Bạch Nam Thiên không nhịn được mà buông lời giễu cợt.
Tên béo cũng đắc ý mà chắp hai tay: “Loạn Lão, đây chính là sự tồn tại mà cả đời này anh cũng không thể chạm đến được”
Nghe thấy lời nói của tên béo, Bạch Nam Thiên cũng không kìm được mà nhíu mày lại, anh ta thật sự không thể nào nhận ra được chuyện này. Ban đầu vì không tìm ra được danh sách những bọn bịp bợm giang hồ, nếu không anh ta chắc chắn sẽ lấy ra để làm bẽ mặt đối phương.
Nhưng Trần Bình đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt lại không nhìn được.
“Đợi đã, anh nói thầy của anh là ai.”
Trần Bình không chấp nhận được có người bôi nhọ danh tiếng học trò của mình.
Anh vừa nhìn đã có thể nhìn ra đối phương không hề có dị hoả gì cả.
Người nào không có dị hoả thì sẽ không thể nào luyện đan dược được, đây là kiến thức rất bình thường.
Người này vốn khoác lác đã quá đáng rồi, không ngờ bây giờ còn liên lụy đến học trò của mình. Anh không thể cứ để mặc cho đối phương tiếp tục khoác lác như vậy được.
"Vừa nãy chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Anh lại là ai nữa đây? Có tư cách gì mà nói chuyện với tôi?”
Thái độ của tên béo rất kiêu căng ngạo mạn, nhìn điệu bộ không hề coi Trần Bình ra gì.
Trần Bình mỉm cười, đưa tay ra kéo Bạch Nam Thiên.
“Nếu như đã như vậy thì anh yên tâm mạnh dạn chữa trị cho ông cụ đi, tôi lại muốn xem xem anh có thể bày ra trò gì.”
Thái độ của đối phương thật sự quá kiêu ngạo hống hách, Trần Bình cũng không nhịn được mà muốn bảo học trò cũ của mình đến đây rồi đích thân vả vào mặt đối phương.
Bạch Nam Thiên nghe thấy lời nói này thì hơi lo lắng, muốn ngăn cản tất cả mọi thứ.
Dù sao một tên lừa gạt như vậy chắc chắn chỉ khiến cho ông lão bị thương nặng hơn.
Mà Trần Bình lại vô cùng bình tĩnh mà vỗ lên tay anh ta.
“Anh yên tâm đi, đợi lát nữa cái người gọi là “thầy” đó sẽ đến đây”
Trần Bình lấy ngọc giản truyền tin ra, bảo học trò cũ nhà mình đi ra gặp mặt.
Lúc này Loan Lão cũng đang cảm thấy hơi buồn chán ở trong nhà, sau khi nhận được thông báo của Trần Bình ông ta nhanh chóng chạy ra.
Gần đây Cổ Nhạc Nhạc luôn ép ông ta đi nghiên cứu đủ thứ đồ, khiến ông ta cảm thấy rất đau khổ.
Nếu như đây là sân chủ đạo của mình thì cũng thôi rồi.
Có thể nhìn thấy rất rõ ràng dần dần tất cả sân chủ đều biến thành của Cổ Nhạc Nhạc, thậm chí người đó còn luôn tìm cơ hội để ép ông ta gọi mình là sự huynh.
Điều này khiến cho một lão già như ông ta sao có thể chịu được?
Mình đã sống bao nhiêu năm như vậy và cũng đã có danh tiếng nhất định trong khu vực luyện đan..
Nhưng bây giờ cũng không bằng một anh bạn nhỏ.
Bây giờ ông ta đã hoàn toàn sụp đổ, vô cùng mong muốn có thể tìm Trần Bình để luyện ra đan dược có thể cải lão hoàn đồng, rồi sau đó liều một phen với Cổ Nhạc Nhạc.
Cho nên bây giờ khi nhận được thông báo của Trần Bình, ông ta lập tức lao ra ngoài cửa nhà.
Đúng lúc đây cũng là một cái cớ hay nhất để trốn khỏi Cổ Nhạc Nhạc.
Lúc này tên béo cũng biết Trần Bình hoàn toàn thoả hiệp với mình, cho hắn anh ta cầm đan dược trong tay rồi đút cho ông cụ đang nằm trên giường.
Ý thức của ông cụ vốn rất mơ hồ, sau khi ăn linh đan thì dần dần bắt đầu co giật. Lúc đầu ông ta chỉ hơi co giật nhẹ, nhưng đến cuối cùng cả cơ thể đều giật mạnh trên giường. Hành động này nhìn lại thấy hơi kỳ lạ, Trần Bình khó có thể tưởng tượng ông lão này làm được hành động này như thế nào. Bạch Nam Địa cũng cho rằng ông cụ đã chuyển biến tốt hơn, vì vậy liền đi đến với nụ cười rực rỡ trên gương mặt.
Vào lúc này, ông cụ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã nhào xuống đất.
Ông ta ngã từ trên giường xuống dưới đất như vậy!
Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả mọi người đều luống cuống, bọn họ ba chân bốn cẳng lao về trước để đỡ ông cụ dậy.
Đúng vào lúc này, Bạch Nam Địa cũng nhanh nhẹn nhận ra ông cụ đã tắt thở.
Không chỉ có Bạch Nam Địa, cả Bạch Nam Thiên cũng nhận ra vấn đề này.
Vẻ mặt của hai người bọn họ trở nên vô cùng khó coi, không ngờ chuyện sẽ xảy ra như thế này.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên ông cụ lại tắt thở?”
Bạch Nam Thiên tức giận hỏi anh trai của mình.
Anh ta cũng không ngờ rằng đột nhiên ông cụ sẽ trở nên như vậy.
Bởi vì ông ta vô cùng nổi tiếng, cho nên đi đến đâu cũng sẽ không có ai ngăn cản cả.
Người của nhà họ Bạch biết đối phương chắc chắn đến để chữa bệnh, cho nên bọn họ càng không có bất kỳ ý muốn ngăn cản đối phương.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Loan Lão đi thẳng vào bên trong, hỏi rất nghiêm túc
/2941
|