Người Tìm Xác

Chương 1026

/1940


Lúc tôi còn đang do dự thì đột nhiên lại nhận được điện thoại của Bạch Kiện, lúc đó khoảng 2 giờ sáng, muộn như vậy rồi thằng cha này không ngủ còn phát điên cái gì thế! Kết quả anh ta nói với tôi rằng, đã hai mươi tư giờ anh ta chưa ngủ.

Tôi bèn khuyên: “Cho dù vì công việc cũng không thể làm như vậy! Tôi nói cho anh biết, ở tuổi anh có không biết bao nhiêu người đã đột tử đấy, chẳng lẽ anh cũng2muốn như vậy hả? Đến lúc đó tôi cũng không đến đưa tiền phúng viếng cho anh đâu!”

Bạch Kiến nghe xong tức giận lắm: “Cậu có thể nói mấy lời tốt đẹp cho tôi một chút được không! Chẳng phải do trong tay tôi đang có một vụ án đặc biệt đấy à? Nếu không giải quyết xong chuyện này thì tôi không ngủ được!” Nghe Bạch Kiện nói vậy, trong lòng tôi cũng có phần căng thẳng: “Anh có ý gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt gọi cho tôi5không phải chỉ để kể chuyện anh đã một ngày một đêm không ngủ thôi đấy chứ?”

Bạch Kiện cười gian: “Chỉ có cậu là hiểu anh... Có phải Thẩm Vạn Tuyền đã tìm đến các cậu không?”

Tôi hơi nghi hoặc, hỏi: “Đúng, làm sao? Các anh cũng giúp nhà giàu tìm con gái à?” Bạch Kiến nghe vậy liền than thở: “Chó má thật! Nếu có thể chọn thì bọn anh cũng không muốn dây vào chuyện này đầu, nhưng trên chiếc máy bay đó trừ Thẩm Văn Văn và6mấy cô bạn của cô ta ra, còn có một hành khách rất đặc biệt khác.”

“Hành khách đặc biệt...?”

Sau đó Bạch Kiện nói cho tôi nghe, người khách trên chuyến bay đó cũng có thể coi là bạn của Thẩm Văn Văn, tên là Tôn Nhạc Nhạc. Nhưng Tôn Nhạc Nhạc này còn có một thân phận khác, đó là tình nhân của một vị lãnh đạo cấp cao của thành phố chúng tôi.

Vị lãnh đạo này đã bị ủy ban thanh tra kỷ luật bí mật điều tra từ5đầu năm, sau khi điều tra, ủy ban phát hiện trong tay vị này có một cuốn sổ ghi chép lại các vụ nhận hối lộ của ông ta, trong đó chẳng những ghi chép các khoản ông ta nhận tiền, mà còn có cả các khoản ông ta đi hối lộ nữa. Nói trắng ra cuốn sổ đó chính là một chứng cứ quan trọng để đánh ngã mấy lão chức to bên trên.

Nhưng vị quan chức kia sau khi bị tạm giữ vẫn một mực không khai đã3giấu cuốn sổ ở đâu, Sau nhiều lần thẩm tra, ông ta mới nói ra cuốn sổ kia để ở chỗ tình nhân của ông ta là Tôn Nhạc Nhạc.

Nhưng thời điểm cảnh sát đến tìm Tôn Nhạc Nhạc, thì phát hiện cô ta đã lên chiếc máy bay được Thẩm Văn Văn bao trọn đi đảo Bali rồi. Hơn nữa trước khi lên máy bay, cô ta đã nhắn tin cho vị quan chức này, nói rằng cô ta mang cả vật kia tới Indonesia, nếu khi cần cô ta sẽ gửi trở lại qua đường bưu điện. Nhưng bây giờ chiếc máy bay đã mất tích ở trong lãnh thổ Indonesia, e rằng cuốn số kia cũng một đi không trở lại.

Ai ngờ ngay hôm nay, người của bên Bạch Kiện đột nhiên biết được tin Thẩm Vạn Tuyền vẫn luôn phải người tìm tung tích của con gái, nếu có thể tìm thấy mảnh vỡ của chiếc máy bay cỡ nhỏ đấy, chỉ cần chiếc máy bay không bốc cháy thì khả năng tìm được cuốn số kia là rất lớn. Bởi vậy hiện giờ xem ra, mấu chốt của việc có thể tìm được cuốn số hay không nằm ở chỗ có tìm được Thẩm Văn Văn không...

Sau khi nghe Bạch Kiện nói rõ tình huống, tôi hiểu ngay lão già này là đang muốn tôi đi đây mà! Vì vậy tôi đành thành thật nói với anh ta: “Ông anh à, không phải tôi không muốn đi, nhưng lần trước chuyện đi Philippines không phải anh không biết, tôi sợ lại gặp phải hai tên đồ đệ kia của Đà Gia lắm... Vậy thì tôi chết chắc rồi.”

Bạch Kiện nghe tôi nói thế thì trầm tư một lúc rồi nói: “Cậu xem như thế này được không, anh để Viên Mục Dã đi cùng cậu thì thế nào? Thêm một người biết việc là thêm một phần an toàn...”

Tôi nghe Bạch Kiện nói vậy thì biết anh ta rất muốn tìm được cuốn sổ kia, thế là tôi đành thở dài: “Thôi được rồi! Tôi có thể đi giúp anh tìm cuốn sổ đó, nhưng không thể đảm bảo là trăm phần trăm sẽ tìm được đâu đấy!”

Bạch Kiện vui vẻ nói: “Không sao không sao, cậu không cần phải tìm cuốn sổ đó, cậu chỉ cần tìm được xác máy bay, chuyện còn lại cứ để Viên Mục Dã làm.” Vì vậy ngày hôm sau chúng tôi trả lời Thẩm Vạn Tuyền rằng chúng tôi có thể đi Indonesia giúp ông ta tìm con gái, nhưng trước khi đi, chúng tôi phải đến nhà ông ta để tìm đồ của Thẩm Văn Văn.

Thẩm Vạn Tuyền nghe vậy thì hơi nghi ngờ hỏi chúng tôi muốn tìm thứ gì. Tôi lắc đầu: “Trước mắt chúng tôi cũng chưa biết là thứ gì, nhưng chắc chắn đó phải là thứ con gái ông thích nhất, hoặc là thứ cô ấy để ý nhất.” Khi chúng tôi tới căn nhà Thẩm Vạn Tuyền mua cho Thẩm Văn Văn, tôi bị những đồ vật bên trong dọa sợ ngây người, chẳng trách lúc chúng tôi hỏi Thẩm Vạn Tuyền có biết con gái ông ta thích gì nhất không, biểu cảm của ông ta lại hơi quái dị, hóa ra những thứ mà Thẩm Văn Văn thích đúng là rất nhiều.

Đặc biệt là đồ hàng hiệu, những thứ đó làm tôi nhìn hoa cả mắt! Đầu tiên, vừa vào cửa sẽ thấy một căn phòng để quần áo hơn bốn mươi mét vuông, đúng thế, cả phòng toàn quần áo là quần áo.

Tôi đi vào căn phòng để quần áo cực nức mùi thơm dạo một vòng thì bị xông đến mức đầu óc choáng váng, đời tôi chưa từng được ngửi mùi hương phụ nữ nồng như vậy bao giờ, tôi thấy mình còn hơi dị ứng là đằng khác...

Sau khi không thu hoạch được gì, chúng tôi đi lên phòng trên lầu, nơi này còn khoa trương hơn, ba mặt tường đều là giày, nguyên một mặt là giày cao gót, một mặt giày thể thao và còn có những loại giày của nữ mà tôi không biết gọi tên là gì.

Nhưng tôi dám khẳng định, đồ có tốt đi chăng nữa, một khi có quá nhiều thì nó cũng chẳng đáng quý nữa, vì vậy nơi này chắc chắn không có thứ tôi muốn tìm. Tiếp theo chúng tôi đi đến phòng ngủ chính, trong đó có một bàn trang điểm chuyên dụng lớn, phía trên bày la liệt các loại mỹ phẩm tôi cũng không nhận ra. Trừ một cái hộp đen lớn chứa hàng trăm thỏi son cùng nhãn hiệu mà tôi biết được dùng để làm gì ra, thì những thứ đồ còn lại đều rất đẹp, chỉ cần nhìn bao bì cũng biết chúng đều rất đắt tiền.

Tôi thấy đau lòng thay cho Thẩm Vạn Tuyền, cho dù có tiền cũng đâu cần hoang phí đến vậy? Có lẽ đây chính là cái gọi là nghèo khó hạn chế tưởng tượng chăng! Trong lúc tôi đang suy nghĩ, chú Lê kéo một cánh cửa tủ ở trong phòng ra, trong đó không có bộ quần áo nào mà chỉ có những chiếc túi xách hàng hiệu.

Tôi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Những thứ này đều không đúng.”

Thẩm Vạn Tuyển đứng phía sau cũng lúng túng: “Trước kia công việc của tôi rất bận rộn, cho nên Văn Văn từ nhỏ đã rất độc lập, tôi thực sự không biết trong lòng nó thích nhất cái gì...”

Tôi nghe vậy cũng không đành lòng trách cứ người cha này, dẫu sao khi người đàn ông bận rộn với công việc, không có thời gian bên cạnh con gái, có lẽ đưa tiền chính là cách biểu đạt tình cảm duy nhất. Nhưng có một chuyện khiến tôi rất tò mò, lại không tiện hỏi trực tiếp. Đó chính là vì sao vẫn luôn chỉ có Thẩm Vạn Tuyển tiếp xúc với chúng tôi, mà không thấy mẹ của Thẩm Văn Văn? Chẳng lẽ trong nhà này không có người mẹ à? Ngay lúc tôi đang nghi ngờ, thì đột nhiên dưới chân và phải một vật.

Tôi cúi đầu nhìn, thì ra có cái gì đó để ở dưới giường. Tôi cúi xuống, đưa tay móc vật đó ra xem, phát hiện đó là một cái hộp giấy cũ...

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status