Mà giờ phút này, Đan Đồ Tử và Trần Bình đang dây dưa với nhau.
Nhìn thái độ này của ông ta thì dưỡng như cũng không có ý định muốn làm mích lòng Trần Bình.
“Không ngờ rằng Úy Trì Văn Thanh lại là em gái của cậu, không ngờ rằng hai người lại còn có quan hệ như thế.”
Đan Đồ Tử cũng vô cùng tức giận đối với Trần Bình, vốn người phụ nữ mà ông ta xem trọng lại bị Trần Bình vô duyên vô cớ chiếm của hời.
Đan Đồ Tử cũng chẳng tin cái gì mà em gái em trai gì cả.
Đối với ông ta mà nói thì chuyện quan trọng bây giờ chính là đạt được kỹ thuật luyện đan của Trần Bình và đạt được Úy Trì Văn Thanh.
Mọi chuyện đều phải tiến hành theo chất lượng mới được.
“Chuyện ông không biết còn nhiều lắm, tôi nghe nói ông muốn cưỡng ép chiếm Luyện Khí Tông làm của riêng à?” Trần Bình cũng chẳng thèm cho đối phương sắc mặt tốt, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính mà hỏi.
Đan Đồ Tử nghe được Trần Bình nói như thế thì sắc mặt của ông ta trð nên vô cùng khó coi.
Lúc đầu ông ta cho rằng mình và Trần Bình đã nói chuyện đàng hoàng với nhau, thế nhưng ông ta không ngờ rằng thái độ của Trần Bình lại ngang ngược như thế.
Đan Đồ Tử nhìn bộ dạng hung hăng của Trần Bình thì hận mình không có cách nào trực tiếp giết chết anh.
Người này đúng là vô cùng ngang ngược, phải dạy dỗ cho một trận mới được.
“Tôi không có ý này, chẳng qua mới tới nên muốn đến Luyện Khí Tông làm khách một chút mà thôi.”
Úy Trì Văn Thanh nghe thấy Đan Đồ Từ nói thế thì trực tiếp lẻn tới bên cạnh Trần Bình.
Cô ta nhìn ánh mắt buồn nôn của mấy người này thì cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Ông bớt nói nhảm đi, ông đã nhốt cha tôi lại.
Nếu không phải là tôi may mắn có thể lén lút chạy ra ngoài thì có lẽ bây giờ cũng đã nằm trong tay của các ông rồi!” “May mà có anh Trần Bình tới đây giúp đỡ, nếu không thì hôm nay Luyện Khí Tông của chúng tôi phải hủy trêи tay các ông mất!” Úy Trì Văn Thanh vô cùng phẫn nộ, cô ta đã không giữ được giáo dưỡng thường ngày của mình nữa rồi.
Bây giờ Úy Trì Văn Thanh chỉ muốn rút kiếm ra chém đối phương thành trăm mảnh.
Nói tố chất với đám người không biết liêm sỉ này thì chẳng khác gì bảo nên yêu chó với bọn trộm chó.
Cho nên Úy Trì Văn Thanh cũng chẳng thèm để ý tới hình tượng ưu nhã đoan trang bình thường của mình, cô ta trực tiếp chửi ầm lên.
Trần Bình thấy được cảnh này thì không kìm chế được mà gật nhẹ đầu, quả nhiên cô nhóc này vẫn rất hùng hồ.
Trần Bình có ý kiến khá lớn với đám người này, bây giờ bọn họ lại còn chọc tới bạn của anh, đúng là tự mình tìm đường chết mà.
“Tôi thấy ông thật sự là không muốn sống nữa rồi.”
Trần Bình bất đắc dĩ mà lắc đầu, những lời này của ông ta đúng là vô cùng ngông cuồng.
Sư Chấn Thiên duy trì trạng thái sư tử, trong lòng anh ta cũng đã vô cùng kϊƈɦ động.
/2941
|