Cảnh sát phát hiện, dọc từ phòng khách đến nhà vệ sinh trong nhà Lý Đạt Minh có rất nhiều phản ứng với máu, chứng tỏ cách đây không lâu, nơi này từng có rất nhiều máu chảy ra... Lý Đạt Minh thành thật nhận tội của mình, nhưng gã cũng giống như vợ gã, liên tục lặp đi lặp lại câu nói: “Muộn thêm mấy ngày nữa thì tốt rồi.”
Thì ra trước khi đổ bệnh, Lý Đạt Minh vẫn luôn bán thịt lợn ở quê, điều kiện kinh tế của gã cũng không đến nỗi nào. Nhưng2mấy năm trước gã đột nhiên cảm giác cơ thể không thoải mái, người bị sưng phù. Đi bệnh viện kiểm tra mới biết thận của gã có vấn đề, bác sĩ bảo gã nến lên bệnh viện ở thành phố lớn kiểm tra lại, có lẽ còn có hi vọng chữa khỏi. Sau đó Lý Đạt Minh đến nơi này, bắt đầu quá trình trị liệu dài ngày.
Nhưng Lý Đạt Minh không ngờ được rằng, chuyện chữa bệnh chẳng những ngốn hết toàn bộ tiền tiết kiệm những năm qua, mà còn làm sức khỏe của gã5ngày một sa sút, cuối cùng bắt buộc phải thay thận. Nhưng bệnh viện lại nói nguồn thận rất khan hiếm, nên gã chỉ có thể xếp hàng chờ cùng những bệnh nhân đang đợi ghép thận khác. Lý Đạt Minh chờ suốt mấy năm trời, sức khỏe ngày càng xấu đi... Cuối cùng gã đã tuyệt vọng. Trong khoảng thời gian đó, gã bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực, bi quan chán nản, trong lòng gã không còn chút hi vọng nào. Gã cảm thấy ông trời đối xử không công bằng với mình, gã6chưa từng làm chuyện gì ác, vì sao lại gặp phải hoàn cảnh như thế này:
Vì có những suy nghĩ như vậy, gã không thể chịu đựng được việc người khác đối xử lạnh nhạt với mình, cho dù cô y tá nhìn gã, gã cũng sẽ cho rằng đối phương đang khinh thường mình, vì thế gã mới ra tay đánh y tá trong bệnh viện.
Lô thuốc bị vỡ lần này là do gã thấy một bệnh nhân cùng phòng uống, nói là hiệu quả khá tốt. Nhưng loại thuốc này không có ở Trung Quốc, phải5nhờ người mua ở Hồng Kông gửi sang. Loại thuốc này đắt vô cùng, mà người mua hộ cũng lấy thêm tiền chênh lệch, chờ thuốc đến tay Lý Đạt Minh, giá thuốc đã rất cao.
Bởi vậy mà sau khi phát hiện thuốc của mình bị đổ vỡ, Lý Đạt Minh không còn giữ được bình tĩnh nữa, gã cảm thấy nếu ông trời đã không cho gã sống thì đừng hòng có ai được sống tốt!
Thế là gã đi thẳng vào phòng bếp lấy con dao róc xương, chém một nhát cắt đứt yết hầu của Tả3Huy. Tả Huy đáng thương, đến chết cậu ta cũng không hiểu vì sao mình lại bị mất mạng bởi một cái bưu phẩm? Giết người xong, Lý Đạt Minh càng tuyệt vọng hơn, gã cảm thấy mình không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi, gã như phát điện kéo xác của Tả Huy vào nhà vệ sinh.
Vợ của Lý Đạt Minh trông thấy cảnh này cũng tuyệt vọng vô cùng, cô ta yên lặng giúp đỡ chồng cởi bỏ quần áo trên người Tả Huy, sau đó cùng gã chặt nhỏ xác trong nhà vệ sinh. Nếu nói đến chuyện tâm lý xảy ra vấn đề, sao chỉ có mỗi mình Lý Đạt Minh? Vợ gã còn tiêu cực và bi quan hơn gã nhiều... Đôi vợ chồng này làm giống như lúc bản thân trước kia, nhẹ nhàng chặt xác Tả Huy ra như chặt thịt lợn. Còn vì sao bọn họ ném xác Tả Huy xuống dưới tầng là vì họ không muốn phải ra ngoài vứt xác, dù sao họ cũng không muốn sống nữa nên ném thẳng từ cửa sổ xuống... Vợ của Lý Đạt Minh ném cái đầu xuống trước, điểm rơi ở chính chỗ tôi và lão Triệu đứng... Sau đó họ ném dần từng phần xác xuống dưới.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của Lý Đạt Minh đột ngột đổ chuông, bác sĩ chẩn trị của gã gọi điện thoại tới, vui mừng nói cho gã biết rằng: “Thận của anh có rồi đấy! Sáng sớm ngày mai anh mau đến bệnh viện nhé!”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Đạt Minh nhìn những vết máu trong nhà mình mà ngây người ngồi bệt xuống đất. Chỉ có vợ gã là phản ứng nhanh nhất, cô ta vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn và thấy mọi người ở bên dưới đã phát hiện những phần xác mà họ ném xuống.
Thấy Lý Đạt Minh vẫn còn đang ngẩn người, cô ta cấp tốc đóng cửa sổ lại, sau đó nhanh chóng bỏ những phần xác còn lại và bộ quần áo dính máu của Tả Huy vào trong tủ lạnh. Cô ta nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ những vết máu trên mặt đất trước khi cảnh sát tới.
Người phụ nữ này cũng khá nhanh nhẹn, cô ta thực sự đã dọn dẹp xong trước khi người của Bạch Kiến tới gõ cửa. Tôi nhớ lúc ấy sắc mặt của Lý Đạt Minh tái nhợt, nhưng tôi và Bạch Kiện chỉ nghĩ là do bệnh tình của gã ta. Ai mà ngờ một bệnh nhân ngày ngày phải đi bệnh viện chạy thận lại có thể gây ra tội ác xé xác người?
Vụ án “Vứt xác giữa không trung” cuối cùng khép lại bằng việc Lý Đạt Minh phải đền tội, nhưng cũng vì thế mà mang đến một vấn đề khó lựa chọn, đó chính là phải xử lý thế nào với quả thận sắp được ghép của Lý Đạt Minh?
Nếu là thời trước, chẳng cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, chắc chắn nó sẽ được chuyển cho người khác... Nhưng suy nghĩ của thời đại bây giờ không giống như ngày xưa, với một tội phạm giết người chưa được xét xử, chúng ta có quyền tước đoạn cơ hội được sống của gã hay không?
Đây là một nan đề, nó không còn đơn thuần là trên mặt pháp luật nữa, mà đã liên quan đến phương diện nhân tính và đạo đức của con người. Bệnh viện cũng biết dù có đưa ra lựa chọn thể nào, cũng đều sẽ có người đứng ra dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích, cuối cùng họ đành phải đưa việc này lên mạng để công chúng tự đưa ra lựa chọn...
Kết quả là, việc này vừa được đưa lên mạng đã lập tức mang tới sóng to gió lớn, có người nói tội ác xé xác người của gã Lý Đạt Minh này vô cùng nghiêm trọng, cho dù bây giờ chưa có phán quyết của tòa án nhưng chắc chắn gã sẽ phải nhận mức án tử hình, đến lúc đó quả thận kia sẽ bị lãng phí một cách vô ích.
Nhưng có người lại cho rằng, chỉ cần một ngày chưa có phán quyết của tòa án thì gã có quyền lợi được sống, hơn nữa, làm gì có điều luật nào quy định được phép tước đoạt quyền lợi cấy ghép thận của gã trong tình huống như thế này?
Tóm lại, sự việc được làm ầm lên khiến bệnh viện càng không biết phải làm gì bây giờ. Cuối cùng không ai ngờ đến, Lý Đạt Minh lại chủ động từ bỏ quả thận quý giá này, gã nói muốn tặng nó cho người cần hơn gã.
Lý Đạt Minh chủ động từ bỏ mới khiến cuộc tranh luận trên mạng kết thúc. Nhưng cũng vì thế mà người ta cảm thấy đáng tiếc thay cho gã, vì thực ra trong nội tâm mỗi con người đều có một mặt xấu xa, thỉnh thoảng nó lại nhảy ra khiến con người làm ra một vài sự việc tàn ác. Nhưng nếu Lý Đạt Minh có thể tỉnh táo đối mặt với nó, không để góc xấu xa trong con người mình xui khiến thì có lẽ cuộc đời của gã còn có thể có khởi đầu mới...
Nhưng dù gì tôi cũng không phải là Lý Đạt Minh, tôi không trải qua nỗi đau mà gã ta phải chịu đựng, cho nên tôi không thể cam đoan được rằng khi mình cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự như gã thì có bị sự xấu xa trong nội tâm chiếm lấy hay không, bởi vậy việc chúng ta có thể làm cũng chỉ là cố gắng giữ được bản tâm của mình mà thôi.
Sự thật chứng minh lo lắng của Chiêu Tài là đúng, bởi vì ngay sau khi vụ án của Lý Đạt Minh kết thúc không lâu, hàng xóm trên dưới bắt đầu rục rịch muốn bán tháo nhà.
Thì ra trước khi đổ bệnh, Lý Đạt Minh vẫn luôn bán thịt lợn ở quê, điều kiện kinh tế của gã cũng không đến nỗi nào. Nhưng2mấy năm trước gã đột nhiên cảm giác cơ thể không thoải mái, người bị sưng phù. Đi bệnh viện kiểm tra mới biết thận của gã có vấn đề, bác sĩ bảo gã nến lên bệnh viện ở thành phố lớn kiểm tra lại, có lẽ còn có hi vọng chữa khỏi. Sau đó Lý Đạt Minh đến nơi này, bắt đầu quá trình trị liệu dài ngày.
Nhưng Lý Đạt Minh không ngờ được rằng, chuyện chữa bệnh chẳng những ngốn hết toàn bộ tiền tiết kiệm những năm qua, mà còn làm sức khỏe của gã5ngày một sa sút, cuối cùng bắt buộc phải thay thận. Nhưng bệnh viện lại nói nguồn thận rất khan hiếm, nên gã chỉ có thể xếp hàng chờ cùng những bệnh nhân đang đợi ghép thận khác. Lý Đạt Minh chờ suốt mấy năm trời, sức khỏe ngày càng xấu đi... Cuối cùng gã đã tuyệt vọng. Trong khoảng thời gian đó, gã bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực, bi quan chán nản, trong lòng gã không còn chút hi vọng nào. Gã cảm thấy ông trời đối xử không công bằng với mình, gã6chưa từng làm chuyện gì ác, vì sao lại gặp phải hoàn cảnh như thế này:
Vì có những suy nghĩ như vậy, gã không thể chịu đựng được việc người khác đối xử lạnh nhạt với mình, cho dù cô y tá nhìn gã, gã cũng sẽ cho rằng đối phương đang khinh thường mình, vì thế gã mới ra tay đánh y tá trong bệnh viện.
Lô thuốc bị vỡ lần này là do gã thấy một bệnh nhân cùng phòng uống, nói là hiệu quả khá tốt. Nhưng loại thuốc này không có ở Trung Quốc, phải5nhờ người mua ở Hồng Kông gửi sang. Loại thuốc này đắt vô cùng, mà người mua hộ cũng lấy thêm tiền chênh lệch, chờ thuốc đến tay Lý Đạt Minh, giá thuốc đã rất cao.
Bởi vậy mà sau khi phát hiện thuốc của mình bị đổ vỡ, Lý Đạt Minh không còn giữ được bình tĩnh nữa, gã cảm thấy nếu ông trời đã không cho gã sống thì đừng hòng có ai được sống tốt!
Thế là gã đi thẳng vào phòng bếp lấy con dao róc xương, chém một nhát cắt đứt yết hầu của Tả3Huy. Tả Huy đáng thương, đến chết cậu ta cũng không hiểu vì sao mình lại bị mất mạng bởi một cái bưu phẩm? Giết người xong, Lý Đạt Minh càng tuyệt vọng hơn, gã cảm thấy mình không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi, gã như phát điện kéo xác của Tả Huy vào nhà vệ sinh.
Vợ của Lý Đạt Minh trông thấy cảnh này cũng tuyệt vọng vô cùng, cô ta yên lặng giúp đỡ chồng cởi bỏ quần áo trên người Tả Huy, sau đó cùng gã chặt nhỏ xác trong nhà vệ sinh. Nếu nói đến chuyện tâm lý xảy ra vấn đề, sao chỉ có mỗi mình Lý Đạt Minh? Vợ gã còn tiêu cực và bi quan hơn gã nhiều... Đôi vợ chồng này làm giống như lúc bản thân trước kia, nhẹ nhàng chặt xác Tả Huy ra như chặt thịt lợn. Còn vì sao bọn họ ném xác Tả Huy xuống dưới tầng là vì họ không muốn phải ra ngoài vứt xác, dù sao họ cũng không muốn sống nữa nên ném thẳng từ cửa sổ xuống... Vợ của Lý Đạt Minh ném cái đầu xuống trước, điểm rơi ở chính chỗ tôi và lão Triệu đứng... Sau đó họ ném dần từng phần xác xuống dưới.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của Lý Đạt Minh đột ngột đổ chuông, bác sĩ chẩn trị của gã gọi điện thoại tới, vui mừng nói cho gã biết rằng: “Thận của anh có rồi đấy! Sáng sớm ngày mai anh mau đến bệnh viện nhé!”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Đạt Minh nhìn những vết máu trong nhà mình mà ngây người ngồi bệt xuống đất. Chỉ có vợ gã là phản ứng nhanh nhất, cô ta vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn và thấy mọi người ở bên dưới đã phát hiện những phần xác mà họ ném xuống.
Thấy Lý Đạt Minh vẫn còn đang ngẩn người, cô ta cấp tốc đóng cửa sổ lại, sau đó nhanh chóng bỏ những phần xác còn lại và bộ quần áo dính máu của Tả Huy vào trong tủ lạnh. Cô ta nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ những vết máu trên mặt đất trước khi cảnh sát tới.
Người phụ nữ này cũng khá nhanh nhẹn, cô ta thực sự đã dọn dẹp xong trước khi người của Bạch Kiến tới gõ cửa. Tôi nhớ lúc ấy sắc mặt của Lý Đạt Minh tái nhợt, nhưng tôi và Bạch Kiện chỉ nghĩ là do bệnh tình của gã ta. Ai mà ngờ một bệnh nhân ngày ngày phải đi bệnh viện chạy thận lại có thể gây ra tội ác xé xác người?
Vụ án “Vứt xác giữa không trung” cuối cùng khép lại bằng việc Lý Đạt Minh phải đền tội, nhưng cũng vì thế mà mang đến một vấn đề khó lựa chọn, đó chính là phải xử lý thế nào với quả thận sắp được ghép của Lý Đạt Minh?
Nếu là thời trước, chẳng cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, chắc chắn nó sẽ được chuyển cho người khác... Nhưng suy nghĩ của thời đại bây giờ không giống như ngày xưa, với một tội phạm giết người chưa được xét xử, chúng ta có quyền tước đoạn cơ hội được sống của gã hay không?
Đây là một nan đề, nó không còn đơn thuần là trên mặt pháp luật nữa, mà đã liên quan đến phương diện nhân tính và đạo đức của con người. Bệnh viện cũng biết dù có đưa ra lựa chọn thể nào, cũng đều sẽ có người đứng ra dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích, cuối cùng họ đành phải đưa việc này lên mạng để công chúng tự đưa ra lựa chọn...
Kết quả là, việc này vừa được đưa lên mạng đã lập tức mang tới sóng to gió lớn, có người nói tội ác xé xác người của gã Lý Đạt Minh này vô cùng nghiêm trọng, cho dù bây giờ chưa có phán quyết của tòa án nhưng chắc chắn gã sẽ phải nhận mức án tử hình, đến lúc đó quả thận kia sẽ bị lãng phí một cách vô ích.
Nhưng có người lại cho rằng, chỉ cần một ngày chưa có phán quyết của tòa án thì gã có quyền lợi được sống, hơn nữa, làm gì có điều luật nào quy định được phép tước đoạt quyền lợi cấy ghép thận của gã trong tình huống như thế này?
Tóm lại, sự việc được làm ầm lên khiến bệnh viện càng không biết phải làm gì bây giờ. Cuối cùng không ai ngờ đến, Lý Đạt Minh lại chủ động từ bỏ quả thận quý giá này, gã nói muốn tặng nó cho người cần hơn gã.
Lý Đạt Minh chủ động từ bỏ mới khiến cuộc tranh luận trên mạng kết thúc. Nhưng cũng vì thế mà người ta cảm thấy đáng tiếc thay cho gã, vì thực ra trong nội tâm mỗi con người đều có một mặt xấu xa, thỉnh thoảng nó lại nhảy ra khiến con người làm ra một vài sự việc tàn ác. Nhưng nếu Lý Đạt Minh có thể tỉnh táo đối mặt với nó, không để góc xấu xa trong con người mình xui khiến thì có lẽ cuộc đời của gã còn có thể có khởi đầu mới...
Nhưng dù gì tôi cũng không phải là Lý Đạt Minh, tôi không trải qua nỗi đau mà gã ta phải chịu đựng, cho nên tôi không thể cam đoan được rằng khi mình cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự như gã thì có bị sự xấu xa trong nội tâm chiếm lấy hay không, bởi vậy việc chúng ta có thể làm cũng chỉ là cố gắng giữ được bản tâm của mình mà thôi.
Sự thật chứng minh lo lắng của Chiêu Tài là đúng, bởi vì ngay sau khi vụ án của Lý Đạt Minh kết thúc không lâu, hàng xóm trên dưới bắt đầu rục rịch muốn bán tháo nhà.
/1940
|