Người Tìm Xác

Chương 1124

/1940


Năm người đi xuống đều là thanh niên nòng cốt của Cục Di sản văn hóa, cho nên còn lại chỉ là một vài người thuộc diện “Người già, phụ nữ và trẻ em”, không thể có khả năng xuống dưới tìm một lần nữa, bởi2vậy mà bọn họ TV phải gọi 110 cứu trợ.

Đến hơn 6 giờ tối, 110 cũng phải bồn cảnh sát nhân dân xuống tìm người, lúc đó, bên dưới đã bao phủ đầy sương mù. Ban đầu cảnh sát cho rằng có thể năm người kia5không phân biệt được phương hướng do sương mù dày đặc, nên bị lạc đường, vì vậy mà lúc họ xuống đã mang theo đầy đủ thiết bị.

Kết quả là bốn cảnh sát xuống sau cũng bị mất liên lạc, những dụng cụ truyền tín hiệu6họ mang theo trước đó đều không sử dụng được. Lần này người trên bờ luống cuống tay chân, bọn họ hoài nghi, có thể do nơi này quanh năm không có ánh nắng mặt trời nên có những khí độc hại tồn tại, thể mới5dẫn đến việc tất cả những người đi xuống đều bị mất liên lạc...

Vì vậy bọn họ lập tức tìm các chuyên gia đến để khảo sát xem trong sương mù này có độc không, nhưng kết quả lại sạch sẽ ngoài dự liệu. Sau khi3đem đi xét nghiệm trong phòng thí nghiệm, họ phát hiện đây chỉ là sương mù thông thường, thập chí còn sạch hơn cả khói mù, thế thì lấy độc ở đâu ra?

Các lãnh đạo nhìn kết quả này xong cũng đều cảm thấy hoang mang, không thể lý giải được tại sao trong sương mù không có gì bất thường mà những người đi vào đó đều không trở lại? Quan trọng hơn là bây giờ bọn họ không biết có nên cho thêm người vào tìm kiếm tiếp hay không?

Hiện tại đã có tất cả chín người mất tích ở thôn cổ dưới đáy hồ hoang vắng này, thời gian càng kéo dài bọn họ càng gặp nguy hiểm, nếu không kịp thời phải người đi cứu họ, thì có thể bỏ lỡ thời gian giải cứu tốt nhất. Nhưng trước mắt chưa biết nguyên nhân cụ thể tại sao những người này mấy tích, mà những cảnh sát đi giải cứu trước đó đều không trở lại, nếu chưa biết rõ tình huống mà tùy tiện phải thêm người vào, thì rất có thể con số người bị mất tích sẽ tiếp tục tăng thêm. Sau đó chú Lê hỏi Cục phó Tổn: “Trong quá khứ, nơi này có từng xảy ra nạn lớn gì không, ví dụ như lũ lụt, động đất, lở núi? Đặc biệt là những thảm họa gây thiệt hại nghiêm trọng về người ấy?”

Cục phó Tôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Những tai nạn như vậy đều được ghi lại cặn kẽ từ sau giải phóng, về phần trước đó. Tôi đã từng lật xem ghi chép của huyện này từ thời kỳ Dân Quốc, trên đó có ghi, năm Quang Tự thứ 24 từng có sự cố xả lũ, nghe nói lúc ấy chết toàn bộ người trong một thôn, số người chết tương đối nhiều. Nhưng vì khi đó ghi chép không cặn kẽ, nên cụ thể có phải ở thôn này không thì chỉ có thể dựa vào suy đoán.” Nghe ông ta nói vậy, trong lòng chúng tôi cũng gần như chắc chắn cái thôn cổ dưới đáy hồ này chính là nơi bị xả lũ năm đó. Chỉ không rõ người ra lệnh xả lũ năm đó là vị quan lớn nào, mà lại không coi mạng người ra gì, không thông báo cho dân làng để họ di tản mà đã mở cửa xả lũ...

Khi mấy người chúng tôi đã hiểu rõ hết tình huống, từng người lại nhăn mày thật sâu, xem ra chuyện này không dễ dàng rồi! Trước tiên không nói tới chuyện trong sương mù dày đặc kia có độc hay không, chỉ riêng việc xuất hiện đám sương mù này thôi đã rất không bình thường rồi.

Vì với điều kiện khí hậu ở nơi đây, nếu không phải do khói bụi ô nhiễm không khí tạo thành khói mù, thì không thể nào xuất hiện loại sương mù mãi không tan đi như thế này được. Trước kia lúc hồ có nước bình thường, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện sương mù, nhưng khi mặt trời lên, đến tầm gần trưa sương mù sẽ tan dần, còn chuyện không tan đi chút nào như thế này thì chưa từng xảy ra.

Chú Lê nghiêm túc nói: “Nếu sương mù và khí hậu không có liên quan gì với nhau, vậy thì chỉ có thể là do những người chết dưới đó quấy nhiễu!”

Sau đó ba người chúng tôi đi đến bờ hồ, cẩn thận quan sát tình huống phía dưới, đột nhiên, hình như tôi thấy trong sương mù có bóng người di chuyển! Tôi hơi giật mình nói với chú Lê và Đinh Nhất: “Có người đang đi lại bên trong, liệu có phải những nhân viên cứu hộ bị kẹt trong đó không?”

Nhưng Đinh Nhất ở bên cạnh lại lắc đầu: “Trừ sương mù ra, tôi không thấy gì cả.” Nghe anh ta nói vậy, tôi vội nhìn về phía chú Lê, chú ấy cũng lắc đầu nói không thấy người nào đang đi cả. Nghe vậy tôi cả kinh, chẳng lẽ là tôi bị hoa mắt? Tôi lắc mạnh đầu, sau đó nhìn lại vào trong sương mù, nhưng vẫn thấy dường như có người đang di chuyển,

Chú Lê thấy sắc mặt tôi không được tốt, bèn trấn an tôi: “Chú và Đinh Nhất không mở thiên nhãn, nhưng trong người cháu có âm khí nặng, cho nên trong tình huống này có thể nhìn thấy âm hồn... Thế này y hệt như những gì chú đã suy đoán, sợ rằng hồn phách của những thôn dân đó vẫn còn bị vây ở đáy hồ, sương mù này rất kỳ lạ, chỉ sợ là do có người sống đi vào nên mới khuấy động oán khí của đám oan hồn đó nổi lên.” Tôi trầm giọng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta nên mau chóng đi vào hay chờ đến khi đội cứu hộ chuyên nghiệp hơn đến?” Chủ Lê ngắm nhìn sương mù dày đặc cách đó không xa, rồi nói với vẻ sâu kín: “Vong hồn quấy phá như vậy, cho dù là đội cứu hộ chuyên nghiệp có vào cũng chỉ là đi chịu chết, nếu đã như vậy thì không bằng ba người chúng ta đi vào, nếu gặp phải chuyện gì cũng biết cách mà xử lý, mang theo càng nhiều người càng vướng víu, có khi lại gây bất lợi cho việc cứu người!” Tôi gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, nhưng nếu ba người chúng ta đi vào vậy phải bảo bọn họ đưa chúng ta mặt nạ phòng độc, ngộ nhỡ nơi này có khí độc gì đó thì sao?”

Đinh Nhất nghe tôi nói vậy bèn xoay người đi tìm ông chủ Cận, để ông ta nghĩ biện pháp tìm mặt nạ phòng độc cho chúng tôi, mà còn phải là mặt nạ phòng độc chuyên dụng, những loại mặt nạ bán ở trên mạng, chỉ có tác dụng che miệng, mũi bình thường đều không được.

May ông chủ Cận là người không thiếu tiền, tuy thời gian eo hẹp, nhưng vẫn có thể tìm giúp chúng tôi mặt nạ phòng độc chuyên dụng, mặt nạ này che hết toàn bộ khuôn mặt, ngoài việc đeo nó vào trong hơi buồn cười thì tính an toàn khá tốt.

Về phần công cụ truyền tin, sau khi suy xét một lúc, chúng tôi quyết định không mang theo, bởi khi đi vào trong sương mù, bất kì công cụ truyền tin nào cũng không dùng được nữa, đã thể thì không cần đeo làm gì, mang theo còn vướng thêm.

Cuối cùng, chú Lề nghĩ ra một biện pháp là dùng dây thừng! Chú ấy nhờ ông chủ Cận tìm một sợi dây thừng bền chắc to bằng khoảng ngón tay, một đầu dây đeo vào người chúng tôi, đầu còn lại để trên bờ và những người trên bờ phải đảm bảo sợi dây không thể bị cắt đứt, như vậy bất kể đi vào bao xa, cuối cùng chúng tôi cũng có thể lần theo sợi dây để đi về mà không sợ bị lạc đường. Mặc dù biện pháp khá cũ rích, nhưng trước mắt nó là biện pháp ổn thỏa nhất. Ông chủ Cận liền cho người đi tìm mua một xe dây thừng, đồng thời còn đảm bảo với chúng tôi rằng, cho dù chúng tôi có đến bên kia của Trái đất cũng có đủ dây thừng!!

Tất cả mọi việc đã được chuẩn bị ổn thỏa, chúng tôi mang các trang thiết bị, tiến vào sương mù.

/1940

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status