Cộng thêm thời gian này, có vô số người tu hành vội vàng đi phong ấn, bọn họ lại càng làm bộ không liên quan gì tới mình, treo lên thái độ hờ hững.
| Thấy tình hình như bây giờ, trong lòng bọn họ mặc dù kinh hoàng, mặc dù cũng cảm nhận được lực lượng mình yếu kém, nhưng bọn họ vẫn luôn cảm nhận là rồi sẽ có người tới cứu mình.
Nhưng trong suy nghĩ của bọ họ cũng rõ ràng, thái độ của Trần Bình luôn mặc kệ những kẻ tu hành thế này.
Nếu như bọn họ đồng ý gia nhập đội ngũ trợ giúp, vây Trần Bình chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ bọn họ.
Nhưng, nếu như đám người luôn làm một bộ dửng dưng thì Trần Bình sẽ không cho bọn họ bất kỳ sự trợ giúp nào.
Nhóm người tu hành nguyện ý gia nhập đội ngũ của Trần Bình cũng đang vây quanh biệt thự,
lo lắng quan sát trời đất.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng bỏ ra không ít cố gắng, Trần Bình cũng cảm thấy rất vui mừng.
Đồng thời bọn họ cũng nhận được báo đáp, mỗi lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Trần Bình đều thương đan dược cho bọn họ.
Mấy ngày này bọn họ kiếm được không ít.
Đối mặt với trời đất thế này, những người có bảo vật trong tay như bọn họ cũng không muốn chết.
"Làm sao bây giờ? Tiếp theo chắc chắn là chúng ta sẽ gặp phải một trận ác chiến.".
Có người buồn lo vô cớ lên tiếng, anh ta tự phát hiện ra sự việc có chút khác lạ.
Những người khác cũng hốt hoảng nhìn đối phương, sao bọn họ lại không nhìn ra nguy hiểm Ở nơi này chứ?
"Cho dù thế nào thì chúng ta đều phải chiến một trận, đây là nơi chúng ta sinh sống, tuyệt đối không thể để yêu ma quỷ quái chiếm lĩnh được!"
"Với cả, có Trần Bình trợ giúp, chúng ta có gì mà phải sợ chứ?"
Cũng có người không nhịn được đứng ra cổ
vũ lòng người, trong lòng họ đều rõ ràng, chỉ có tác chiến mới có thể thu được chút hi vọng sống
sót.
Trên mặt ai cũng mang theo vẻ lo lắng, bọn họ kí thác hết mọi việc lên người Trần Bình.
Mấy ngày này, mặc dù họ không nhìn thấy Trần Bình, nhưng sử dụng đan dược của Trần Bình liền biết đây rõ ràng là một người lợi hại.
"Mọi người ổn định lại tinh thần, cẩn thận quan sát, chờ dị biến giữa trời đất kết thúc rồi chúng ta lại đi chiến đấu."
| Trần Bình đột nhiên lên tiếng dặn dò một
câu.
| Nghe Trần Bình nói, mọi người như có được lòng tin, ai cũng nghiêm túc gật đầu, chờ cho biến dị của trời đất kết thúc.
Không biết qua bao lâu, toàn bộ bầu trời đều tối đi.
Trần Bình nhìn thoáng qua, thấy Giang Uyên đứng trong đám người, đáy mắt liền hiện vẻ dịu dàng.
Mấy ngày này Giang Uyển cũng tiến bộ rất rõ ràng.
Thậm chí Trần Bình có thể cảm nhận được,
thực lực của Giang Uyển và Tiểu Mễ Lạp khoa trương cỡ nào.
Giang Uyên và Trần Bình cứ như vậy nhìn nhau cách đám người một lát, rồi nghiêng đầu sang chỗ khác.
Ánh mắt Trần Bình lóe lên tia lo lắng, lần này anh cảm nhận được áp lực.
Sinh mệnh của tất cả người thân bạn bè đều đặt lên người mình, việc này bảo anh sao có thể không khẩn trương được chứ?
Ngoại trừ có một đám người tu hành có ý chí chiến đầu tràn đầy, còn có hai người đứng trong biệt thự, có chút lo lắng nhìn về phía trước.
Đó là Giang Quốc Dân và Dương Quế Lan.
Trên mặt Dương Quế Lan lộ ra vẻ hoảng hốt, có chút không biết phải làm sao, nắm lấy góc áo của chồng.
| "Rốt cuộc tình hình là sao? Những ngày này bọn họ vẫn luôn ở bệnh viện, nhưng hiệu quả càng ngày càng kém.
| Bà ta không ngừng lẩm bẩm, dường như cảm thấy rất bất mãn với hiệu suất làm việc của mọi người.
"Người tu hành lợi hại giống như bọn họ hằng
/2941
|