Nặc Nhất cũng tò mò lại gần, nhìn chằm chằm vào máy tính bảng của Gia Cát Thanh Phong một cách cần thận.
Cô ta thân là người của Trân Bảo các, nên cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với những thứ hiếm lạ và cổ quái đủ mọi thể loại.
Mà cô ta thật sự chưa từng thấy thứ trong tay Gia Cát Thanh Phong bao giờ.
“Nhìn cái gì mà nhìn, cô sinh ra lỗ tai, lẽ nào còn không nghe hiểu lời nói của người khác nữa sao?”
Trần Môn Anh nhíu mày một cách rất khó chịu, muốn kéo Nặc Nhất ra.
Trần Bình nghe thấy lời nói của bọn họ, chỉ bình tĩnh khoát tay.
Anh còn chưa kịp nói gì thì Nặc Nhất đã mờ miệng ra trước tiên.
“Không phải là có kịch độc sao? Trân Bảo các chúng tôi cũng có đồ giải độc, chỉ có điều vật này không thể dùng với nước hồ mà thôi.
Tôi tin chúng ta ít nhiều gì vẫn có thể giải được kịch độc trong bí cảnh này.”
Nói đến đây, cô ta trực tiếp lôi mấy viên đan dược từ trong tay ra, rồi đưa cho đối phương.
“Nhìn đi, đây chính là đan dược mà Trân Bảo các chúng tôi đặc biệt chuẩn bị, phẩm chất cũng tính là cao cấp đó phải không?”
Nhìn thấy bộ dáng cực kỳ khoe khoang đó của cô ta, Trần Môn Anh không nhịn được mà nở nụ cười khinh thường.
“Ngại ghê ấy, chỉ chút đồ vật này của cô, khiến chúng tôi thật sự chướng mắt đấy!”
Cô ta vốn không phải là người kϊƈɦ động, nhưng lúc này, bị lòng đố ky của con gái làm phiền, nên cô ta cũng không nhịn được mà khoe khoang.
“Cô nhìn đan dược của chúng tôi nè, liệu có phải nó lợi hại hơn nhiều so với đan dược của cô hay không?”
Trân Môn Anh móc mấy viên đan dược từ trong ngực ra, đây đều là Phục Linh đan dùng để hồi phục nguyên khí mà Trần Bình đã từng đưa cho bọn họ.
Đan dược này hoàn toàn có thể xưng là thượng phẩm cấp Thiên, cho dù là ai nhìn thấy đan dược này cũng sẽ đều động lòng khó nói nên lời.
Quả nhiên, ngay sau khi Trần Môn Anh lôi đan dược ra, ánh mắt của Nặc Nhất đã dựng thẳng.
Cô ta đã ở trong Trân Bảo các một khoảng thời gian dài như vậy, nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy đan dược nào lợi hại như vậy.
“Thứ này?”
Nặc Nhất duỗi tay muốn đụng vào mấy viên đan dược đó, nhưng ngay vào giây tiếp theo, Trần Môn Anh đã trực tiếp thu lại.
“Tôi không cho cô đan dược này đâu.
Đây là bảo bối của chúng tôi, chỉ có người một nhà chúng tôi mới có thôi, loại người giống như cô không xứng có đâu nhé!”
Trần Môn Anh cười một cách vô cùng đắc ý, rồi trực tiếp nhảy nhót về phía Trần Bình.
Nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, Trần Bình cũng có chút bất đắc dĩ.
Chiến trường của những người phụ nữ cực kỳ khủng khϊế͙p͙.
Trần Bình cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào.
Bằng không chỉ không cẩn thận một cái thôi, cũng sẽ bị ngọn lửa chiến
/2941
|