Chiến Thiên Cơ liên tục cầm lấy đồ đạc, vẻ mặt thoáng qua nét lo lắng, ông ta luôn cảm thấy bản thân làm như vậy có chút không tốt.
Sau khi nghe hết những lời này, Trần Bình không nhịn được trợn tròn mắt, anh không hề cảm thấy chuyện này có gì không tốt, ngược lại còn cảm thấy mình quá tốt bụng rồi.
“Chuyện này có gì không tốt đâu, vậy mà tôi còn cho đối phương một viên đạn dược nữa đấy.” Sau khi Chiến Thiên Cơ nghe xong không nhịn được khẽ gật đầu đồng ý. Quả thực đối phương nói cũng có lý, rõ ràng bọn họ cũng đã lấy đan dược ra trao đổi với đối phương.
Hơn nữa viên đan dược mà đối phương uống hoàn toàn không hề thua kém, có thể so sánh với bảo bối này.
“Tông môn này đã bị người của Ma Đạo chiếm giữ, cuộc sống sau này của bọn họ chắc chắn không thể nào tốt đẹp được, còn không bằng đem đồ cho chúng ta, tránh đến lúc đó bị những người khác chiếm mất”
Trần Bình vừa đi vừa tìm kiếm, mà lúc này Đại trưởng lão cũng nhanh chóng trở lại tông môn.
Ông ta không quên Tứ trưởng lão đã trốn thoát, mà ông ta còn muốn dụ dỗ tất cả đệ tử khác trong tông môn qua đó, làm phân bón cho Vân Phi Long.
Ông ta lo sợ Tứ trưởng lão trở về tông môn trước, sau đó vạch trần hết mọi chuyện, đến lúc đó cho dù ông ta có muốn làm cái gì cũng sẽ vô cùng phiền phức.
“Đại trưởng lão đã trở lại, mọi người mau nhìn xem, sau này chúng ta có thể thông qua đại trưởng lão biết được nơi gọi là chỗ Thiên Đạo giao giới rốt cuộc là nơi như thế nào?
“Đúng vậy. Chúng ta mau chóng đến nghe Đại trưởng lão kể chuyện ở đó đi”
Tất cả đệ tử đều vô cùng phấn khích đi tới trước mặt Đại trưởng lão, muốn nghe đối phương kể về những chuyện liên quan đến chỗ Thiên Đạo giao giới.
Lúc trước đã có không ít đệ tử đi tới nơi gọi là chỗ Thiên Đạo giao giới, hiện tại bọn họ vẫn chưa trở về, có lẽ đã tiến vào bên trong rồi.
“Đại trưởng lão, hiện tại các sư huynh, sư đệ kia của chúng con đã tiến vào chỗ giáp giới Thiên Đạo rồi sao? Chuyện này thật sự quá tốt rồi. Có phải chuyện này có nghĩa là sau này toàn bộ tông môn của chúng ta sẽ phất lên như diều gặp gió không?”
“Không biết chúng ta có thể có cơ hội tốt như vậy không?”
“Đại trưởng lão, chúng con cũng muốn đi, hay là người cũng tìm cơ hội dẫn chúng con đi đi”
Tất cả mọi người đều điên cuồng cầu xin Đại trưởng lão, bọn họ đều hy vọng có thể nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng của đối phương.
Nhìn thấy những người này chủ động như vậy, Đại trưởng lão không nhịn được lộ ra vẻ hài lòng, trên khuôn mặt của ông ta nở một nụ cười hiền từ.
“Các người muốn đi vào chỗ Thiên Đạo giao giới tất nhiên không sao hết, tất cả mọi người thu dọn đồ đạc đi theo tôi. Về phần tông môn này, tạm thời chúng ta mở ra trận pháp hộ sơn, giúp chúng ta trấn giữ là được rồi.”
Lúc này tông chủ đang bế quan, cho nên hoàn toàn không có thời gian để ý tới bọn họ, Đại trưởng lão cũng có thể tùy ý khống chế đám người này.
Sau khi nghe hết những lời đại trưởng lão nói, tất cả mọi người trở nên hưng phấn, không chút do dự lập tức trở về phòng, thu dọn hết đồ đạc của mình.
“Thực sự tốt quả rồi, sau này chúng ta cũng sẽ có cơ hội đi vào chỗ Thiên Đạo giao giới, biết đâu chúng ta còn có thể trở thành người bảo vệ Thiên Đạo thì sao?
Nhiều sư huynh sư đệ vừa đi vừa cười tủm tỉm thảo luận. Đáy mắt của bọn họ lóe lên dáng vẻ mong đợi.
Lần này Tứ trưởng lão bí mật trốn trở về, cho nên hoàn toàn không nói cho bất kỳ đệ tử nào biết chuyện nào, bây giờ ông ta vẫn còn đang ở cửa của nơi cất giấu những vật quý, lo lắng chờ đợi Trần Bình.
Mà đúng lúc này Đại trưởng lão cũng đang chuẩn bị đi tới nơi cất giấu những vật quý, ông ta dự định lấy đi hết toàn bộ bảo vật bên trong. Dù sao nơi này cũng đã bị phế bỏ rồi, đã như vậy không bằng lấy bảo bối làm lời cho mình.
Theo ông ta thấy muốn lấy những món đồ này đến tay là chuyện vô cùng dễ dàng.
Hiện tại tất cả đệ tử đều đã bị mình thuyết phục, việc quan trọng nhất chính là sau khi lấy được bảo vật, phải dâng tất cả bọn chúng tới cửa.
Tin rằng đến lúc đó Vân Phi Long chắc chắn sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho mình.
Nghĩ đến đây, trên mặt của ông ta thoáng qua nét mong đợi, hận không thể nhận được khen thưởng ngay lập tức.
Lúc này Đại trưởng lão nhìn thấy Tứ trưởng lão đang liên tục lảng vảng ở cửa, giờ phút này hai người cứ như vậy nhìn nhau, không ai ngờ lại có thể nhìn thấy đối phương ở chỗ này.
“Tại sao ông lại xuất hiện ở nơi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trên khuôn mặt của Đại trưởng lão lộ ra vẻ thận trọng, ông ta đang tự hỏi rốt cuộc thi tình huống này là như thế nào, trong lòng của ông ta cũng vô cùng hồi hộp, lo sợ đối phương sẽ tiết lộ hết toàn bộ bí mật của mình cho mọi người biết.
Sau khi nghe thấy lời của Đại trưởng lão, vẻ thận trọng cũng thoáng qua trên mặt của Tứ trưởng lão, ông ta nhìn đối phương với dáng vẻ hơi sợ hãi, căn bản không biết mình nên làm như thế nào.
“Ông muốn làm cái gì? Đừng có đi qua đây. Tôi nói cho ông biết, đây không phải là nơi mà ông có thể giở thói ngang ngược.”
Trên mặt của Tứ trưởng lão lộ ra vẻ thận trọng, ông ta sợ đối phương lại đột ngột công kích mình, ông ta thật sự có chút bất lực.
Dù sao thì ông ta cũng không phải là người có thể so sánh với Đại trưởng lão.
Thực lực của ông ta hoàn toàn không sánh bằng đối phương.
Hơn nữa giờ phút này Đại trưởng lão đã sa vào ma đạo, thực lực càng mạnh hơn, đương nhiên ông ta không phải là đối thủ của Đại trưởng lão.
“Nếu đã nhìn thấy ông ở nơi này, vậy thì tôi cũng không cần phải nói thêm cái gì nữa, nhanh chóng chịu chết đi.”
Sau khi nghe xong những lời này, Tứ trưởng lão vô cùng hoảng sợ, lập tức chạy về phía nơi cất giấu những vật quý.
Ông ta hy vọng Trần Bình có thể cứu ông ta.
Tuy ông ta không phải là đối thủ của Đại trưởng lão, thế nhưng người như Trần Bình lại không giống như vậy, thực lực của anh mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta, một khi Trần Bình đồng ý ra tay giúp đỡ ông ta, vậy thì đương nhiên không có vấn đề gì.
Lúc này Trần Bình đã lấy đi tất cả những thứ mà anh muốn, sau đó cùng Chiến Thiên Cơ mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Hai người đi đường vừa nói vừa cười, nói đủ thứ chuyện. Kết quả đúng lúc này bọn họ tình cờ gặp được Tứ trưởng lão đang ngẩn người đứng bên cạnh.
“Mau cứu tôi, mau cứu tôi, các người nhất định phải cứu tôi. Tên này thật sự quá lợi hại”
/2941
|