"Lão già này cứ bỏ chúng ta ở đây à?"
Sư Chấn Thiên không nhịn được hừ lạnh một tiếng, anh ta cảm nhận được những âm khí kia càng ngày càng nồng đậm.
Cổ Nhạc Nhạc cũng chau mày, có chút cảnh giác nhìn chung quanh.
"Cái tên này tuyệt đối là nắm được phương pháp mở vùng lịch luyện, sau khi mở nó ra, âm khí chung quanh sẽ càng trở nên nồng đậm hơn, với cả các loại yêu ma quỷ quái đều sắp hiện thân"
Trần Bình dường như đã xem thấu hết cả, tiện tay móc vũ khí ra, đứng ở một bên. Nhìn thấy động tác của Trần Bình, bọn họ cũng lập tức đuổi theo. Mọi người đều biết, Loạn Xuyên Sa nhất định không có lòng tốt gì.
Mặc dù những người khác cảm thấy sợ hãi, nhưng thấy được động tác của Trần Bình thì cũng tỉnh táo lại, bọn họ lo lắng cầm vũ khí, thận trọng quan sát chung quanh.
Những cô gái nhát gan kia tập hợp thành một đội, tất cả đều lo lắng cho sinh mệnh của mình. Mà lúc này một người đàn ông tùy tiện đứng dậy.
"Thật không biết các người có gì mà phải sợ, không phải chỉ giết âm hồn thôi à? Đối với người tu hành chúng ta là quá đơn giản còn gì?"
Anh ta khinh thường nhìn đám phụ nữ đang run rẩy kia, trong khóe mắt còn nồng đậm vẻ khó chịu.
Đám phụ nữ kia đương nhiên cũng không nói gì thêm, bọn họ dù sợ cũng không có cách nào lên tiếng.
Nhìn thấy tên đàn ông tùy tiện này, Cổ Nhạc Nhạc cũng thấy khó chịu. "Cái tên kia nhìn rất biết giả vờ đấy, cũng không biết chống cự được bao lâu." Cổ Nhạc Nhạc nhỏ giọng chế giễu. Nghe được những lời này, Sư Chấn Thiên và Trần Bình không nhịn được cười.
Bọn họ cảm thấy Cổ Nhạc Nhạc nói rất đúng, thường thì người càng to mồm, chính là người mất mặt nhất.
Nụ cười của nhóm Trần Bình nhanh chóng bị phát hiện. Cái tên đàn ông tùy tiện kia đi tới, đạo lớn trong tay vác lên vai. "Ba tên ẻo lả các người cười là có ý gì?" "Chẳng lẽ các người coi thường tôi à?" Anh ta khó chịu lên tiếng, viết hết tâm trạng của mình lên mặt. Cổ Nhạc Nhạc và Sư Chấn Thiên liếc nhau một cái, vẻ mặt nặng nề gật đầu. "Anh nói không sai, chúng tôi rất coi thường anh" Những lời này hoàn toàn chọc giận đối phương, anh ta gào lên nói muốn thu thập Cổ Nhạc Nhạc. "Nhớ kỹ tên ông mày đấy, Chúc Đại Huân." "Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!"
Nói xong, anh ta liền vụng thanh đao lớn của mình lên chém lung tung, muốn giết chết Cổ Nhạc Nhạc.
Cổ Nhạc Nhạc cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt, cậu vọt lên không, lập tức tránh khỏi công kích của đối phương.
Một giây sau, trong tay cậu đột nhiên xuất hiện một cây mây, nhanh chóng quấn lấy thanh đạo của Chúc Đại Huân.
Chúc Đại Huân còn chưa kịp phản ứng, vũ khí đã rời khỏi tay. "Mày!"
Anh ta đứng tại chỗ, nổi giận đùng đùng nhìn Cổ Nhạc Nhạc, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Ngay cả vũ khí mà anh ta cũng không có thì còn chống cự lại đối phương thế nào? Lúc này, Cổ Nhạc Nhạc cũng bắt đầu nghi ngờ, cái tên này chẳng lẽ chính là người tu hành? "Chẳng lẽ thanh đạo này mới là bộ phận chủ chốt của anh?". Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được chế giễu một câu.
Không có vũ khí, anh ta không biết nên công kích thế nào, cứ đần độn đứng một chỗ như vậy, nhìn qua có vẻ là một tên đầu óc chậm chạp, ngốc nghếch. |
Cảm nhận được sự khinh thường của Cổ Nhạc Nhạc, Trần Bình cũng không nhịn được cười. Quả nhiên là thằng nhóc mình nhìn trúng, đủ kiêu ngạo đấy. "Được rồi, những cái âm hồn kia sắp tới rồi". Trần Bình vỗ bả vai Cổ Nhạc Nhạc, anh cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây. Nghe vậy, Cổ Nhạc Nhạc tiện tay ném vũ khí về cho Chúc Đại Huân.
Mặc dù cái tên này thật đáng ghét, nhưng cậu cũng không muốn thấy anh ta cứ trực tiếp bị giết chết như vậy.
Chúc Đại Huân nhìn vũ khí bị ném lại, lập tức xông tới, hoảng sợ ôm lấy thanh đao trong ngực. Anh ta hoảng hốt lau sạch thanh đao, kiểm tra xem vũ khí của mình có xảy ra vấn đề gì không.
Mặc dù anh ta là một người tu hành nhưng luôn ở trong nhà, uống đan dược, và dốc lòng tu hành là chủ yếu.
Thấy có người không thể làm gì, bọn họ liền xông đến giúp đỡ một trận. Đám người Cổ Nhạc Nhạc thì khác. Vũ khí bọn họ luyện chế đều có tính năng cực kỳ dồi dào. Nhất là thanh trường kiếm trong tay Trần Bình và đại chùy trong tay Sư Chấn Thiên. Vũ khí của bọn họ có lực khắc chế cực mạnh đối với âm hồn. Bên Cổ Nhạc Nhạc thì có vẻ hơi yếu.
Bởi vì cậu không sử dụng vũ khí mà Trần Bình đặc biệt luyện chế, mà đang cầm một thanh kiếm lấy từ trong tay người khác.
Thấy Cổ Nhạc Nhạc phí sức như vậy, Trần Bình tiện tay lấy trong không gian ra một cây côn dài ném cho cậu.
"Cầm lấy mà thi triển đả cầu côn pháp của cậu" Lúc ném cho Cổ Nhạc Nhạc, Trần Bình cũng không quên trêu chọc đối phương một câu. Thấy Trần Bình ném vũ khí tới, Cổ Nhạc Nhạc không nói hai lời tiếp được. Côn dài vừa tới tay, Cổ Nhạc Nhạc lập tức cảm nhận được sự khác thường. "Ông trời ơi, đây đúng là vũ khí tốt!"
Cổ Nhạc Nhạc có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua thanh kiếm trong tay mình, rồi tiện tay ném nó ra ngoài.
So ra thì thanh bảo kiếm mà khổ sở lắm mình mới có được cảm giác như đồ bỏ, không có bất kỳ tác dụng nào.
Cậu cầm côn lập tức chém nát âm hồn chung quanh. Thanh trường côn này có tác dụng cực lớn đối với việc khắc chế âm hồn.
Hành động của ba người mặc dù không lớn nhưng nhanh chóng bị người khác để ý tới.
/2941
|