Nhìn thấy con trai khôi phục bình thường ông lão khóc lên thảm thiết rồi ôm chặt con trai lắc đầu.
Trần Bình kêu Cổ Nhạc Nhạc nhanh chóng đưa tiền rồi lập tức yên lặng tránh sang một bên, cầm giấy tờ nhà đi khỏi. Bọn họ còn phải đi mua vài thứ đồ dùng hằng ngày nữa cho nên không muốn lãng phí thời gian ở đó đâu, nhường chỗ lại cho bọn họ là được.
Trước khi đi Trần Bình cũng làm thêm một chuyện tốt là phong bể đan điền của Nhậm Thiên Cơ. Dù Nhâm Thiên Cơ mạnh tới cỡ nào bây giờ cũng không có khả năng phá được phong bế của Trần Bình.
“Bây giờ tên này đã không khác gì người thường rồi, ông muốn làm gì cũng được.” Trần Bình vẫn không nhịn được nhấn mạnh.
Anh chỉ là thuận miệng nói vậy thôi nhưng lại khiến ông lão kích động. Thời gian trước bị Nhậm Thiên Cơ tra tấn đến sắp mất mạng, bây giờ có cơ hội để trả thù ông đương nhiên không thể nào bỏ qua.
“Tốt lắm, anh bạn này đúng là một người tốt, không chỉ giúp tôi giải quyết phiền phức lớn như vậy mà còn bắt được tên khốn này giao cho tôi nữa!” Ông lão vô cùng kích động, xách Nhậm Thiên Cơ lên giống như xách lợn chết lên, ánh mắt toát ra thù hận, ông muốn báo thù.
Thì ra người tự xưng là biết đoán mệnh này lại chính là người đã hại chết người nhà ông, biến con trai ông thành điện điên khùng khùng như thế này, không thể nào chấp nhận nổi. Nếu đối phương chỉ là đơn thuần muốn tranh giành địa bàn thôi thì ông vẫn có thể chịu đựng, nhưng việc đã đi đến nước này thì không thể nào nhịn nổi nữa.
Trần Bình nhìn gã xấu xa kia bị kéo đi, cũng cảm thấy hài lòng: “Không ngờ mình chỉ dùng ít tiền mà đã mua được một cửa hàng, đúng là không thể tưởng tượng được”
Tuy Trần Bình thấy ông lão đáng thương nhưng người chết không thể sống lại được, anh cũng không còn cách nào,chỉ hy vọng ông có thể dạy tên khốn kia một bài học để nó biết người cũng không phải là dễ chọc.
Trần Bình nhanh chóng dọn dẹp cửa hàng kia tươm tất, tuy rằng đã lâu không có người ở những nội thất bên trong vẫn còn rất tốt lau rửa lại sạch sẽ là được, sau đó còn bày biện vài vật trang trí lên cho đẹp. Bọn Sư Chấn Thiên cũng đã dọn dẹp xong nhà sau luôn rồi, còn mua thêm rất nhiều đồ trang trí nhỏ hình thù kỳ quái trang trí để vào, hơn nữa còn mang giường từ thế giới thực đến nữa.
“Chúng ta phải mang những đồ dùng thường ngày tới mới đúng, đồ ở chỗ này không thoải mái gì hết, không có nệm cao su hay sofa lớn gì cả, nếu có thể mang TV tới đây luôn thì tốt rồi!” Sư Chẩn Thiên nhịn không được than thở, anh ta luôn ước ao có một cái TV có thể mang theo đi khắp nơi. Là một yêu thú nhưng anh lại rất thích những thứ đồ của loài người, đặc biệt là sofa lớn nằm lên cực kỳ êm.
Cổ Nhạc Nhạc chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này nên lần đầu nhìn thấy cậu cũng cảm thấy rất thần kỳ, vì vậy cứ ngồi miết trên sofa luôn miệng khen ngợi: “Ôi, thứ này mềm mại quá đi, cảm giác rất thoải mái!” Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*4*7.*com nha!
Bởi vì Cổ Nhạc Nhạc chưa từng đi qua thế giới thực cho nên không biết ở đó có bao nhiêu là thứ tốt. Sư Chấn Thiên cũng rất chu đáo sắp xếp một chiếc giường thật êm cho cậu ta, lần này Cổ Nhạc Nhạc hoàn toàn mê mẩn, hận không thể mỗi ngày đều được nằm trên giường cả ngày.
| Còn Trần Bình thì đi bán một ít đan dược, vũ khí và cả bùa chú nữa, đây đều là của mấy đứa nhỏ trong nhà luyện tập làm ra, tuy rằng chỉ là bản thành phẩm nhưng Trần Bình cảm thấy như vậy cũng đủ rồi. Sau đó anh nhìn qua đồ bản trong cửa hàng đó, tuy rằng không tệ nhưng hiệu quả thực tế cũng không cao như anh nghĩ. Trần Bình biết nếu muốn tạo tiếng vang thì nhất định phải mở một cửa hàng mới được.
Cửa hàng của Trần Bình vừa khai trương đã khiến cho nhiều người chú ý, phản ứng đầu tiên của bọn họ đều là, không phải cửa hàng này có vấn đề sao?
Cho nên dù có rất nhiều người đến xem nhưng không ai dám đến gần cả. Người gan to hơn một chút đến gần thì phát hiện đã không còn cảm giác gió lạnh thổi qua xương nữa. “Các người cũng dũng cảm thật đấy, thế mà dám mua lại cửa hàng này, các người không sợ chết?” “Chẳng lẽ các người không biết truyền thuyết ở đây ư? Trước khi mua không tìm hiểu gì hết vậy!” Mọi người đều đang cố khuyên Trần Bình bỏ cửa hàng này đi. “Mất tiền không phải chuyện lớn đầu, quan trọng là cậu không sợ bị quái vật bên trong giết chết à? Nơi này đã hại chết rất nhiều người rồi đấy!”
Vị Đại thống lĩnh kia cũng cảm thấy rất tiếc, lúc trước ông cũng dốc sức nghiên cứu chuyện này để xem có giúp được họ không, nhưng không ngờ dù ông dùng bất cứ phương pháp gì cũng không có hiệu quả, thậm chí còn đốt phí không ít tiền, chuyện này khiến cho ông có hơi áy náy. Bây giờ xem ra đã được giải quyết sạch sẽ rồi, ông cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn.
“Đúng vậy, yêu ma quỷ quái ở đây đã bị thu phục hết rồi.” Trần Bình lấy ra một viên đan dược đưa cho vị thống lĩnh kia, anh vừa nhìn đã biết thân thể người đàn ông này có rất nhiều vấn đề. Ông ta chinh chiến sa trường quanh năm thân thể đã sớm không chịu nổi.
/2941
|