Chú Lê nghe xong buồn cười nói: “Chú em moi đại tiên từ xó nào ra đấy? Nói cho chú em biết, chú em không nói thật thì sớm muộn gì cũng có kết cục như hai thằng kia thôi!”
Nhưng Lưu Tam lại nhiều tội quá! Gã biết mình phạm tội chết, cứ thể nói thật thì sẽ bị tử hình. Dù sao cũng là chết, cắn răng không nói vẫn hơn! Chú họ thấy lời chú Lê không có ích thì hạ giọng nói thầm2bên tai gã mấy câu. Lưu Tam sầm mặt, cứ như cha vừa chết.
Chú họ bảo chú chỉ bảo Lưu Tam rằng nếu gã có liên quan đến cái chết của Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm, hai con ma chết oan này sẽ tìm gã báo thù. Đến lúc đó, gã sẽ kẹt mãi mãi ngoài biển, vĩnh viễn không được siêu sinh...
Nếu Lưu Tam tìm đến đại tiên để bảo đảm bình an, chứng tỏ gã rất tin vào quỷ thần. Dáng vẻ5hai anh em bóp cổ nhau khi chết đã khắc sâu vào lòng gã, không sợ mới là lạ. Sau đó, Lưu Tam kể cho chúng tôi rằng gã đã bị kẻ xưng đại tiên kia lừa dối, xăm hình tà thần lên lưng như thế nào... Thì ra đến nay, Lưu Tam làm chuyện trái lương tâm nhiều, liên tục gặp ác mộng, đã gần một năm ngủ không yên giấc. Ai biết một buổi tối nọ, khi ra khỏi quán massage, gã bị một6ông già gọi lại. Gã quay sang nhìn thì thấy một ông già mở sạp xem bói ven đường. Ông già hỏi Lưu Tam: “Chàng trai này, có phải anh kiếm ăn trên biển quanh năm không?”
Lưu Tam thấy ông già này có vẻ có năng lực thật thì hào hứng xem ông ta bói quẻ, trò chuyện câu được câu mất. Nói chuyện không lâu nhưng Lưu Tam cũng thấy ông già này không bình thường đầu! Ông ta hỏi gã: “Có phải anh hay5mất ngủ không? Anh có biết nguyên nhân không? Ngoài mất ngủ có cả thấy người rất nặng nề không? Đấy là anh bị âm khí đè người, oán linh quấy phá, sợ rằng sẽ không sống được lâu nữa!” Lưu Tam nghe mà giật mình. Đừng nói là người ngoài, thậm chí gã cũng không kể chuyện này với hai anh em mình. Thế mà ông già trước mặt lại nói toạc ra, đúng là có bản lĩnh đấy.
Lưu Tam lập tức hạ mình: “Vị3đại tiên này, ông có cách nào phá giải không?” Ông già tỏ vẻ bí hiểm: “Biện pháp thì không phải không có, quan trọng là cậu có dám hay không?!” Lưu Tam nghe không hiểu: “Ý ông là gì?” Ông già nói với Lưu Tam rằng năm xưa, các ngư dân truyền tai nhau vị đại thần có thể trừ tà, chỉ cần xăm hình vị đại thần đó lên người thì tà ma ngoại đạo sẽ không dám lại gần nữa... Lưu Tam bị ác mộng quấy nhiễu, phiền không chịu nổi, bản thân còn chột dạ. Gã giết bao nhiêu người như thế, chắc chắn có sợ hãi. Hơn nữa, từ khi gã bắt đầu mơ ác mộng là không tự tay kéo người chết đuối nữa, ngộ nhỡ bị báo ứng thật thì hỏng bét. Lưu Tam tin ông già nên cầm bức tranh ố vàng ông ta đưa cho, tìm tiệm xăm. Lúc thợ xăm thấy bức tranh cũng nhướn mày: “Đây là cái gì thế? Cũng hơi... đáng sợ đấy!?” Lưu Tam cụt hứng: “Nói linh tinh? Đây là đại thần! Bớt có nói linh tinh đi!”
Thật ra thợ xăm không thể không tò mò. Người ta toàn muốn xăm Quan Nhị gia hoặc Thanh Long Bạch Hổ, riêng Lưu Tam lại muốn xăm cái thứ này.
Suy nghĩ một lúc, Lưu Tam cũng biết hình xăm này không thể để ở chỗ nổi bật quá nên bảo thợ xăm vào sau lưng. Không biết có phải tác dụng của hình xăm hay không mà từ đó về sau, gã không gặp ác mộng nữa. Vì thế, gã cũng dẫn hai anh em mình đến xăm, để họ “làm việc” dưới biển không phải sợ nữa! Lưu Tam không ngờ rằng chính hình xăm này trở thành thứ hại chết hai người anh em của mình...
Thật ra gã cũng hơi nghi ngờ với chuyện này, chẳng phải nói xăm lên là bình an sao? Vì sao không được bình an, lại còn chết? Nếu không phải Lưu Tam nghe ngóng được tin cha mẹ Phương Tổ và Lưu Nghiên sẽ bồi thường cái chết của hai anh em mình, gã có chết cũng không về.
Cuối cùng, chú họ nói với Lưu Tam rằng hình xăm sau lưng không phải đại thần bảo đảm bình an, mà là tà thần khóa mệnh!!! Nếu muốn giữ được mạng sống thì phải nghe lời chúng tôi, không thì hồn phách cũng sẽ bị thứ sau lưng ăn mất. Đến lúc đó, gã sẽ chịu kết cục như Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm! Vừa nghĩ đến số phận của hai người anh em, Lưu Tam tự nhiên run rẩy. Dù gã sợ luật pháp, nhưng so với việc bị ra tòa phán quyết, hắn sợ cái chết không yên lành hơn...
Vì thế, Lưu Tam nghe lời chú họ, khi mặt trời lặn thì tới chỗ xảy ra chuyện. Lúc này, đội cứu hộ vẫn đang miệt mài làm việc, tìm kiếm hai xác chết còn lại. Dù sao cũng là du khách gặp nạn, việc họ không tìm được xác sẽ làm ảnh hưởng đến ngành du lịch địa phương.
Chúng tôi chờ ở trên bờ, chờ đội cứu hộ rời đi. Nếu chúng tôi triệu hoán ra hai xác chết bị tà thần giữ, người bình thường chắc chắn sẽ sợ mất mật. Tốt nhất là thực hiện lúc càng ít người càng tốt.
Đến 10 giờ, mặt biển dậy sóng, không phù hợp cho công việc vớt xác nên các nhân viên đang làm việc trên vùng biển tai nạn phải lui về.
Bọn chúng tôi đang chờ thời khắc này. Chú họ điểm chu sa lên trán Lưu Tam, bảo gã cởi áo đang mặc, đi về phía biển. Lưu Tam đương nhiên chỉ là con mồi nên không thể đi xuống quá sâu. Chú họ còn buộc dây đỏ vào cổ tay Lưu Tam, nêu gã gặp chuyện thì vẫn có thể kéo về. Dù sao chúng tôi cũng không thể nhìn gã bị thứ dưới biển kéo đi.
Ban đầu Lưu Tam còn sợ hãi lẩy bẩy không bước nổi, thế mà hai chân vừa dính nước thì toàn thân gã cứng đờ, cứ thế bước xuống đáy biển sâu...
Nhưng Lưu Tam lại nhiều tội quá! Gã biết mình phạm tội chết, cứ thể nói thật thì sẽ bị tử hình. Dù sao cũng là chết, cắn răng không nói vẫn hơn! Chú họ thấy lời chú Lê không có ích thì hạ giọng nói thầm2bên tai gã mấy câu. Lưu Tam sầm mặt, cứ như cha vừa chết.
Chú họ bảo chú chỉ bảo Lưu Tam rằng nếu gã có liên quan đến cái chết của Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm, hai con ma chết oan này sẽ tìm gã báo thù. Đến lúc đó, gã sẽ kẹt mãi mãi ngoài biển, vĩnh viễn không được siêu sinh...
Nếu Lưu Tam tìm đến đại tiên để bảo đảm bình an, chứng tỏ gã rất tin vào quỷ thần. Dáng vẻ5hai anh em bóp cổ nhau khi chết đã khắc sâu vào lòng gã, không sợ mới là lạ. Sau đó, Lưu Tam kể cho chúng tôi rằng gã đã bị kẻ xưng đại tiên kia lừa dối, xăm hình tà thần lên lưng như thế nào... Thì ra đến nay, Lưu Tam làm chuyện trái lương tâm nhiều, liên tục gặp ác mộng, đã gần một năm ngủ không yên giấc. Ai biết một buổi tối nọ, khi ra khỏi quán massage, gã bị một6ông già gọi lại. Gã quay sang nhìn thì thấy một ông già mở sạp xem bói ven đường. Ông già hỏi Lưu Tam: “Chàng trai này, có phải anh kiếm ăn trên biển quanh năm không?”
Lưu Tam thấy ông già này có vẻ có năng lực thật thì hào hứng xem ông ta bói quẻ, trò chuyện câu được câu mất. Nói chuyện không lâu nhưng Lưu Tam cũng thấy ông già này không bình thường đầu! Ông ta hỏi gã: “Có phải anh hay5mất ngủ không? Anh có biết nguyên nhân không? Ngoài mất ngủ có cả thấy người rất nặng nề không? Đấy là anh bị âm khí đè người, oán linh quấy phá, sợ rằng sẽ không sống được lâu nữa!” Lưu Tam nghe mà giật mình. Đừng nói là người ngoài, thậm chí gã cũng không kể chuyện này với hai anh em mình. Thế mà ông già trước mặt lại nói toạc ra, đúng là có bản lĩnh đấy.
Lưu Tam lập tức hạ mình: “Vị3đại tiên này, ông có cách nào phá giải không?” Ông già tỏ vẻ bí hiểm: “Biện pháp thì không phải không có, quan trọng là cậu có dám hay không?!” Lưu Tam nghe không hiểu: “Ý ông là gì?” Ông già nói với Lưu Tam rằng năm xưa, các ngư dân truyền tai nhau vị đại thần có thể trừ tà, chỉ cần xăm hình vị đại thần đó lên người thì tà ma ngoại đạo sẽ không dám lại gần nữa... Lưu Tam bị ác mộng quấy nhiễu, phiền không chịu nổi, bản thân còn chột dạ. Gã giết bao nhiêu người như thế, chắc chắn có sợ hãi. Hơn nữa, từ khi gã bắt đầu mơ ác mộng là không tự tay kéo người chết đuối nữa, ngộ nhỡ bị báo ứng thật thì hỏng bét. Lưu Tam tin ông già nên cầm bức tranh ố vàng ông ta đưa cho, tìm tiệm xăm. Lúc thợ xăm thấy bức tranh cũng nhướn mày: “Đây là cái gì thế? Cũng hơi... đáng sợ đấy!?” Lưu Tam cụt hứng: “Nói linh tinh? Đây là đại thần! Bớt có nói linh tinh đi!”
Thật ra thợ xăm không thể không tò mò. Người ta toàn muốn xăm Quan Nhị gia hoặc Thanh Long Bạch Hổ, riêng Lưu Tam lại muốn xăm cái thứ này.
Suy nghĩ một lúc, Lưu Tam cũng biết hình xăm này không thể để ở chỗ nổi bật quá nên bảo thợ xăm vào sau lưng. Không biết có phải tác dụng của hình xăm hay không mà từ đó về sau, gã không gặp ác mộng nữa. Vì thế, gã cũng dẫn hai anh em mình đến xăm, để họ “làm việc” dưới biển không phải sợ nữa! Lưu Tam không ngờ rằng chính hình xăm này trở thành thứ hại chết hai người anh em của mình...
Thật ra gã cũng hơi nghi ngờ với chuyện này, chẳng phải nói xăm lên là bình an sao? Vì sao không được bình an, lại còn chết? Nếu không phải Lưu Tam nghe ngóng được tin cha mẹ Phương Tổ và Lưu Nghiên sẽ bồi thường cái chết của hai anh em mình, gã có chết cũng không về.
Cuối cùng, chú họ nói với Lưu Tam rằng hình xăm sau lưng không phải đại thần bảo đảm bình an, mà là tà thần khóa mệnh!!! Nếu muốn giữ được mạng sống thì phải nghe lời chúng tôi, không thì hồn phách cũng sẽ bị thứ sau lưng ăn mất. Đến lúc đó, gã sẽ chịu kết cục như Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khảm! Vừa nghĩ đến số phận của hai người anh em, Lưu Tam tự nhiên run rẩy. Dù gã sợ luật pháp, nhưng so với việc bị ra tòa phán quyết, hắn sợ cái chết không yên lành hơn...
Vì thế, Lưu Tam nghe lời chú họ, khi mặt trời lặn thì tới chỗ xảy ra chuyện. Lúc này, đội cứu hộ vẫn đang miệt mài làm việc, tìm kiếm hai xác chết còn lại. Dù sao cũng là du khách gặp nạn, việc họ không tìm được xác sẽ làm ảnh hưởng đến ngành du lịch địa phương.
Chúng tôi chờ ở trên bờ, chờ đội cứu hộ rời đi. Nếu chúng tôi triệu hoán ra hai xác chết bị tà thần giữ, người bình thường chắc chắn sẽ sợ mất mật. Tốt nhất là thực hiện lúc càng ít người càng tốt.
Đến 10 giờ, mặt biển dậy sóng, không phù hợp cho công việc vớt xác nên các nhân viên đang làm việc trên vùng biển tai nạn phải lui về.
Bọn chúng tôi đang chờ thời khắc này. Chú họ điểm chu sa lên trán Lưu Tam, bảo gã cởi áo đang mặc, đi về phía biển. Lưu Tam đương nhiên chỉ là con mồi nên không thể đi xuống quá sâu. Chú họ còn buộc dây đỏ vào cổ tay Lưu Tam, nêu gã gặp chuyện thì vẫn có thể kéo về. Dù sao chúng tôi cũng không thể nhìn gã bị thứ dưới biển kéo đi.
Ban đầu Lưu Tam còn sợ hãi lẩy bẩy không bước nổi, thế mà hai chân vừa dính nước thì toàn thân gã cứng đờ, cứ thế bước xuống đáy biển sâu...
/1940
|