Nói đến đây, Khương Tư Phong dường như đã nhận được sự oan ức rất lớn, nghĩ đến những ấm ức đã trải qua đành phải cắn răng mà chịu đựng.
Chỉ những người anh em của anh ta khi nhìn thấy cảnh tượng này thì không thể kìm nén được sự bực tức mà thể hiện ra bên ngoài.
“Đại ca, anh không nên bỏ qua cho đám người này như vậy, ai biết được sau này sẽ còn xảy ra những điều gì tồi tệ hơn nữa.”
“Đúng vậy, ở đây chỉ có hai người cho dù có giỏi như vậy cũng nên làm như thế nào đây?”
“Chúng ta hôm nay phải cho chúng biết về sự lợi hại của Đao Vân Tông một chút!”
Nói xong rồi mọi người lập tức sắp xếp muốn chỉnh đốn Trần Bình.
Sư Chấn Thiên đối với họ mà nói thì không cần nhắc đến, tuy rằng anh ta to con thô kệch nhưng bọn họ không cảm thấy bị yếu thể hơn.
Trần Bình với người này thì hoàn toàn không giống nhau. Rõ ràng anh ta ngồi bên cạnh không nói bất cứ lời nào, nhưng mà lại có cảm giác rất là đáng sợ.
Dường như chỉ vài động tác nhỏ trên tay là anh ta có thể làm vỡ mọi thứ
Người ở Đao Vân Tông vốn là rất được cưng chiều, bọn họ như thế nào làm sao có thể chịu được đối phương chèn ép chính mình.
“Thật ồn ào đi, cậu đưa toàn bộ bọn họ ra ngoài hết, tôi vẫn còn chuyện muốn nói với con thỏ nhỏ này”
Trần Bình quay đầu lại nói một câu, dù sao thì anh vẫn chưa nói hết chuyện cho thỏ xám.
Nghe đến như thế, Sư Chẩn Thiên cũng gật đầu, anh ta đối với đám người này sớm đã thiếu kiên nhẫn rồi.
Nếu không phải Trần Bình mở miệng nói, anh ta đã nghĩ đến việc động thủ rồi.
Thỏ xám nhìn thấy cảnh tượng này lập tức có chút hứng thú, nóng lòng không đợi được liền lao vào đánh.
Những năm nay, quả thật cuộc sống của cậu ta rất khó khăn, bất luận là ai cũng muốn bắt nạt cậu ta.
May thay cậu ta có dòng máu áp chế lại, có thể làm cho những con dã thú ở nơi đây khiếp sợ, nếu không cậu ta sẽ trở thành mồi ngon cho thú săn rồi
Sư Chấn Thiên chỉ cười và tiến về phía đám đông, một vài người lao đến gần Sư Chẩn Thiên, trên khuôn mặt biểu lộ vẻ thách thức.
Nhìn thấy dáng vẻ sống chết của bên kia, Sư Chấn Thiên chỉ mỉm cười.
“Lão đại đã nói rồi tiếp theo sẽ xử lí các người, tôi cũng không dám cãi lại lệnh”
Vừa nói xong câu anh ta nắm người gần nhất vứt ra xa.
Sức lực của Sư Chấn Thiên rất áp đảo, trong nháy mắt đã không thấy người kia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người khác đều ngây người ta không nghĩ là anh ta lại mạnh như vậy.
Tuy rằng sức mạnh của bọn họ không bằng sự phụ, nhưng mà dù trong môn phái bọn họ có mạnh đến đâu cũng sẽ không bị ai quăng như vậy.
Chính là với sức mạnh của mình bọn họ cũng không thể chống lại được với đối phương.
Những người bên cạnh bây giờ có chút sợ hãi không muốn đối đầu trực tiếp với Sư Chấn Thiên
Nhưng hiện tại lòng thù hận đã hình thành rồi, Sư Chấn Thiên không muốn để bọn họ đi.
“Khi cậu có được sức mạnh giống như tôi bây giờ cậu sẽ biết được như thế nào là sự cô đơn của kẻ bất khả chiến bại, ngay cả tôi cũng không dám đụng tới lão đại thì các người có tư cách gì mà kiêu ngạo như vậy!”
Sư Chấn Thiên vừa nói,vừa càn quét những người không hiểu chuyện.
Thỏ xám bên cạnh nhìn đến, không nghĩ là trên đời lại có người đẹp trai như vậy.
“Thật tốt, tốt quá rồi, để cho đám người không mời mà tới này không có đủ tư cách để gọi tôi ra ngoài, cho bọn họ biết làm như thế là không được.”
Cậu cảm thấy như là đang chiến đấu với chính mình, cả cơ thể đều thấy thoải mái.
Thỏ xám nở ra một nụ cười tươi rói, trên mặt nở cũng lộ ra một biểu cảm vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Trần Bình nhịn không thể không cười được: “Nói như vậy cậu vẫn còn một chút hữu dụng. Có thể sau này cùng đi với tôi. Chỉ có điều những con thỏ dưới tay của cậu là không được.”
"Cậu có thể tìm một cái nơi an toàn để giữ chúng. Đợi đến khi tôi trở về sẽ dẫn chúng theo.”
Những con thỏ này rất là nhiều, thật sự rất là nhiều. Trần Bình cũng không nghĩ là sẽ mang nhiều con thỏ cùng đi như vậy.
Thỏ xám gật đầu: “Sau khi truyền tống trận được mở ra, chúng tôi sẽ hồi phục lại được nguyên khí, đến lúc đó đám thỏ này có thể tự mình tu hành”
/2941
|