Anh ta thậm chí không có cách nào tìm được một một chỗ tùy tiện ẩn nấp trong lúc nguyên khí bị tiêu hao hết này.
“Mẹ nó, chuyện này là sao chứ!” Anh ta có chút hoảng hốt loay hoay chiếc điện thoại trong tay, sau khi xác định không có chút sóng nào mới tức giận ném điện thoại đi.
Vừa hay Bạch Kim Ngân cũng nhìn thấy hành động nóng nảy này của Phó Nhị Đại.
Phó Nhị Đại nhìn Bạch Kim Ngân, trong mắt dường như tìm được tia hi vọng, nhanh chóng đổi lên gọi đối phương.
“Cậu xem điện thoại của cậu có tin hiệu không, giúp tôi gọi người tới đón.
“Động đất ở chỗ này ngày càng lợi hại, nếu không đi sớm một chút, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Phó Nhị Đại có chút sốt ruột lên tiếng giục đối phương.
“Cảm giác động đất càng ngày càng mãnh liệt, khiến cho trong lòng anh ta dấy lên cảm giác e ngại.
Tuy nói anh ta không phải chưa từng trải qua động đất, nhưng ở nơi miền biết lạ lẫm như này đột nhiên xuất hiện một cơn động đất cỡ lớn, khó trách khỏi làm cho lòng người có chút sợ hãi.
Bạch Kim Ngân nhìn đối phương một chút, cũng không nói gì, trực tiếp quay người muốn rời đi.
Nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của Bạch Kim Ngân, Phó Nhị Đại nháy mắt nổi giận, anh ta một bước vọt tới trước mặt Bạch Kim Ngân, ngăn cản đường đi của đối phương.
“Cậu to gan lắm, dám làm trái ý tôi à, cậu cũng biết tôi là người tu hành!” Anh ta cực kỳ giận dữ, trực tiếp dùng thân phận của mình để chèn ép người.
Nghe vậy, Bạch Kim Ngân cũng có chút buồn cười.
Anh thật sự không ngờ một người tu hành lại xem mối nguy khủng khϊế͙p͙ thế này thành một trận động đất.
Cũng không biết cái tên này nghĩ gì, não có nếp nhăn không mà lại có thề nói lời như vậy.
“Anh là người tu hành, chẳng lẽ còn e sợ một trận thiên tai à?” Bạch Kim Ngân không nhịn được cười một tiếng, chế giễu đối phương.
Bản tính của anh vốn không phải người thích trào phúng người khác, nhưng nhìn đến Phó Nhị Đại, anh đúng là có hơi không nhịn được.
Đổi phương là người tu hành, nhưng lại nói mối nguy này là vì thiên tai, anh đúng là có chút thất vọng.
Chẳng lẽ là một người tu hành mà nguy hiểm cơ bản nhất cũng không cảm giác được sao?” “Anh còn tự xưng mình là người tu hành, đúng là làm mất mặt người tu hành đấy!” Bạch Kim Ngân khinh thường lắc đầu, chỉ về hướng tây nam.
“Bạn gái nhỏ của anh bị anh bỏ rơi ở bên kia, bây giờ sống chết chưa rõ, còn không nhanh đi xem người ta thế nào?” Nói xong lời này, Bạch Kim Ngân liền lập tức rời đi, anh cũng có chút hứng thú đối với mối nguy này, định tìm một nơi an toàn chờ đợi mối nguy này tới.
Nghe Bạch Kim Ngân nói xong, Phó Nhị Đại
/2941
|