“Chú tôi tới rồi đấy, ông ấy muốn anh canh ba chết, lẽ nào anh có thể sống đến canh năm sao.”
Hà Vân Thiên có niềm tin vô cùng mãnh liệt vào ông chú của mình.
Anh ta tin rằng ông ta sẽ không bao giờ làm hại mình.
Thế nên sau khi nhìn thấy chú mình đến, sau khi trải qua khoảng thời gian sợ hãi ngắn ngủi Hà Vân Thiên đã khôi phục lại suy nghĩ công tử bột của mình.
Chỉ có đám người Trần Bình mới biết rõ, Hà Đức Trạch đang nói chuyện với bọn họ.
“Vậy thì tôi có thể giết cậu ta rồi hả?”
Trần Bình thăm dò hỏi thử một câu, sau đó anh dứt khoát đặt thanh kiếm dài lên cổ Hà Vân Thiên.
Trông thấy cảnh tượng như thế, một người vô cùng kiêu ngạo như Hà Vân Thiên lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Trong nháy mắt anh ta ngậm chặt miệng lại, không dám lên tiếng nói chuyện nữa.
Anh ta không hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, sao sự việc lại biến thành thế này cơ chứt “Anh có ý gì đây, anh muốn làm cái gì?”
Hà Vân Thiên có chút căng thẳng quay đầu lại, anh ta muốn cầu cứu chú mình.
Nhưng lúc anh ta quay đầu lại thì phát hiện ra chú của mình đã không đứng bên cạnh anh ta nữa rồi.
Anh ta nhớ rõ ràng lúc trước chú còn đứng bên cạnh mình mà, sao đột nhiên lại không thấy đâu rồi.
Trong nháy mắt Hà Vân Thiên muốn gào khóc, anh ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Nghe thấy thế, Trần Bình không kiểm chế được mà cười khẩy một cái.
“Cậu còn chưa nhìn ra sao, chú của cậu đã bỏ rơi cậu rồi.”
“Chỉ vì muốn để tôi gia nhập vào đội ngũ của ông ta mà đến cả mạng sống của cậu ông ta cũng cho tôi luôn rồi!”
Những lời này của Trần Bình như đâm thẳng vào trái tim của Hà Vân Thiên vậy.
Hà Vân Thiên tỏ vẻ sợ hãi.
Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng chú của mình lại làm ra chuyện như thế này.
Nói thật lòng thì anh ta cũng không muốn tin vào điều đó.
Thế nhưng anh ta nhìn trái nhìn phải tìm một lượt cũng không trông thấy bóng dáng của Hà Đức Trạch đâu.
Lần này anh ta hoảng hốt thật rồi.
Lễ nào chú của anh ta định bỏ lại anh ta ở đây thật hay sao? Hà Vân Thiên hoảng hốt, anh ta muốn phản kháng, thế nhưng anh ta lại cảm nhận được áp lực mạnh mẽ đến từ phía Trần Bình, trong lòng anh ta lại cảm thấy sợ hãi hơn.
Thế nên anh ta nào dám có suy nghĩ phản kháng nữa.
“Anh…
anh đừng có nghe chú tôi nói linh tinh, ý của ông ấy là để anh trở thành thuộc hạ của tôi”
Hà Vân Thiên tự cổ vũ chính mình, quyết
Hà Vân Thiên có niềm tin vô cùng mãnh liệt vào ông chú của mình.
Anh ta tin rằng ông ta sẽ không bao giờ làm hại mình.
Thế nên sau khi nhìn thấy chú mình đến, sau khi trải qua khoảng thời gian sợ hãi ngắn ngủi Hà Vân Thiên đã khôi phục lại suy nghĩ công tử bột của mình.
Chỉ có đám người Trần Bình mới biết rõ, Hà Đức Trạch đang nói chuyện với bọn họ.
“Vậy thì tôi có thể giết cậu ta rồi hả?”
Trần Bình thăm dò hỏi thử một câu, sau đó anh dứt khoát đặt thanh kiếm dài lên cổ Hà Vân Thiên.
Trông thấy cảnh tượng như thế, một người vô cùng kiêu ngạo như Hà Vân Thiên lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Trong nháy mắt anh ta ngậm chặt miệng lại, không dám lên tiếng nói chuyện nữa.
Anh ta không hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, sao sự việc lại biến thành thế này cơ chứt “Anh có ý gì đây, anh muốn làm cái gì?”
Hà Vân Thiên có chút căng thẳng quay đầu lại, anh ta muốn cầu cứu chú mình.
Nhưng lúc anh ta quay đầu lại thì phát hiện ra chú của mình đã không đứng bên cạnh anh ta nữa rồi.
Anh ta nhớ rõ ràng lúc trước chú còn đứng bên cạnh mình mà, sao đột nhiên lại không thấy đâu rồi.
Trong nháy mắt Hà Vân Thiên muốn gào khóc, anh ta chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Nghe thấy thế, Trần Bình không kiểm chế được mà cười khẩy một cái.
“Cậu còn chưa nhìn ra sao, chú của cậu đã bỏ rơi cậu rồi.”
“Chỉ vì muốn để tôi gia nhập vào đội ngũ của ông ta mà đến cả mạng sống của cậu ông ta cũng cho tôi luôn rồi!”
Những lời này của Trần Bình như đâm thẳng vào trái tim của Hà Vân Thiên vậy.
Hà Vân Thiên tỏ vẻ sợ hãi.
Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng chú của mình lại làm ra chuyện như thế này.
Nói thật lòng thì anh ta cũng không muốn tin vào điều đó.
Thế nhưng anh ta nhìn trái nhìn phải tìm một lượt cũng không trông thấy bóng dáng của Hà Đức Trạch đâu.
Lần này anh ta hoảng hốt thật rồi.
Lễ nào chú của anh ta định bỏ lại anh ta ở đây thật hay sao? Hà Vân Thiên hoảng hốt, anh ta muốn phản kháng, thế nhưng anh ta lại cảm nhận được áp lực mạnh mẽ đến từ phía Trần Bình, trong lòng anh ta lại cảm thấy sợ hãi hơn.
Thế nên anh ta nào dám có suy nghĩ phản kháng nữa.
“Anh…
anh đừng có nghe chú tôi nói linh tinh, ý của ông ấy là để anh trở thành thuộc hạ của tôi”
Hà Vân Thiên tự cổ vũ chính mình, quyết
/2941
|