Đứa bé kia nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của đối phương thì không kìm được mà nhíu mày.
"Loại đạn dược này thì có gì mà quý báu chứ, nếu như ông muốn thì lấy là được, không nên làm gián đoạn sự nghiệp học tập của chúng tôi."
Cậu bé chỉ nói một câu thản nhiên thôi nhưng đã hủy đi tam quan của Thủ Vương.
"Mấy đứa trẻ bây giờ bị sao thế? Đan dược quý báu như thế này mà xem như kẹo, thậm chí còn không thèm để ý. Ha ha ha, chính miệng cậu nói là tặng những đạn dược này cho tôi đó nhé, cậu không nên hối hận!"
Ông ta nói xong rồi bỏ tất cả đan dược vào | túi của mình một cách cẩn thận, nâng như nâng
trứng, hứng như hứng hoa.
Sư Chấn Thiên nghe được cha mình nói như thế thì cảm thấy có chút mất mặt.
| Lúc đầu anh ta cho rằng có những người
nhà uy phong như thế này là một chuyện vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ xem ra mấy người này chỉ làm mình mất mặt mà thôi. | "Mấy ông mấy bà ơi, mọi người đứng lên cơn như vậy chứ! Mọi người làm thế không phải là làm cho con mất mặt à?"
Sự Chấn Thiên khóc không ra nước mắt, anh ta lao lên ngăn cản cha mình.
Kết quả Thú Vương lại vung tay qua đánh anh ta một cái, suýt chút nữa là đánh bay anh ta ra ngoài rồi.
| "Cha ơi, nếu như cha muốn loại đan dược như thế này thì nói với con là được, muốn bao nhiêu con cũng cho."
"Nhưng cha lấy đan dược đi trước mặt đám trẻ con này chẳng phải là làm mất mặt con sao?"
Sư Chấn Thiên nói tới đây thì lấy một bình đan dược từ trong giới chỉ ra rồi nhét vào tay cha mình.
"Không phải là con chưa kịp đưa cho cha thôi sao? Cha cần gì phải làm thế chứ?"
Những gì anh ta nói khiến cho đám yêu thú ở đây vô cùng bất ngờ.
"Con nói cái gì cơ?" Thú Vương cũng tỏ vẻ nghi ngờ.
| Ông ta cúi đầu nhìn thoáng qua bình đan được xuất hiện trong tay mình thì có chút kinh ngạc.
Nếu như ông ta nhìn không nhầm thì vừa rồi con trai ông ta vừa lấy cái này ra từ trong không gian trữ vật.
| Ông ta lăn lộn hơn nửa đời người còn không có được thứ quý báu như thế, sao con trai lại có chứ?
| Thú Vương đi tới trước mặt Sư Chấn Thiên rồi quan sát anh ta một cách cẩn thận thì phát hiện anh ta có đeo một chiếc nhẫn trên tay.
"Đây là nhẫn trữ vật à?" Ông ta hỏi với vẻ nghi ngờ.
Sư Chấn Thiên nghe cha mình nói như thế thì hơi gật đầu.
| "Đúng rồi, đây chính là nhẫn trữ vật, ngoài ra con còn chưa nói với mọi người, đáng lẽ ra lúc đi tới đây thì đồ đạc của mọi người đều nên đặt ở trong nhẫn của con."
Thú Vương nghe vậy thì cảm thấy mình tức tới sắp ngất, ông ta không ngờ rằng con trai của một người thông minh sáng suốt như mình lại
ngu ngốc đến thế.
Vốn ông ta còn trông chờ vào con trai có thể kế thừa vị trí của mình mà xưng bá võ lâm, nhưng bây giờ ngẫm lại chẳng khác nào là người si nói mộng, đối phương hoàn toàn không có năng lực để làm điều đó!
| Chuyện quan trọng như thế mà thằng nhóc thái này còn quên được thì có nghĩa là gì? Có nghĩa là ngu ngốc!
Mà suy nghĩ của Sư Chấn Thiên cũng rất đơn giản, anh ta thường xuyên mang nhẫn trữ vật này theo, hơn nữa mọi người ở đây đều có một cái, chẳng có chút giá trị gì.
Cho nên mới nói là không cần thiết phải lấy ra khoe khoang.
Sự Chấn Thiên nghe đối phương nhắc tới mới nhớ rằng mình còn có một cái nhẫn trữ vật vật giới chỉ.
| "Cha thích nhẫn trữ vật này à?" Sư Chấn Thiên nhìn thoáng qua cha mình với vẻ thắc mắc.
"Cha ơi, đừng nói cha lăn lộn nhiều năm như vậy mà thậm chí còn không có nhẫn trữ vật nhé? Cha cũng thất bại quá đấy, con của cha vừa đi ra ngoài không bao lâu là có cái này rồi."
/2941
|