Nghe xong, Bạch Kiện tức giận nói: “Vậy nhất định là các cậu đã lừa người ta không ít tiền nhỉ?”
Kết quả lần này giám đốc câu lạc bộ lại lắc đầu liên tục: “Không... Cái này thật sự không có, ông Hùng này bị bệnh tâm thần, chúng tôi nào dám lừa tiền của ông ta chứ?!”2“Bệnh tâm thần? Bệnh tâm thần cái gì? Trước khi về hưu người ta là chủ tịch của một công ty, sao qua miệng của cậu lại thành bệnh tâm thần hả?” Bạch Kiện lạnh giọng chất vấn.
Giám đốc câu lạc bộ thấy Bạch Kiện không tin, vội mở video giám sát trong máy tính ra nói: “Đồng5chí cảnh sát, không phải tôi nói bậy, người ở chỗ chúng tôi đây đều biết, đầu óc ông cụ Hùng này không bình thường, không tin các anh tự mình xem đi!”
Tôi và Bạch Kiện nghe thế vội đi đến trước máy tính xem, lại phát hiện Hùng Hùng trong video đang đứng một mình ở trong6góc. Dù video không có tiếng, nhưng từ biểu cảm trên mặt và động tác tay của ông ta, hình như là đang nói chuyện với người nào đó. Tuy nhiên, trước mặt ông ta rõ ràng là một bức tường mà?! “Tình trạng này của ông ta đã kéo dài bao lâu rồi?” Tôi nhịn không được5xen mồm hỏi. Mặt mày giám đốc câu lạc bộ bất đắc dĩ đáp: “Trên cơ bản là vừa tới đã như vậy rồi. Ngay từ đầu, chúng tôi nghe nói vợ ông ta vừa mới chết, cho nên cảm thấy có thể là vì quá đau lòng, không chừng qua một khoảng thời gian thì sẽ tốt3lên. Nhưng sau này mặc kệ nhân viên của chúng tôi để cử thực phẩm chức năng thể nào cho ông ta, ông ta đều như nghe không hiểu, cứ như không để lọt lời nói của anh. Sau đó nhân viên của chúng tôi cũng dần dần mất hứng thú với ông ta, mà mỗi buổi sáng ông ta đều đến đây, sau đó ở lại một buổi... Tuy nhiên vì ông ta trả hội phí rất rộng tay, cho nên chúng tôi cũng chỉ đành mặc ông ta tự tìm niềm vui.”
Bạch Kiện nghe xong hỏi tiếp: “Vậy ông ta có quan hệ tốt với ai trong những hội viên khác ở đây không?”
Giám đốc câu lạc bộ đáp không cần suy nghĩ: “Không có, trước giờ ông ta đều đi đơn về chiếc, cũng không thân với ai, cũng không chủ động nói chuyện với ai. Mỗi ngày sau khi tới đều sẽ luyện tập trên một số máy móc ở câu lạc bộ tăng cường sức khoẻ trước, rồi sẽ mở chế độ tự lẩm bẩm lầu bầu.”
Sau đó, Bạch Kiện đã sử dụng USB để sao chép một vài video về việc Hùng Hùng tự nói chuyện với mình cho tôi, bảo tôi cầm về cho chú Lê xem. Có lẽ chú ấy có thể nhìn ra một ít manh mối trong đó.
Ra khỏi câu lạc bộ dưỡng sinh, tôi và Đinh Nhất cấp tốc chạy tới nhà chú Lê, đưa mấy đoạn video này cho chú xem. Sau khi xem xong, sắc mặt chú Lê âm trầm nói: “Chắc chắn Hùng Hùng không phải bị bệnh tâm thần, chẳng qua có vài thứ chỉ có mình ông ta có thể nhìn thấy mà thôi.”
Tôi nói ngay: “Chỉ bằng vài đoạn video ông ta tự lẩm bẩm lầu bầu cũng không nói lên được gì. Bây giờ cả thi thể của Tiểu Mỹ chúng ta cũng không tìm thấy, lấy cái gì chứng minh là Hùng Hùng hại chết cô bé đây?” Lúc này chủ Lê suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho Hùng Huy, hỏi anh ta xem mấy năm trước Hùng Hùng có từng sưu tầm món đồ cổ lớn nào hay không? Đặc biệt là những thứ giống như đỉnh đồng, lò đồng, vân vân? Hùng Huy nhớ lại: “Lúc mẹ tôi còn sống rất thích mấy thứ này, cho nên tôi nhớ rõ từ khi tôi còn nhỏ, họ đã bắt đầu sưu tầm chúng rồi. Sau khi mẹ tôi qua đời, dường như cha tôi mất đi hứng thú với mấy thứ này, không thấy ông ấy sưu tầm nữa. Có điều trước đây đúng là đã cất giữ được không ít, có một cái lò đồng rất lớn thật, bây giờ còn ở dưới tầng hầm trong nhà cũ đấy.”
Chủ Lê tiếp tục hỏi anh ta: “Vậy cậu có còn nhớ là đồng to kia đến tay cha mẹ cậu vào thời gian nào không?”
Hùng Huy ngẫm nghĩ và nói: “Chắc là sau khi mẹ tôi bị bệnh... Lúc ấy tôi còn cảm thấy thứ đó rất không may mắn, nhìn cứ u ám. Có điều hồi ấy tôi còn đang đi học, thời gian ở nhà khá ngắn, cho nên cũng dần dần coi nhẹ sự tồn tại của nó.”
Cuối cùng chú Lê đề nghị với Hùng Huy, có thể cho chúng tôi xem thử cái lò đồng kia hay không? Kết quả lần này Hùng Huy lại hơi do dự, có thể là anh ta băn khoăn về lời dặn trước đó của Hùng Hùng... Những chú Lê lại nói rất rõ ràng, đó là chúng tôi nghi ngờ sự mất tích của con trai và con gái anh ta đều có liên quan đến cái lò đồng này. Nếu bây giờ không điều tra rõ, chỉ sợ tương lai nếu hai vợ chồng họ có con, vẫn sẽ làm lịch sử lặp lại như cũ. Trong tâm khảm của con người đều hướng đến đời sau, cho nên phần lớn tình yêu thương đối với con cái đều vượt qua tình yêu thương đối với cha mẹ... Bởi vậy mặc dù ngay từ đầu Hùng Huy có do dự, nhưng vừa nghe chú Lê nói như vậy, cũng lập tức đồng ý với yêu cầu của chúng tôi.
Tuy nhiên anh ta cũng nói, phải chờ tới khi cha anh ta ra ngoài mới được... Mấy ngày nay vì nhóm Bạch Kiện điều tra gắt câu lạc bộ dưỡng sinh, cho nên câu lạc bộ lấy lý do trang trí lại để ngừng kinh doanh. Bởi vậy Hùng Hùng đều
biệt thự cũ cả ngày, nếu muốn ông ta đi đâu, Hùng Huy còn phải suy nghĩ ra một cách mới được.
Cuối cùng Hùng Huy lấy cớ là để cho ra ngoài giải buồn, đặt một tour du lịch người già xa xỉ đến Phàn Chi Hoa cho Hùng Hùng, cuối cùng đã lừa được Hùng Hùng đi... Lần trước chúng tôi xuống tầng hầm ở nhà cũ là một mình Đinh Nhất vào. Bởi vì thời gian gấp rút, anh ta chỉ vội vàng quay được một đoạn video bên trong. Lần này chúng tôi quang minh chính đại bước vào, tất nhiên là phải xem cho kỹ càng, hơn nữa lần trước vì không bật đèn, có vài chỗ đều nhìn không rõ lắm, cho nên chúng tôi vừa xuống là yêu cầu Hùng Huy bật tất cả đèn lên!
Lúc mới xuống, tôi đã bị mùi nhang dày đặc bên dưới bao trùm làm cho phải bịt mũi lại. Mùi ở dưới này tuyệt đối có thể cạnh tranh với những chùa miếu quanh năm được thờ phụng hương khói! Hùng Huy cũng đã nhiều năm chưa từng xuống dưới này, anh ta cũng bị mùi nhang ở đây hun cho nhăn mặt.
Khi Hùng Huy bật tất cả đèn đóm dưới tầng hầm lên, mấy người chúng tôi đã lập tức bị những thứ dưới này làm sững sờ, chỉ thấy trên trần nhà của tầng hầm vẽ một hình bát quái Kinh Dịch to đùng, mà chiếu thẳng bên dưới hình bát quái chính là cái lò đồng từng xuất hiện trong điện thoại của Đinh Nhất... Trên bốn mặt tường xung quanh còn vẽ đầy những ký hiệu cổ quái mà tôi không biết.
Đã nhiều năm không đến chỗ này nên Hùng Huy cũng tỏ ra kinh ngạc, những món đồ kỳ dị trước mắt càng làm anh ta kinh ngạc đến nói không nên lời. Chủ Lê thì bày ra tư thế như học giả, vừa nhìn vừa dùng di động chụp những ký hiệu trên tường, định trở về nghiên cứu kỹ lưỡng một chút.
“Lê đại sư, mấy thứ này... Rốt cuộc cha tôi mân mê cái gì ở đây chứ?” Hùng Huy nói với sắc mặt khó coi.
Chú Lê nghiêm giọng bảo anh ta: “Trước hết cậu đừng vội, để chúng tôi xem xét nơi này kỹ càng cái đã, sau đó sẽ nói lại chuyện mình điều tra được cho cậu biết. Có điều tôi hi vọng cậu có thể chuẩn bị tâm lý, có lẽ hiện thực sẽ hơi tàn khốc.”
Hùng Huy nghe xong sắc mặt cứng đờ, sau đó hơi mờ mịt tìm cái ghế ngồi xuống... Tôi biết lúc này trong lòng anh ta chắc là rất nôn nóng, một mặt muốn biết đáp án sớm một chút, nhưng một mặt lại sợ bản thân nhất thời không thể chấp nhận được sự thật.
Chúng tôi thấy anh ta đã yên lặng ngồi xuống, vì thế vội xem xét khắp nơi, muốn tìm manh mối có thể chứng minh suy đoán của mình...
Kết quả lần này giám đốc câu lạc bộ lại lắc đầu liên tục: “Không... Cái này thật sự không có, ông Hùng này bị bệnh tâm thần, chúng tôi nào dám lừa tiền của ông ta chứ?!”2“Bệnh tâm thần? Bệnh tâm thần cái gì? Trước khi về hưu người ta là chủ tịch của một công ty, sao qua miệng của cậu lại thành bệnh tâm thần hả?” Bạch Kiện lạnh giọng chất vấn.
Giám đốc câu lạc bộ thấy Bạch Kiện không tin, vội mở video giám sát trong máy tính ra nói: “Đồng5chí cảnh sát, không phải tôi nói bậy, người ở chỗ chúng tôi đây đều biết, đầu óc ông cụ Hùng này không bình thường, không tin các anh tự mình xem đi!”
Tôi và Bạch Kiện nghe thế vội đi đến trước máy tính xem, lại phát hiện Hùng Hùng trong video đang đứng một mình ở trong6góc. Dù video không có tiếng, nhưng từ biểu cảm trên mặt và động tác tay của ông ta, hình như là đang nói chuyện với người nào đó. Tuy nhiên, trước mặt ông ta rõ ràng là một bức tường mà?! “Tình trạng này của ông ta đã kéo dài bao lâu rồi?” Tôi nhịn không được5xen mồm hỏi. Mặt mày giám đốc câu lạc bộ bất đắc dĩ đáp: “Trên cơ bản là vừa tới đã như vậy rồi. Ngay từ đầu, chúng tôi nghe nói vợ ông ta vừa mới chết, cho nên cảm thấy có thể là vì quá đau lòng, không chừng qua một khoảng thời gian thì sẽ tốt3lên. Nhưng sau này mặc kệ nhân viên của chúng tôi để cử thực phẩm chức năng thể nào cho ông ta, ông ta đều như nghe không hiểu, cứ như không để lọt lời nói của anh. Sau đó nhân viên của chúng tôi cũng dần dần mất hứng thú với ông ta, mà mỗi buổi sáng ông ta đều đến đây, sau đó ở lại một buổi... Tuy nhiên vì ông ta trả hội phí rất rộng tay, cho nên chúng tôi cũng chỉ đành mặc ông ta tự tìm niềm vui.”
Bạch Kiện nghe xong hỏi tiếp: “Vậy ông ta có quan hệ tốt với ai trong những hội viên khác ở đây không?”
Giám đốc câu lạc bộ đáp không cần suy nghĩ: “Không có, trước giờ ông ta đều đi đơn về chiếc, cũng không thân với ai, cũng không chủ động nói chuyện với ai. Mỗi ngày sau khi tới đều sẽ luyện tập trên một số máy móc ở câu lạc bộ tăng cường sức khoẻ trước, rồi sẽ mở chế độ tự lẩm bẩm lầu bầu.”
Sau đó, Bạch Kiện đã sử dụng USB để sao chép một vài video về việc Hùng Hùng tự nói chuyện với mình cho tôi, bảo tôi cầm về cho chú Lê xem. Có lẽ chú ấy có thể nhìn ra một ít manh mối trong đó.
Ra khỏi câu lạc bộ dưỡng sinh, tôi và Đinh Nhất cấp tốc chạy tới nhà chú Lê, đưa mấy đoạn video này cho chú xem. Sau khi xem xong, sắc mặt chú Lê âm trầm nói: “Chắc chắn Hùng Hùng không phải bị bệnh tâm thần, chẳng qua có vài thứ chỉ có mình ông ta có thể nhìn thấy mà thôi.”
Tôi nói ngay: “Chỉ bằng vài đoạn video ông ta tự lẩm bẩm lầu bầu cũng không nói lên được gì. Bây giờ cả thi thể của Tiểu Mỹ chúng ta cũng không tìm thấy, lấy cái gì chứng minh là Hùng Hùng hại chết cô bé đây?” Lúc này chủ Lê suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho Hùng Huy, hỏi anh ta xem mấy năm trước Hùng Hùng có từng sưu tầm món đồ cổ lớn nào hay không? Đặc biệt là những thứ giống như đỉnh đồng, lò đồng, vân vân? Hùng Huy nhớ lại: “Lúc mẹ tôi còn sống rất thích mấy thứ này, cho nên tôi nhớ rõ từ khi tôi còn nhỏ, họ đã bắt đầu sưu tầm chúng rồi. Sau khi mẹ tôi qua đời, dường như cha tôi mất đi hứng thú với mấy thứ này, không thấy ông ấy sưu tầm nữa. Có điều trước đây đúng là đã cất giữ được không ít, có một cái lò đồng rất lớn thật, bây giờ còn ở dưới tầng hầm trong nhà cũ đấy.”
Chủ Lê tiếp tục hỏi anh ta: “Vậy cậu có còn nhớ là đồng to kia đến tay cha mẹ cậu vào thời gian nào không?”
Hùng Huy ngẫm nghĩ và nói: “Chắc là sau khi mẹ tôi bị bệnh... Lúc ấy tôi còn cảm thấy thứ đó rất không may mắn, nhìn cứ u ám. Có điều hồi ấy tôi còn đang đi học, thời gian ở nhà khá ngắn, cho nên cũng dần dần coi nhẹ sự tồn tại của nó.”
Cuối cùng chú Lê đề nghị với Hùng Huy, có thể cho chúng tôi xem thử cái lò đồng kia hay không? Kết quả lần này Hùng Huy lại hơi do dự, có thể là anh ta băn khoăn về lời dặn trước đó của Hùng Hùng... Những chú Lê lại nói rất rõ ràng, đó là chúng tôi nghi ngờ sự mất tích của con trai và con gái anh ta đều có liên quan đến cái lò đồng này. Nếu bây giờ không điều tra rõ, chỉ sợ tương lai nếu hai vợ chồng họ có con, vẫn sẽ làm lịch sử lặp lại như cũ. Trong tâm khảm của con người đều hướng đến đời sau, cho nên phần lớn tình yêu thương đối với con cái đều vượt qua tình yêu thương đối với cha mẹ... Bởi vậy mặc dù ngay từ đầu Hùng Huy có do dự, nhưng vừa nghe chú Lê nói như vậy, cũng lập tức đồng ý với yêu cầu của chúng tôi.
Tuy nhiên anh ta cũng nói, phải chờ tới khi cha anh ta ra ngoài mới được... Mấy ngày nay vì nhóm Bạch Kiện điều tra gắt câu lạc bộ dưỡng sinh, cho nên câu lạc bộ lấy lý do trang trí lại để ngừng kinh doanh. Bởi vậy Hùng Hùng đều
biệt thự cũ cả ngày, nếu muốn ông ta đi đâu, Hùng Huy còn phải suy nghĩ ra một cách mới được.
Cuối cùng Hùng Huy lấy cớ là để cho ra ngoài giải buồn, đặt một tour du lịch người già xa xỉ đến Phàn Chi Hoa cho Hùng Hùng, cuối cùng đã lừa được Hùng Hùng đi... Lần trước chúng tôi xuống tầng hầm ở nhà cũ là một mình Đinh Nhất vào. Bởi vì thời gian gấp rút, anh ta chỉ vội vàng quay được một đoạn video bên trong. Lần này chúng tôi quang minh chính đại bước vào, tất nhiên là phải xem cho kỹ càng, hơn nữa lần trước vì không bật đèn, có vài chỗ đều nhìn không rõ lắm, cho nên chúng tôi vừa xuống là yêu cầu Hùng Huy bật tất cả đèn lên!
Lúc mới xuống, tôi đã bị mùi nhang dày đặc bên dưới bao trùm làm cho phải bịt mũi lại. Mùi ở dưới này tuyệt đối có thể cạnh tranh với những chùa miếu quanh năm được thờ phụng hương khói! Hùng Huy cũng đã nhiều năm chưa từng xuống dưới này, anh ta cũng bị mùi nhang ở đây hun cho nhăn mặt.
Khi Hùng Huy bật tất cả đèn đóm dưới tầng hầm lên, mấy người chúng tôi đã lập tức bị những thứ dưới này làm sững sờ, chỉ thấy trên trần nhà của tầng hầm vẽ một hình bát quái Kinh Dịch to đùng, mà chiếu thẳng bên dưới hình bát quái chính là cái lò đồng từng xuất hiện trong điện thoại của Đinh Nhất... Trên bốn mặt tường xung quanh còn vẽ đầy những ký hiệu cổ quái mà tôi không biết.
Đã nhiều năm không đến chỗ này nên Hùng Huy cũng tỏ ra kinh ngạc, những món đồ kỳ dị trước mắt càng làm anh ta kinh ngạc đến nói không nên lời. Chủ Lê thì bày ra tư thế như học giả, vừa nhìn vừa dùng di động chụp những ký hiệu trên tường, định trở về nghiên cứu kỹ lưỡng một chút.
“Lê đại sư, mấy thứ này... Rốt cuộc cha tôi mân mê cái gì ở đây chứ?” Hùng Huy nói với sắc mặt khó coi.
Chú Lê nghiêm giọng bảo anh ta: “Trước hết cậu đừng vội, để chúng tôi xem xét nơi này kỹ càng cái đã, sau đó sẽ nói lại chuyện mình điều tra được cho cậu biết. Có điều tôi hi vọng cậu có thể chuẩn bị tâm lý, có lẽ hiện thực sẽ hơi tàn khốc.”
Hùng Huy nghe xong sắc mặt cứng đờ, sau đó hơi mờ mịt tìm cái ghế ngồi xuống... Tôi biết lúc này trong lòng anh ta chắc là rất nôn nóng, một mặt muốn biết đáp án sớm một chút, nhưng một mặt lại sợ bản thân nhất thời không thể chấp nhận được sự thật.
Chúng tôi thấy anh ta đã yên lặng ngồi xuống, vì thế vội xem xét khắp nơi, muốn tìm manh mối có thể chứng minh suy đoán của mình...
/1940
|