Mặc kệ Cổ Tiểu Bân có oán hận Vũ Khắc Bắc hay không, chân tướng sự thật sẽ được cảnh sát điều tra rõ ràng, nếu không đây chính là vụ án lửng lơ trong lòng bọn Bạch Kiện mãi. " "Khi tôi đưa video mà chú Lê quay được cho Bạch Kiện thì cũng là lúc anh ta tìm được người chú họ kia của Cổ Tiểu Bân, hơn nữa đã lấy được mẫu ADN để so sánh. Bây giờ2chúng tôi cũng chỉ có thể chờ kết quả, dù sao cũng là hài cốt đã lâu, muốn lấy ADN để so sánh cũng không dễ dàng gì, nhưng vấn đề cũng chỉ là thời gian mà thôi... Bây giờ bọn Bạch Kiện chỉ cần có thể xác định thiếu niên xương trắng này đúng là Cổ Tiểu Bân, vậy thì họ có thể mở cuộc điều tra Vũ Khắc Bắc rồi. Lúc này tôi tò mò hỏi Bạch Kiện: “Chú5họ và cháu họ có thể làm so sánh ADN ư?” Bạch Kiện gật đầu nói: “Có chứ, nhưng không thể chính xác bằng trực hệ được, chỉ có thể chứng minh họ có quan hệ huyết thống thôi. Ví dụ như nếu giống nhau đến 99.98% thì họ là anh em, chị em ruột. Nhưng nhỏ hơn một chút vậy thì có thể là cha chú hoặc anh em họ...”
Tôi gật đầu, sau đó tò mò nói: “Vậy nếu nhỏ6hơn 80% thì không có quan hệ gì ư?”
Bạch Kiện liếc tôi với vẻ khinh thường: “Đây không phải vấn đề hai người họ có là thân thích hay không, mà là vấn đề hại người có cùng một kiểu gen hay không! Cậu có biết rằng ADN của người với tinh tinh tương tự 96% không hả, đừng nói là giữa người với người.”
“Hả? Người và tinh tinh có sự khác biệt nhỏ như vậy ư?” Tôi giật mình nói.
Bạch5Kiện nhạo báng: “Đúng vậy! Người và tinh tinh khác nhau có mấy phần trăm thôi, cậu vui chứ?”
Tôi nghe ra ý tứ của Bạch Kiện, cả giận nói: “Cút đi đồ con bò! Vậy anh và tinh tinh cũng là anh em đấy!” “Vậy cũng không được!” Bạch Kiện cười hì hì nói.
“Tại sao?” Anh ta nhún vai nói: “Bởi vì tinh tinh không nghe hiểu tiếng người.”
“Cút!”
Trải qua một ngày một đêm đằng đẵng chờ đợi, bản so sánh3ADN cũng đã được giao cho Bạch Kiện, đồng thời xác nhận thiếu niên xương trắng và chú họ của Cổ Tiểu Bân có quan hệ huyết thống. Khi chúng tôi lại đến tìm Vũ Khắc Bắc, hình như anh ta còn bình tĩnh hơn cả lần trước. Bạch Kiện thì không khách sáo nữa, mà trực tiếp chất vấn Vũ Khắc Bắc về mối quan hệ giữa anh ta và Cổ Tiểu Bân năm đó là gì. Vũ Khắc Bắc nghe xong, ung dung trả lời: “Giữa chúng tôi là quan hệ thầy trò thông thường, không biết tại sao cảnh sát Bạch lại hỏi vậy?”
Bạch Kiện hừ lạnh, sau đó đặt ảnh chụp thiếu niên xương trắng trước mặt Vũ Khắc Bắc, nói: “Xem một chút đi, đây chính là học sinh năm đó của anh - Cổ Tiểu Bân... cậu ta bây giờ trông như vậy đấy.”
Mặc dù ngoài mặt Vũ Khắc Bắc vẫn bình tĩnh, nhưng tôi nhìn thấy tay cầm ảnh của anh ta phát run... Dù sao cũng là người mình từng yêu, bất chợt thấy người đó đã hóa thành một bộ xương trắng, nói trong lòng anh ta không có một chút cảm giác gì cũng không thế. Bạch Kiến tranh thủ thời cơ nói: “Tại sao năm đó anh phải giết cậu ta? Có phải cậu ta dùng quan hệ của hai người để uy hiếp anh, anh vì giữ danh dự của mình nên mới tức giận giết chết cậu ta không?”
“Không, đó chỉ là suy đoán của các người, chuyện không phải như các người nghĩ đâu.” Vũ Khắc Bắc ưu tư nói. Tôi lập tức xen vào: “Chân tướng năm đó rốt cuộc là gì? Đừng tưởng Cổ Tiểu Bân chết rồi thì không thể làm chứng cho tội lỗi của anh!”
Lần này, Vũ Khắc Bắc hoàn toàn bị chọc giận, anh ta giận dữ hét lên: “Các anh tin hay không thì tùy, tóm lại năm đó tôi không giết người, Vũ Khắc Bắc tôi không thẹn với lương tâm, các anh có chứng cứ thì cứ bắt, không có chứng cứ thì mời rời đi...”
Bạch Kiện nhìn thấy vẻ bề ngoài bình tĩnh của Vũ Khắc Bắc đã bị phá vỡ, vì vậy anh ta lạnh lùng nhìn Vũ Khắc Bắc nói: “Thật ra chúng tôi có thể dùng cách khác để tìm anh nói chuyện, tôi tin tưởng ngày mai các truyền thông lớn đều sẽ đồng loạt đưa tin: Thợ trang điểm nổi tiếng Vũ Khắc Bắc bị cảnh sát bắt vì tội mưu sát hơn hai mươi năm trước, theo lời đồn, người chết năm đó là tình nhân của Vũ Khắc Bắc... Sao? Tin tức này lan ra thì thế nào, có được không? Dĩ nhiên, tôi có viết hay không không quan trọng, bởi tin tức như thế này thì người khác viết còn hấp dẫn hơn tôi mười lần, thậm chí mấy chục lần! Thầy Vũ, anh thật sự muốn chuyện phát triển đến mức đó ư?”
Mặt Vũ Khắc Bắc trắng bệch, xem ra đây mới là chuyện anh ta coi trọng nhất, cho dù năm đó thiếu niên kia có yêu không oán, không hối, thì cậu ta cũng không quan trọng bằng thứ hư danh này...
Cuối cùng Vũ Khắc Bắc chán nản ngồi trên ghế, tuyệt vọng nói: “Tôi thật sự không giết người, chuyện năm đó không như tưởng tượng của các anh đâu, cậu ấy hoàn toàn là vì bảo vệ tối... Là tôi ích kỷ, không có dũng khí yêu cậu ấy, càng không có dũng khí tiếp nhận tình cảm của chúng tôi.”
Sau đó Vũ Khắc Bắc kể lại ngọn ngành chuyện năm đó cho bọn Bạch Kiện, thật ra bây giờ nhớ lại chuyện năm đó, ngay cả Vũ Khắc Bắc cũng hối hận vì ban đầu mình hèn yếu như vậy, nếu không thì chuyện đã chẳng thành ra như thế này.
Thì ra năm đó Cổ Tiểu Bân vừa mới tới trường, Vũ Khắc Bắc thấy nam sinh này có thiên phú đặc biệt với thiết kế tóc nên Vũ Khắc Bắc đặc biệt chú ý đến cậu ta, muốn truyền thụ tất cả kiến thức. Vốn mọi chuyện đều tốt, Vũ Khắc Bắc không nghĩ rằng sẽ có ngày mình không thể khống chế được sự phát triển trong mối quan hệ với cậu ta... Thì ra khi hai người thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, Vũ Khắc Bắc lại cảm thấy mình nảy sinh một thứ tình cảm vượt qua cả quan hệ thầy trò với Cô Tiêu Bân.
Vì vậy khi hai người ở chung, Vũ Khắc Bắc không tự chủ được đã bộc lộ thứ tình cảm này ra ngoài. Lâu ngày, Cổ Tiểu Bân cũng hiểu tâm ý của anh ta, nhưng loại tình yêu này là cấm kỵ ở thời đó, đừng nói là mong mọi người chấp nhận, ngay cả nhắc đến thôi cũng đã là chuyện mất mặt rồi.
Lúc đó Vũ Khắc Bắc nghĩ, chuyện này để ở trong lòng thôi là tốt rồi, chỉ cần không nói ra thì vĩnh viễn sẽ không có ai biết... Hơn nữa lúc đó Vũ Khắc Bắc đã có vợ con, cuối năm đó anh ta sẽ lên chức cha.
Nhưng tình cảm là thứ mà người ta càng đè nén thì khát vọng sẽ càng mãnh liệt, rốt cuộc có một ngày, vào một đêm giông bão, hai người đã vượt qua Lôi Tì... Từ đó về sau, hai người thường lén lút hẹn hò ở phòng thay đồ thể dục của trường, cả hai đã có không biết bao nhiêu đêm tốt đẹp.
Tôi gật đầu, sau đó tò mò nói: “Vậy nếu nhỏ6hơn 80% thì không có quan hệ gì ư?”
Bạch Kiện liếc tôi với vẻ khinh thường: “Đây không phải vấn đề hai người họ có là thân thích hay không, mà là vấn đề hại người có cùng một kiểu gen hay không! Cậu có biết rằng ADN của người với tinh tinh tương tự 96% không hả, đừng nói là giữa người với người.”
“Hả? Người và tinh tinh có sự khác biệt nhỏ như vậy ư?” Tôi giật mình nói.
Bạch5Kiện nhạo báng: “Đúng vậy! Người và tinh tinh khác nhau có mấy phần trăm thôi, cậu vui chứ?”
Tôi nghe ra ý tứ của Bạch Kiện, cả giận nói: “Cút đi đồ con bò! Vậy anh và tinh tinh cũng là anh em đấy!” “Vậy cũng không được!” Bạch Kiện cười hì hì nói.
“Tại sao?” Anh ta nhún vai nói: “Bởi vì tinh tinh không nghe hiểu tiếng người.”
“Cút!”
Trải qua một ngày một đêm đằng đẵng chờ đợi, bản so sánh3ADN cũng đã được giao cho Bạch Kiện, đồng thời xác nhận thiếu niên xương trắng và chú họ của Cổ Tiểu Bân có quan hệ huyết thống. Khi chúng tôi lại đến tìm Vũ Khắc Bắc, hình như anh ta còn bình tĩnh hơn cả lần trước. Bạch Kiện thì không khách sáo nữa, mà trực tiếp chất vấn Vũ Khắc Bắc về mối quan hệ giữa anh ta và Cổ Tiểu Bân năm đó là gì. Vũ Khắc Bắc nghe xong, ung dung trả lời: “Giữa chúng tôi là quan hệ thầy trò thông thường, không biết tại sao cảnh sát Bạch lại hỏi vậy?”
Bạch Kiện hừ lạnh, sau đó đặt ảnh chụp thiếu niên xương trắng trước mặt Vũ Khắc Bắc, nói: “Xem một chút đi, đây chính là học sinh năm đó của anh - Cổ Tiểu Bân... cậu ta bây giờ trông như vậy đấy.”
Mặc dù ngoài mặt Vũ Khắc Bắc vẫn bình tĩnh, nhưng tôi nhìn thấy tay cầm ảnh của anh ta phát run... Dù sao cũng là người mình từng yêu, bất chợt thấy người đó đã hóa thành một bộ xương trắng, nói trong lòng anh ta không có một chút cảm giác gì cũng không thế. Bạch Kiến tranh thủ thời cơ nói: “Tại sao năm đó anh phải giết cậu ta? Có phải cậu ta dùng quan hệ của hai người để uy hiếp anh, anh vì giữ danh dự của mình nên mới tức giận giết chết cậu ta không?”
“Không, đó chỉ là suy đoán của các người, chuyện không phải như các người nghĩ đâu.” Vũ Khắc Bắc ưu tư nói. Tôi lập tức xen vào: “Chân tướng năm đó rốt cuộc là gì? Đừng tưởng Cổ Tiểu Bân chết rồi thì không thể làm chứng cho tội lỗi của anh!”
Lần này, Vũ Khắc Bắc hoàn toàn bị chọc giận, anh ta giận dữ hét lên: “Các anh tin hay không thì tùy, tóm lại năm đó tôi không giết người, Vũ Khắc Bắc tôi không thẹn với lương tâm, các anh có chứng cứ thì cứ bắt, không có chứng cứ thì mời rời đi...”
Bạch Kiện nhìn thấy vẻ bề ngoài bình tĩnh của Vũ Khắc Bắc đã bị phá vỡ, vì vậy anh ta lạnh lùng nhìn Vũ Khắc Bắc nói: “Thật ra chúng tôi có thể dùng cách khác để tìm anh nói chuyện, tôi tin tưởng ngày mai các truyền thông lớn đều sẽ đồng loạt đưa tin: Thợ trang điểm nổi tiếng Vũ Khắc Bắc bị cảnh sát bắt vì tội mưu sát hơn hai mươi năm trước, theo lời đồn, người chết năm đó là tình nhân của Vũ Khắc Bắc... Sao? Tin tức này lan ra thì thế nào, có được không? Dĩ nhiên, tôi có viết hay không không quan trọng, bởi tin tức như thế này thì người khác viết còn hấp dẫn hơn tôi mười lần, thậm chí mấy chục lần! Thầy Vũ, anh thật sự muốn chuyện phát triển đến mức đó ư?”
Mặt Vũ Khắc Bắc trắng bệch, xem ra đây mới là chuyện anh ta coi trọng nhất, cho dù năm đó thiếu niên kia có yêu không oán, không hối, thì cậu ta cũng không quan trọng bằng thứ hư danh này...
Cuối cùng Vũ Khắc Bắc chán nản ngồi trên ghế, tuyệt vọng nói: “Tôi thật sự không giết người, chuyện năm đó không như tưởng tượng của các anh đâu, cậu ấy hoàn toàn là vì bảo vệ tối... Là tôi ích kỷ, không có dũng khí yêu cậu ấy, càng không có dũng khí tiếp nhận tình cảm của chúng tôi.”
Sau đó Vũ Khắc Bắc kể lại ngọn ngành chuyện năm đó cho bọn Bạch Kiện, thật ra bây giờ nhớ lại chuyện năm đó, ngay cả Vũ Khắc Bắc cũng hối hận vì ban đầu mình hèn yếu như vậy, nếu không thì chuyện đã chẳng thành ra như thế này.
Thì ra năm đó Cổ Tiểu Bân vừa mới tới trường, Vũ Khắc Bắc thấy nam sinh này có thiên phú đặc biệt với thiết kế tóc nên Vũ Khắc Bắc đặc biệt chú ý đến cậu ta, muốn truyền thụ tất cả kiến thức. Vốn mọi chuyện đều tốt, Vũ Khắc Bắc không nghĩ rằng sẽ có ngày mình không thể khống chế được sự phát triển trong mối quan hệ với cậu ta... Thì ra khi hai người thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, Vũ Khắc Bắc lại cảm thấy mình nảy sinh một thứ tình cảm vượt qua cả quan hệ thầy trò với Cô Tiêu Bân.
Vì vậy khi hai người ở chung, Vũ Khắc Bắc không tự chủ được đã bộc lộ thứ tình cảm này ra ngoài. Lâu ngày, Cổ Tiểu Bân cũng hiểu tâm ý của anh ta, nhưng loại tình yêu này là cấm kỵ ở thời đó, đừng nói là mong mọi người chấp nhận, ngay cả nhắc đến thôi cũng đã là chuyện mất mặt rồi.
Lúc đó Vũ Khắc Bắc nghĩ, chuyện này để ở trong lòng thôi là tốt rồi, chỉ cần không nói ra thì vĩnh viễn sẽ không có ai biết... Hơn nữa lúc đó Vũ Khắc Bắc đã có vợ con, cuối năm đó anh ta sẽ lên chức cha.
Nhưng tình cảm là thứ mà người ta càng đè nén thì khát vọng sẽ càng mãnh liệt, rốt cuộc có một ngày, vào một đêm giông bão, hai người đã vượt qua Lôi Tì... Từ đó về sau, hai người thường lén lút hẹn hò ở phòng thay đồ thể dục của trường, cả hai đã có không biết bao nhiêu đêm tốt đẹp.
/1940
|