Rất nhanh Nặc Nhất đã mờ cửa lớn của Tàng Bảo Lâu, cô ta có chút bất mãn nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Chẳng lẽ anh không thấy được chúng tôi đã đến giờ nghỉ rồi à!" Nặc Nhất vô cùng khó chịu nói.
Nghe thấy thế, Tỳ Hưu không nhịn được cười lạnh một tiếng.
“Ai cho cô lá gan tùy ý đóng cửa!”
Tỳ Hưu cảm thấy cửa hàng này quả thật không còn gì đề nói.
Người khác đều là có thể mỡ bao lâu thì mờ bấy lâu, mà bọn họ thì thích mỡ bao lâu thì mỡ bấy lâu.
Có người nào kinh doanh như bọn họ sao? Anh ta không nói hai lời, dứt khoát đẩy cửa ra, đi vào bên trong cửa hàng này, bắt đầu thường thức ở khoảng cách gần.
May mắn nơi này cũng không có thứ gì tương đối riêng tư, nếu như anh ta đã muốn xem, Nặc Nhất sẽ không từ chối.
Chẳng qua đối phương cũng phải trả giá đắt vì hành vi lỗ mãng của mình mới được.
Bởi vì đồ trong cửa hàng đã bán hết, cho nên trong này cũng không bày bao nhiêu đan dược và vũ khí.
Tỳ Hưu quét mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó không nhịn được cười khẩy một tiếng.
Ngay sau đó anh ta bèn đem ánh mắt đặt ở trên viên đan dược được đặt đề trưng bày.
Viên đan dược này là viên đan dược kém nhất trong số những viên chất lượng kém, cơ bản ngay cả mùi thuốc cũng không che được.
Đây là viên đan dược cho Mễ Lạp tiện tay luyện chế ra, trước đó Trần Bình căn bản không có đề trong lòng.
Một đứa nhỏ mới học có thể luyện chế ra loại đan dược này xem như không tệ, chẳn qua Trần Bình yêu cầu cao, đan dược không che được mùi thuốc, tất cả đều là phế đan.
Vốn dĩ lúc đầu những đan dược này sẽ được mang đi ném, hoặc là cho chó mèo trong biệt thự ăn.
Chỉ là ngày đó trong lúc rảnh rỗi, Trần Bình tiện tay bỏ mấy viên vào trong túi quần.
Hai ngày này anh phát hiện ra, những đan dược tỏa ra mùi thơm là thứ đồ chơi có thể hấp dẫn khách hàng, vì thế mới cống hiến ra ngoài.
Tỳ Hưu có chút kích động đi đến bên cạnh viên đan dược kia, vẻ mặt tràn đầy mừng rỡ nhìn theo đan dược.
Làm một nhân vật lớn thường thấy qua không ít việc đời, Tỳ Hưu cảm thấy mình cơ bản sẽ không bị bất kỳ loại đan dược nào mê hoặc.
Cho dù là những viên đan dược được dùng để đấu giá trong Hối Bảo Lâu kia cũng không đến mức khiến cho Tỳ Hưu lộ ra vẻ mặt khát vọng, tràn đầy si mê như thế.
Mà viên đan dược dùng để trưng bày trong Tàng Bảo Lâu này, rõ ràng là đan dược đỉnh cấp.
Không chỉ có đủ sắc hương vị, hơn nữa nhìn qua còn thấy nó đang tỏa ra ánh sáng màu hồng, rất có cảm giác.
Chỉ có Trần Bình là rõ ràng rốt cuộc ánh sáng màu hồng kia là chuyện gì.
Lúc đứa nhỏ kia luyện đan dược còn không quên cầm bút màu nước tô tô vẽ vẽ.
Kết quả vào lúc mấu chốt nhất lại làm bắn màu nước vào trong viên đan dược kia.
Điều này dẫn đến sau cùng viên đan dược đó biến thành màu hồng.
Tuy cũng có thể ăn được, chỉ là Trần Bình cảm thấy vẫn có tính nguy hiểm, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều là thân thể phàm nhân, cũng chưa đạt đến mức thần tiên, rất khó đem toàn bộ độc tố trong cơ thể bài xuất ra.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có thể có được biện pháp tầy tủy phạt cốt như Trần Bình.
Vì thế phần lớn trong cơ thể con người đều mang theo không ít tạp chất, có thể nói là vô cùng dơ bần, nếu như tiếp xúc với thứ đồ chơi có độc tố quá lâu, thân thể kia sẽ trở nên vô cùng suy yếu.
Có thể cứu vãn những người này cũng chỉ có Trần Bình, Trần Bình cũng không phải kẻ ngu, không có khả năng đem những phương pháp này nói lần lượt cho mọi người.
Cao thủ vẫn nên duy trì cảm giác thần bí của cao thủ và kỹ năng riêng biệt của mình mới
/2941
|