Nhìn thấy dáng vẻ xấu xí đó của đổi phương, Úy Trì Văn Thanh đã cảm thấy rất ngán.
“Không nghĩ đến thế mà vận may của cậu lại tốt như vậy, lúc tông môn xảy ra chuyện, cậu lại không có mặt ở đây, hiện tại thật vất vả mới tránh thoát được nguy cơ, cậu lại nhảy ra”
Trong lời nói của Sư Chấn Thiên, tất cả đều là châm chọc khiêu khích, rõ ràng là Sư Chấn Thiên cũng không thích anh ta.
Úy Trì Văn Thanh nghe thấy anh ta nói thế cũng không kìm lòng được mà bật cười, bọn họ đều hiểu những lời này là có ý gì.
Lúc trước Ngô Hưng Khôn nghe được một số phong thanh, lập tức nói mình cần phải xuống núi đi vào hồng trần đề rèn luyện.
Hơn nữa lần này anh ta nói đi là đi, tuyệt đối không có chút do dự.
Vốn dĩ điều này rất không phù hợp với tính cách của Ngô Hưng Khôn.
Bây giờ xảy ra loại chuyện đó, tất cả mọi người đều hiểu tình hình như thế nào.
Đổi với Ngô Hưng Khôn, tất cả mọi người ở đây đều có cái nhìn không tốt lắm.
Nhìn thấy được thái độ này của Ngô Hưng Khôn, Úy Trì Luyện Thiết vừa định mỡ miệng nói chuyện liên quan đến Trần Bình cho anh ta biết, một giây sau đã bị anh ta cắt ngang.
“Ha ha ha, tôi cảm thấy anh không cần thiết phải nói nhiều với tôi như thế”
Ngô Hưng Khôn cơ bản cũng không để đối phương vào trong mắt.
“Loại người rác rười như anh không xứng cùng tôi nói nhiều thêm một câu”
Sau khi nói xong những lời này, anh ta trực tiếp quay người đưa lưng về phía mọi người.
“Tiếp theo đây các người cần phải phối hợp với hành động của tôi, chờ đám người Đan Tông lại một lần nữa giết đến tận cửa, chúng ta cùng nhau thống nhất hành động, nhất định có thể giải quyết bọn họ.”
Trong chớp mắt anh ta đã đưa ra quyết định, giống như chính anh ta mới là lão đại vậy.
Trêи thực tế trong lòng Ngô Hưng Khôn rất rõ ràng, bản thân mình cơ bản không có khả năng chơi lại bọn họ.
Chẳng qua là muốn gồng mình tỏ vẻ như rất lợi hại, từ đầu đến cuối anh ta luôn muốn cậy mạnh một lần.
Dù sao hiện tại cũng đang phải đối mặt với giây phút sinh tồn tử vong, nếu như có thể khiến cái nhìn của Úy Trì Văn Thanh về mình tốt hơn một xíu, như vậy đương nhiên là tốt nhất.
Hơn nữa anh ta cũng không cảm thấy đám người Trần Bình có thể giải quyết việc này.
Nhưng tuyệt đối không phải là một người giỏi lãnh đạo, bản thân anh ta mới là người lãnh đạo bẩm sinh.
Ngô Hưng Khôn nhanh chóng tính toán xong, ngay sau đó vẻ mặt anh ta tràn đầy nịnh nọt nhìn qua Úy Trì Luyện Thiết, giống như là muốn tranh công.
Úy Trì Văn Thanh len lét lấy tay chọc cha mình một cái, rất rõ ràng là không muốn để cho ông ta nói ra chuyện của Trần Bình.
/2941
|