đã mấy ngày rồi đám người này không ngủ yên giấc.
Mỗi ngày bọn họ đều lo lắng mọi chuyện bại lộ, đến lúc đó sẽ có người tìm tới cửa.
Nhưng đã mấy ngày rồi, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh gì, gia tộc Đông Phương cũng yên tâm hơn.
Lúc bọn họ chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Mọi người vừa mới yên tâm, lúc này lại bắt đầu lo lắng.
“Kẻ nào?”
Gia chủ của gia tộc Đông Phương lộ ra vẻ mặt cẩn thận, nhìn về phía cửa.
Quản gia vội vàng tiến lên kiểm tra, phát hiện là một người trẻ tuổi.
“Báo cáo gia chủ, là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn qua có vẻ quen mắt.
”
Quản gia nhíu mày, quan sát người trong camera, dựa vào góc độ hiện giờ, không thể thấy rõ đối phương.
Nghe thấy lời quản gia nói, gia chủ vẫy tay, bảo bọn họ mở cửa ra.
“Là con la hay con ngựa cho vào thì sẽ biết, mở cửa đi, thả người tiến vào.
”
Gia chủ Đông Phương đã mấy ngày không ngủ ngon nhìn già hơn rất nhiêu.
Quản gia mở cửa ra, một người trẻ tuổi đi nhanh vào trong.
Trêи gương mặt anh là vẻ lạnh lùng, sau khi vào cửa có chút không vui liếc một cái.
Trần Bình gần như có thể chắc chắn, gia tộc Đông Phương đã làm phản, cho nên anh không có một chút ấn tượng tốt nào đối với bọn họ.
Cộng thêm bây giờ không rõ tung tích của tên nhóc thối Gia Cát Thanh Phong, lúc này cũng không thoát khỏi liên quan tới gia tộc Đông Phương.
Trần Bình vừa vào cửa gia chủ Đông Phương đã ngây dại.
Cuối cùng ông ta cũng biết vì sao ông quản gia lại nói người trẻ tuổi này rất quen mắt rồi.
Đây chẳng phải là thiếu gia chủ của nhà họ Trần sao? Ba năm không gặp, trêи gương mặt đối phương có thêm chút tang thương và nghiêm túc.
Nhìn thấy Trần Bình tìm tới cửa, biểu cảm của gia chủ Đông Phương trở nên khó coi, ông ta không nghĩ tới cuối cùng bản thân mình
/2941
|