Sau khi câu lạc bộ được xây xong, ông chủ lớn ở đây thuê không ít các cô gái Nga, câu lạc bộ mở ra để phục vụ riêng cho những người quanh năm làm việc trên biển khơi, chính là những thủy thủ trong túi có tiền nhưng chẳng có chỗ tiêu xài.
Lúc ấy, câu lạc bộ có rất nhiều trò giải trí, hầu như toàn phục vụ thú chơi đàng điếm,2nói thẳng ra là đánh bạc, ma túy, gì cũng có... Đây là những nghề sống về đêm nên câu lạc bộ thường tưng bừng ca múa buổi tối, còn đến sáng thì cửa đóng im ỉm, vắng tanh vắng ngắt...
Nghe nói câu lạc bộ mở ra không tới một năm, ông chủ đã kiểm không ít tiền, nhưng cây to thường đón gió lớn, ở thời điểm cuối năm đó, câu lạc5bộ xảy ra chuyện... Lúc ấy có một cô gái Nga tên Martha, là người chuyển nhảy khiêu dâm phục vụ khách, mặc dù nhảy khiêu dâm, nhưng cô ấy lại chưa bao giờ làm gì khác ngoài biểu diễn.
Lúc ấy con trai của ông chủ được mọi người gọi là cậu hai, ỷ vào nhà có tiền nên suốt ngày chẳng làm gì cả, chỉ ở lì câu lạc bộ này. Cha6anh ta cũng cảm thấy mình ngày một già, sớm muộn gì cũng phải giao cơ nghiệp cho anh ta, nên để anh ta ở câu lạc bộ học tập quản lý một chút cũng tốt, vì vậy cũng không quản đứa con trai này.
Không ngờ, một buổi tối, cậu hai và máy thủy thủ uống với nhau quá chén, liền đến khiêu vũ ở sàn nhảy tầng hai, nhưng lúc anh ta5thấy Martha trên sàn khiêu vũ thì nổi lòng háo sắc, gọi quản lý trực hôm đó tới. Sau khi quản lý hiểu được ý tử của cậu hai, liền tìm Martha truyền đạt ý của anh ta, nhưng bị Martha cự tuyệt. Cô ấy nói với quản lý, cô là ký hợp đồng để tới khiêu vũ, những chuyện khác cô ấy không bàn. Thật ra lúc đó người quản lý không3phải không biết, nhưng ông ta cũng biết cậu hai không dễ chọc, vì vậy liền tìm lời khuyên Martha chớ xúc động, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là qua ngồi với cậu hai một chút là được.
Bên này cậu hai thấy quản lý mãi không dẫn Martha tới, liền kéo mấy thủy thủ say khướt tới, không nghe lời khuyên của quản lý, cưỡng ép mang Martha đi. Quản lý sợ có chuyện không hay, liền vội vàng gọi điện cho ông chủ, nhưng khi đó ông chủ lại không có ở đây, hơn nữa ông ta cũng không coi đây là chuyện lớn gì, trong đầu nghĩ dù sao cũng chỉ là một cô ả người Nga, có thể xảy ra chuyện gì diga?
Quản lý đô thấy chuyện này ông chủ không quản thì ông ta cũng không có cách nào, dẫu sao ông ta cũng không muốn vì chuyện này mà đắc tội cậu hai, nói không chừng ngày nào đó ông chủ cao hứng, liền đem nơi này cho con trai ông ta chứ?
Hơn nữa, nếu có chuyện gì thì cậu hai cho Martha ít tiền là xong, gạo đã nấu thành cơm rồi, chuyện gì cũng đã phát sinh. Nhưng ông ta vạn lần không ngờ tới, cậu hai có thể gây chuyện lớn đến vậy... Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, vừa hết ca, ông ta liền thấy cậu hai mặt mày kinh hoàng, áo mũ không chỉnh tề từ một phòng bao trên tầng hai chạy xuống, ông ta nhìn cậu hai như vậy đoán chắc đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Khi đến tận phòng xem, ông ta thấy sắc mặt Martha rất ảm đạm, miệng mũi sùi bọt, người đã không biết chết từ bao giờ! Thì ra tối qua mấy tên say khướt này cưỡng ép Martha, không ngừng đổ rượu làm cho cô ấy say, sau đó vì say quá mà cô ấy nôn mửa đến không thở được, cứ thể dưới tình huống không tỉnh táo mà chết ngạt.
Sau khi cậu hai tỉnh rượu vào sáng nay, phát hiện những người khác đã đi trước từ lâu, lúc anh ta nhìn về phía Martha, phát hiện người cô ấy đã cứng... Quản lý Vương đúng là sắp bị cậu hai này làm cho tức chết, chết người là việc lớn, không dễ giải quyết.
Nếu người không chết cũng còn dễ nói chuyện, có thể bồi thường tiền để trấn an, chỉ cần đối phương không làm lớn chuyện, như vậy coi như xong. Nhưng người chết thì phải báo cảnh sát, hơn nữa còn chết một người nước ngoài, chuyện này càng phiền toái.
Ông chủ sau khi biết con trai xảy ra chuyện, lập tức chạy từ vùng khác về, lại tìm người để nhờ vả, tìm luật sư để theo kiện, cuối cùng cũng đem cái chết của Martha xử thành chất ngoài ý muốn, mà cậu hai chỉ tối đa là bồi thường tiền vì chuyện này.
Sau khi chuyện được xử lý xong, ông chủ liền đưa con trai về Hắc Long Giang mấy tháng, yêu cầu anh ta sửa chữa những thói hư tật xấu, nếu không thì đừng quay lại! Trải qua chuyện này, cậu hai cũng biết nếu tiếp tục như vậy chỉ rước họa vào thân, nên cũng biết điều hơn, giúp cha anh ta xử lý thật tốt chuyện làm ăn.
Tại câu lạc bộ thủy thủ, bởi cái chết của Martha, nên không ít nữ tiếp viên Nga biết chân tướng câu chuyện liền rời đi. Các cô ấy không muốn có kết cục như Martha, đi đâu mà chẳng thể kiếm tiền chứ? Vì vậy chuyện làm ăn của câu lạc bộ bị xuống dốc trầm trọng, không chỉ kém hơn ban đầu một chút thôi đâu. Sau đó cậu hai muốn đem công chuộc tội, liền chủ động xin cha anh ta cho đến đó để cứu vãn chuyện làm ăn của câu lạc bộ.
Ông chủ xem biểu hiện mấy tháng này của con trai, cảm thấy để anh ta đến rèn luyện cũng tốt, vì vậy đồng ý cho anh ta về quản lý câu lạc bộ. Cậu hai trở về mấy ngày đầu làm việc rất có bài bản, nhưng không bao lâu liền bị những trò ăn chơi trác táng của câu lạc bộ cám dỗ, lại ngựa quen đường cũ, nhanh chóng cùng đánh bè với hội thủy thủ chơi bời.
Nhưng không ngờ, ngay đêm trăng tròn tháng đầu tiên cậu hai trở về, anh ta liền ngã từ cửa sổ tầng ba xuống dưới, vỡ đầu chết. Lúc cảnh sát đến, phát hiện trong phòng còn có một tiếp viên nữ tên Phù Dung, nhưng cô ta đã bị dọa sợ đến nói không ra lời.
Sau đó, Phù Dung ở viện mấy ngày mới tỉnh táo trở lại, theo cô ấy kể, lúc hai người bọn họ đang thân thiết trong phòng ở tầng ba, không hiểu sao trong phòng đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ ngoại quốc...
Sau đó liền nghe cậu hai không ngừng nói với người phụ nữ đó: “Không phải tôi hại chết cô, là bọn họ! Là bọn họ đổ rượu cho cô, Martha tha cho tôi đi, Martha... van cô tha cho tôi đi!”
Nhưng cô gái ngoại quốc đó căn bản không nghe cậu hai nói, hơn nữa còn không ngừng tiến gần tới cậu hai. Cho nên anh ta không chịu nổi sự sợ hãi, liền nhảy từ trên tầng xuống. Lúc này Phù Dung mới nhớ trước đó, câu lạc bộ có một cô gái Nga tên Martha đã chết, mà người trước mặt này mặt mày trắng bệch, không giống người sống, không phải Martha kia thì còn là ai chứ?
Mặc dù không bị Martha làm tổn thương, nhưng do quá sợ hãi, nên cô ấy mấy ngày không thể nói chuyện được. Sau khi Phù Dung bình phục và xuất viện, liền xin thôi việc. Hơn nữa con trai ông chủ đã chết, ông ta cũng chẳng lòng dạ nào mà xử lý chuyện ở nơi này, vì vậy ông ta giải tán nhân viên và đóng cửa câu lạc bộ.
Lúc ấy, câu lạc bộ có rất nhiều trò giải trí, hầu như toàn phục vụ thú chơi đàng điếm,2nói thẳng ra là đánh bạc, ma túy, gì cũng có... Đây là những nghề sống về đêm nên câu lạc bộ thường tưng bừng ca múa buổi tối, còn đến sáng thì cửa đóng im ỉm, vắng tanh vắng ngắt...
Nghe nói câu lạc bộ mở ra không tới một năm, ông chủ đã kiểm không ít tiền, nhưng cây to thường đón gió lớn, ở thời điểm cuối năm đó, câu lạc5bộ xảy ra chuyện... Lúc ấy có một cô gái Nga tên Martha, là người chuyển nhảy khiêu dâm phục vụ khách, mặc dù nhảy khiêu dâm, nhưng cô ấy lại chưa bao giờ làm gì khác ngoài biểu diễn.
Lúc ấy con trai của ông chủ được mọi người gọi là cậu hai, ỷ vào nhà có tiền nên suốt ngày chẳng làm gì cả, chỉ ở lì câu lạc bộ này. Cha6anh ta cũng cảm thấy mình ngày một già, sớm muộn gì cũng phải giao cơ nghiệp cho anh ta, nên để anh ta ở câu lạc bộ học tập quản lý một chút cũng tốt, vì vậy cũng không quản đứa con trai này.
Không ngờ, một buổi tối, cậu hai và máy thủy thủ uống với nhau quá chén, liền đến khiêu vũ ở sàn nhảy tầng hai, nhưng lúc anh ta5thấy Martha trên sàn khiêu vũ thì nổi lòng háo sắc, gọi quản lý trực hôm đó tới. Sau khi quản lý hiểu được ý tử của cậu hai, liền tìm Martha truyền đạt ý của anh ta, nhưng bị Martha cự tuyệt. Cô ấy nói với quản lý, cô là ký hợp đồng để tới khiêu vũ, những chuyện khác cô ấy không bàn. Thật ra lúc đó người quản lý không3phải không biết, nhưng ông ta cũng biết cậu hai không dễ chọc, vì vậy liền tìm lời khuyên Martha chớ xúc động, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là qua ngồi với cậu hai một chút là được.
Bên này cậu hai thấy quản lý mãi không dẫn Martha tới, liền kéo mấy thủy thủ say khướt tới, không nghe lời khuyên của quản lý, cưỡng ép mang Martha đi. Quản lý sợ có chuyện không hay, liền vội vàng gọi điện cho ông chủ, nhưng khi đó ông chủ lại không có ở đây, hơn nữa ông ta cũng không coi đây là chuyện lớn gì, trong đầu nghĩ dù sao cũng chỉ là một cô ả người Nga, có thể xảy ra chuyện gì diga?
Quản lý đô thấy chuyện này ông chủ không quản thì ông ta cũng không có cách nào, dẫu sao ông ta cũng không muốn vì chuyện này mà đắc tội cậu hai, nói không chừng ngày nào đó ông chủ cao hứng, liền đem nơi này cho con trai ông ta chứ?
Hơn nữa, nếu có chuyện gì thì cậu hai cho Martha ít tiền là xong, gạo đã nấu thành cơm rồi, chuyện gì cũng đã phát sinh. Nhưng ông ta vạn lần không ngờ tới, cậu hai có thể gây chuyện lớn đến vậy... Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, vừa hết ca, ông ta liền thấy cậu hai mặt mày kinh hoàng, áo mũ không chỉnh tề từ một phòng bao trên tầng hai chạy xuống, ông ta nhìn cậu hai như vậy đoán chắc đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Khi đến tận phòng xem, ông ta thấy sắc mặt Martha rất ảm đạm, miệng mũi sùi bọt, người đã không biết chết từ bao giờ! Thì ra tối qua mấy tên say khướt này cưỡng ép Martha, không ngừng đổ rượu làm cho cô ấy say, sau đó vì say quá mà cô ấy nôn mửa đến không thở được, cứ thể dưới tình huống không tỉnh táo mà chết ngạt.
Sau khi cậu hai tỉnh rượu vào sáng nay, phát hiện những người khác đã đi trước từ lâu, lúc anh ta nhìn về phía Martha, phát hiện người cô ấy đã cứng... Quản lý Vương đúng là sắp bị cậu hai này làm cho tức chết, chết người là việc lớn, không dễ giải quyết.
Nếu người không chết cũng còn dễ nói chuyện, có thể bồi thường tiền để trấn an, chỉ cần đối phương không làm lớn chuyện, như vậy coi như xong. Nhưng người chết thì phải báo cảnh sát, hơn nữa còn chết một người nước ngoài, chuyện này càng phiền toái.
Ông chủ sau khi biết con trai xảy ra chuyện, lập tức chạy từ vùng khác về, lại tìm người để nhờ vả, tìm luật sư để theo kiện, cuối cùng cũng đem cái chết của Martha xử thành chất ngoài ý muốn, mà cậu hai chỉ tối đa là bồi thường tiền vì chuyện này.
Sau khi chuyện được xử lý xong, ông chủ liền đưa con trai về Hắc Long Giang mấy tháng, yêu cầu anh ta sửa chữa những thói hư tật xấu, nếu không thì đừng quay lại! Trải qua chuyện này, cậu hai cũng biết nếu tiếp tục như vậy chỉ rước họa vào thân, nên cũng biết điều hơn, giúp cha anh ta xử lý thật tốt chuyện làm ăn.
Tại câu lạc bộ thủy thủ, bởi cái chết của Martha, nên không ít nữ tiếp viên Nga biết chân tướng câu chuyện liền rời đi. Các cô ấy không muốn có kết cục như Martha, đi đâu mà chẳng thể kiếm tiền chứ? Vì vậy chuyện làm ăn của câu lạc bộ bị xuống dốc trầm trọng, không chỉ kém hơn ban đầu một chút thôi đâu. Sau đó cậu hai muốn đem công chuộc tội, liền chủ động xin cha anh ta cho đến đó để cứu vãn chuyện làm ăn của câu lạc bộ.
Ông chủ xem biểu hiện mấy tháng này của con trai, cảm thấy để anh ta đến rèn luyện cũng tốt, vì vậy đồng ý cho anh ta về quản lý câu lạc bộ. Cậu hai trở về mấy ngày đầu làm việc rất có bài bản, nhưng không bao lâu liền bị những trò ăn chơi trác táng của câu lạc bộ cám dỗ, lại ngựa quen đường cũ, nhanh chóng cùng đánh bè với hội thủy thủ chơi bời.
Nhưng không ngờ, ngay đêm trăng tròn tháng đầu tiên cậu hai trở về, anh ta liền ngã từ cửa sổ tầng ba xuống dưới, vỡ đầu chết. Lúc cảnh sát đến, phát hiện trong phòng còn có một tiếp viên nữ tên Phù Dung, nhưng cô ta đã bị dọa sợ đến nói không ra lời.
Sau đó, Phù Dung ở viện mấy ngày mới tỉnh táo trở lại, theo cô ấy kể, lúc hai người bọn họ đang thân thiết trong phòng ở tầng ba, không hiểu sao trong phòng đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ ngoại quốc...
Sau đó liền nghe cậu hai không ngừng nói với người phụ nữ đó: “Không phải tôi hại chết cô, là bọn họ! Là bọn họ đổ rượu cho cô, Martha tha cho tôi đi, Martha... van cô tha cho tôi đi!”
Nhưng cô gái ngoại quốc đó căn bản không nghe cậu hai nói, hơn nữa còn không ngừng tiến gần tới cậu hai. Cho nên anh ta không chịu nổi sự sợ hãi, liền nhảy từ trên tầng xuống. Lúc này Phù Dung mới nhớ trước đó, câu lạc bộ có một cô gái Nga tên Martha đã chết, mà người trước mặt này mặt mày trắng bệch, không giống người sống, không phải Martha kia thì còn là ai chứ?
Mặc dù không bị Martha làm tổn thương, nhưng do quá sợ hãi, nên cô ấy mấy ngày không thể nói chuyện được. Sau khi Phù Dung bình phục và xuất viện, liền xin thôi việc. Hơn nữa con trai ông chủ đã chết, ông ta cũng chẳng lòng dạ nào mà xử lý chuyện ở nơi này, vì vậy ông ta giải tán nhân viên và đóng cửa câu lạc bộ.
/1940
|