Ít nhất là Úy Trì Văn Thanh không muốn.
Mặc dù Luyện Khí Tông so ra thì kém tông môn ẩn thế nhưng cũng có địa vị của mình.
Nếu như thỏa hiệp một cách dễ dàng thì còn có tư cách gì được gọi là môn phái lớn chứ? “Chúng ta cũng coi là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương, người một nhà không biết người một nhà, hôm nay chúng tôi đi trước.”
Đối phương nói xong rồi dẫn người rời khỏi đây.
Đan Đồ Tử biết rằng tiếp tục chờ ở đây thì chính là đang tự mình chuốc lấy khổ, bọn họ trừ việc bị Trần Bình khinh bỉ ra thì không hề có lợi gì cả.
Mấy người Luyện Khí Tông nhìn thấy bọn họ rồi khỏi đây thì nỡ một nụ cười xán lạn.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngỡ rằng mình lại có thể nhìn thấy ánh rạng đông một lần nữa.
Điều quan trọng hơn là người tên Trần Bình đột nhiên xuất hiện này có vẻ rất lợi hại.
Nói không chừng anh ta có thể giúp đỡ Luyện Khí Tông thoát khỏi nguy hiểm lần này.
Mọi người nghĩ tới đây thì đều trờ nên vô cùng vui vẻ.
Mọi người thay phiên nhau đi tới trước mặt Trần Bình mà nói lời cảm ơn, mặc dù bọn họ không biết anh là ai, nhưng tóm lại là rất cảm ơn anh.
Trần Bình thấy dáng vẻ nhiệt tình của mọi người thì cũng có chút ngượng ngùng.
Lúc đầu anh cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng mọi người làm như thế khiến cho anh có chút không biết làm như thế nào.
“Mọi người không cần thiết phải cảm ơn tôi, nên cảm ơn Úy Trì Văn Thanh thì hơn.
Nếu không phải là do cô ấy nghĩ hết cách để tìm tới tôi thì tôi còn không biết rằng Luyện Khí Tông đã bị Đan Tông chiếm đóng.”
Trần Bình bất đắc dĩ mà thỡ dài một hơi, bây giờ những tông môn ẩn thế này lại bắt đầu muốn làm gì thì làm.
Úy Trì Luyện Thiết cũng đi cà nhắc tới trước mặt Trần Bình.
Ông ta vẫn luôn là một người đàn ông rất có tinh thần.
Nhưng dưới sự tra tấn hành hạ điên cuồng của Đan Tông thì cũng trở nên vô cùng tiều tụy.
Úy Trì Văn Thanh nhìn thấy cha mình tiều tụy hốc hác như thế thì không kìm được mà khóc lên.
Thật ra trong lòng cô ta cũng hiểu rằng chắc chắn trong khoảng thời gian mình không có ở đây, cha đã nhận phải rất nhiều tra tấn.
Úy Trì Văn Thanh nghĩ tới đây thì lại cảm thấy vô cùng căm hận.
Bọn họ không hề muốn tha cho Đan Tông dễ dàng như thế, bọn họ muốn báo thù.
“Anh Trần Bình, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.”
Hai mắt của Úy Trì Văn Thanh đẫm trong nước mắt, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Nhưng Trần Bình lại có thể nhìn thấy sự kiên quyết trong đôi mắt yếu đuối đó.
Rõ ràng là Úy Trì Văn Thanh đã quyết định một chuyện rất quan trọng.
“Cô có suy nghĩ gì thì cứ nói ra đi, đừng ngại.
Nếu như cần giúp thì tôi nhất định sẽ không chối từ.”
/2941
|