Nhưng không ngờ, việc cô ấy đi bốc thuốc lại bị mẹ chồng phát hiện, bà ấy cầm một ít vụn thuốc đến tiệm thuốc hỏi thầy lang thì biết đây là thuốc an thai.
Bà ta cả đời thủ tiết, lại vừa có tang con không lâu, bà Lưu biết con dâu bên ngoài có đàn ông thì tức giận đến chỗ tộc trưởng Lý Thể Đạt để ông ấy giúp mình chủ2trì công đạo. Thân là tộc trưởng, Lý Thể Đạt không thể ngồi nhìn, hơn nữa ông ta cũng biết đứa con trong bụng Hạ Hà là của ai... Vì bảo vệ tiền đồ của Lý Diên Thần, đồng thời cũng vì mặt mũi của nhà họ Lý, Lý Thế Đạt biết Hạ Hà phải chết, vì thể mới có một màn “Xử án ở từ đường” mà trước đó tôi đã nhìn5thấy trong thôn cổ...
Biết chân tướng mọi chuyện, Lý Diên Thần một mình đến bên hồ, nơi mà Hạ Hà đã bị dìm chết, đứng đó một đêm. Lý Diên Lương sợ em trai bảo bối của mình xảy ra chuyện, cho nên trông chừng anh ta, rất sợ anh ta nghĩ quẩn mà nhảy xuống hồ.
Nhưng Lý Diên Thần chỉ đứng yên không nhúc nhích ở đó, cho đến khi mặt trời6lên, một tia sáng mặt trời chiếu vào làm nhức mắt anh ta, lúc này anh ta mới cử động. Sau đó anh ta quay đầu nhìn người anh trai đã đứng cùng mình một đêm và nói: “Em không sao, trở về đi.”
Không ai biết một đêm bên hồ kia Lý Diên Thần đã nghĩ gì, tóm lại từ đó trở đi, anh ta không còn là vị Nhị thiếu gia luôn5hăng hái nữa... Người biết anh ta đều cảm thấy anh ta đã thay đổi, trở nên phiền muộn, ít nói, cho dù với người thân cận cũng ít khi cười. Nhưng đồng thời anh ta cũng khôn khéo hơn, khéo đưa đẩy, đem toàn bộ tâm tư đặt trên con đường sự nghiệp... không quan tâm một chút nào tới chuyện yêu đương. Lý Thể Đạt nhìn thấy sự thay đổi của3của con trai, một mặt yên tâm vui vẻ, cho là cố gắng nhiều năm của mình cuối cùng cũng có kết quả, nhưng một mặt ông ta lại mơ hồ cảm thấy bất an trong lòng. Ông ta thấy mặc dù con trai thứ hai chưa từng nói gì, nhưng nhất định trong lòng rất oán trách ông ta vì chuyện dìm chết Hạ Hà năm đó, nếu không thì tại sao qua lâu như vậy rối mà nó vẫn không chịu lấy vợ sinh con?
Mấy năm sau, chính quyền địa phương muốn lợi dụng cái hồ lớn ở thượng du thôn Hạ Hồ để xây dựng một trạm thủy điện nhỏ, bọn họ phái Lý Diên Thần là người lớn lên ở đây trở về giám sát công trình.
Khi đó, đại đa số người dân Trung Quốc đều không biết điện là cái gì, nên khi người thôn Hạ Hồ nghe nói Nhị thiếu gia về thôn để xây dựng thủy điện thì mọi người đều vô cùng khiếp sợ, cảm thấy chuyện này thật quá khó tin.
Lý Thể Đạt vừa nghe nói con trai về xây trạm thủy điện thì vui mừng lắm, mở cửa từ đường để tế tổ. Bởi trong lòng ông ta, chức quan của con trai thứ hai nhà ông ta bây giờ có thể sánh ngang với chức chính sứ của tổ tiên nhà họ Lưu rồi chứ?
Lý Diên Thần còn chưa về tới nhà, bà mai ở bốn phương tám hướng đã đến cửa làm mối, họ đều biết nhị thiếu gia nhà họ Lý đến giờ vẫn độc thân, nếu con gái nhà nào có thể gả cho anh ta, đó đúng là phúc đức tu ba đời!
Nhưng không ngờ là Lý Diên Thần lại lạnh lùng nói với cha anh ta: “Con bây giờ không có ý định này, chờ đến khi trạm thủy điện xây xong rồi nói sau.” Mặc dù bị con trai cự tuyệt, nhưng Lý Thế Đạt cảm thấy chuyện này vẫn còn hi vọng, dẫu sao thì trạm thủy điện cũng sẽ có ngày hoàn thành, với hiểu biết của ông ta về con trai thứ hai, nếu bây giờ nó nói ra những lời này, thì nhất định lúc nào đó nó sẽ tìm một cô gái để lập gia đình.
Thoáng cái đã qua ba năm, trong thời gian này Lý Diên Thần chưa từng trở về nhà một lần, anh ta đặt toàn bộ tâm tư vào việc xây trạm thủy điện, đơn giản là một người cuồng công việc. Sau khi dốc hết tâm tư vào đó, một nhà máy thủy điện nhỏ cuối cùng cũng đã ra hình dạng.
Lúc này có người phát hiện ra rằng, buổi tối Lý Diên Thần luôn đứng bên cạnh hồ chứa nước, nhìn chăm chú vào mặt hồ trước mặt, như thể cái hồ này chính là người phụ nữ mà anh ta yêu nhất...
Thời điểm trạm thủy điện sắp hoàn thành, Lý Diện Thần đột nhiên cho tất cả công nhân nghỉ vài ngày, anh ta nói là muốn chờ đến ngày lành tháng tốt mới tiến hành làm buổi lễ hoàn công.
Công nhân dĩ nhiên không nghi ngờ gì cả, cấp trên cho nghỉ thì cứ về nhà nghỉ ngơi thôi, nhưng một người trợ thủ của Lý Diên Thần lại nghi ngờ, hỏi: “Ngài ở lại nơi này một mình không sao chứ? Sắp đến mùa mưa rồi, nhỡ trời mưa to, nước trong đập dâng lên thì phải làm sao?”
Lý Diên Thần trấn an anh ta: “Không sao, tôi lớn lên từ nhỏ ở đây, trong khoảng thời gian này chắc chắn sẽ không có mưa đầu, mọi người cứ yên tâm về nghỉ ngơi đi, không đến khi phải quay lại làm việc sẽ mệt đấy.” Không ai biết lý do vì sao Lý Diên Thần đột nhiên cho tất cả mọi người rời khỏi nhà máy thủy điện, bởi vì không ai nghĩ đến chuyện anh ta giành tất cả tâm huyết vào xây dựng nhà máy thủy điện này chẳng qua chỉ là một công cụ để kết thúc tính mạng của toàn bộ người trong thôn Hạ Hồ...
Năm đó, sau khi trở lại và biết toàn bộ chân tướng sự thật, đứng ở ven hồ suy nghĩ một đêm, anh ta đã ghi nhớ toàn bộ những người đã hại chết Hạ Hà. Nhưng tính đi tính lại, anh ta thấy, trừ những người trong thôn ra còn có chính bản thân anh ta nữa.
Ban đầu nếu không phải anh ta nghĩ quá đơn giản, thì làm sao lại đưa Hạ Hà rơi vào trong cảnh tuyệt vọng chứ, anh ta vừa nghĩ đến chuyện trước khi chết, Hạ Hà cũng không biết anh ta đã đi đâu... Trong lòng cô ấy lúc đó đã khổ sở đến mức nào!
Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn chưa từng nói tên anh ta ra... Mỗi lần nghĩ tới đây, Lý Diên Thần đều cảm thấy như bị vạn mũi tên xuyên qua tim, anh ta tình nguyện thà rằng năm đó Hạ Hà nói ra tên mình, vậy thì tối thiểu cũng giữ được tính mạng, tiền để cùng danh tiếng của anh ta cũng không quan trọng!
Còn có cả đứa bé chưa thành hình của họ nữa, đó là máu thịt của anh ta và Hạ Hà, nếu đứa bé kia còn sống trên đời, thì nhất định Lý Diên Thần sẽ là người cha hạnh phúc nhất trên đời... Nhưng tất cả mọi thứ đều bị chìm vào đáy hố trong cái đêm lạnh lẽo năm đó.
Cuối cùng... anh ta nghĩ tới một biện pháp, một cách có thể kết thúc tất cả mọi chuyện, chỉ có làm như vậy, sau khi chết anh ta mới có dũng khí đối mặt với Hạ Hà, nếu không, ngay cả dũng khí để chết anh ta cũng không có.
Từ ngày đầu khởi công trạm thủy điện, Lý Diên Thần biết, kế hoạch của mình đang từng bước thành công, anh ta không quan tâm sau khi chết người đời sẽ bình luận thể nào, mục đích sống duy nhất của anh ta là báo thù... báo thù tất cả mọi người ở thôn Hạ Hổ, dĩ nhiên cũng bao gồm cả người cha tư lợi của anh ta nữa.
Chính tay mình ra tay với người thân là chuyện người bình thường không làm được, cho dù là kẻ tội ác tày trời. Anh ta cũng không sợ sau khi chết xuống cõi Âm Ti sẽ bị ném xuống mười tám tầng địa ngục. Đối với Lý Diên Thần, mọi chuyện đều không quan trọng, bởi vì chỉ có làm vậy anh ta mới an tâm chết, cho dù có phải xuống địa ngục thì sao chứ?
Sau khi điều tất cả nhân viên của nhà máy thủy điện đi, Lý Diên Thần lấy tất cả chỗ thuốc nổ cũ của công trình rồi đặt ở mấy trụ chịu lực của đập nước. Dĩ nhiên... kíp nổ đặt ở chính bản thân anh ta.
Bà ta cả đời thủ tiết, lại vừa có tang con không lâu, bà Lưu biết con dâu bên ngoài có đàn ông thì tức giận đến chỗ tộc trưởng Lý Thể Đạt để ông ấy giúp mình chủ2trì công đạo. Thân là tộc trưởng, Lý Thể Đạt không thể ngồi nhìn, hơn nữa ông ta cũng biết đứa con trong bụng Hạ Hà là của ai... Vì bảo vệ tiền đồ của Lý Diên Thần, đồng thời cũng vì mặt mũi của nhà họ Lý, Lý Thế Đạt biết Hạ Hà phải chết, vì thể mới có một màn “Xử án ở từ đường” mà trước đó tôi đã nhìn5thấy trong thôn cổ...
Biết chân tướng mọi chuyện, Lý Diên Thần một mình đến bên hồ, nơi mà Hạ Hà đã bị dìm chết, đứng đó một đêm. Lý Diên Lương sợ em trai bảo bối của mình xảy ra chuyện, cho nên trông chừng anh ta, rất sợ anh ta nghĩ quẩn mà nhảy xuống hồ.
Nhưng Lý Diên Thần chỉ đứng yên không nhúc nhích ở đó, cho đến khi mặt trời6lên, một tia sáng mặt trời chiếu vào làm nhức mắt anh ta, lúc này anh ta mới cử động. Sau đó anh ta quay đầu nhìn người anh trai đã đứng cùng mình một đêm và nói: “Em không sao, trở về đi.”
Không ai biết một đêm bên hồ kia Lý Diên Thần đã nghĩ gì, tóm lại từ đó trở đi, anh ta không còn là vị Nhị thiếu gia luôn5hăng hái nữa... Người biết anh ta đều cảm thấy anh ta đã thay đổi, trở nên phiền muộn, ít nói, cho dù với người thân cận cũng ít khi cười. Nhưng đồng thời anh ta cũng khôn khéo hơn, khéo đưa đẩy, đem toàn bộ tâm tư đặt trên con đường sự nghiệp... không quan tâm một chút nào tới chuyện yêu đương. Lý Thể Đạt nhìn thấy sự thay đổi của3của con trai, một mặt yên tâm vui vẻ, cho là cố gắng nhiều năm của mình cuối cùng cũng có kết quả, nhưng một mặt ông ta lại mơ hồ cảm thấy bất an trong lòng. Ông ta thấy mặc dù con trai thứ hai chưa từng nói gì, nhưng nhất định trong lòng rất oán trách ông ta vì chuyện dìm chết Hạ Hà năm đó, nếu không thì tại sao qua lâu như vậy rối mà nó vẫn không chịu lấy vợ sinh con?
Mấy năm sau, chính quyền địa phương muốn lợi dụng cái hồ lớn ở thượng du thôn Hạ Hồ để xây dựng một trạm thủy điện nhỏ, bọn họ phái Lý Diên Thần là người lớn lên ở đây trở về giám sát công trình.
Khi đó, đại đa số người dân Trung Quốc đều không biết điện là cái gì, nên khi người thôn Hạ Hồ nghe nói Nhị thiếu gia về thôn để xây dựng thủy điện thì mọi người đều vô cùng khiếp sợ, cảm thấy chuyện này thật quá khó tin.
Lý Thể Đạt vừa nghe nói con trai về xây trạm thủy điện thì vui mừng lắm, mở cửa từ đường để tế tổ. Bởi trong lòng ông ta, chức quan của con trai thứ hai nhà ông ta bây giờ có thể sánh ngang với chức chính sứ của tổ tiên nhà họ Lưu rồi chứ?
Lý Diên Thần còn chưa về tới nhà, bà mai ở bốn phương tám hướng đã đến cửa làm mối, họ đều biết nhị thiếu gia nhà họ Lý đến giờ vẫn độc thân, nếu con gái nhà nào có thể gả cho anh ta, đó đúng là phúc đức tu ba đời!
Nhưng không ngờ là Lý Diên Thần lại lạnh lùng nói với cha anh ta: “Con bây giờ không có ý định này, chờ đến khi trạm thủy điện xây xong rồi nói sau.” Mặc dù bị con trai cự tuyệt, nhưng Lý Thế Đạt cảm thấy chuyện này vẫn còn hi vọng, dẫu sao thì trạm thủy điện cũng sẽ có ngày hoàn thành, với hiểu biết của ông ta về con trai thứ hai, nếu bây giờ nó nói ra những lời này, thì nhất định lúc nào đó nó sẽ tìm một cô gái để lập gia đình.
Thoáng cái đã qua ba năm, trong thời gian này Lý Diên Thần chưa từng trở về nhà một lần, anh ta đặt toàn bộ tâm tư vào việc xây trạm thủy điện, đơn giản là một người cuồng công việc. Sau khi dốc hết tâm tư vào đó, một nhà máy thủy điện nhỏ cuối cùng cũng đã ra hình dạng.
Lúc này có người phát hiện ra rằng, buổi tối Lý Diên Thần luôn đứng bên cạnh hồ chứa nước, nhìn chăm chú vào mặt hồ trước mặt, như thể cái hồ này chính là người phụ nữ mà anh ta yêu nhất...
Thời điểm trạm thủy điện sắp hoàn thành, Lý Diện Thần đột nhiên cho tất cả công nhân nghỉ vài ngày, anh ta nói là muốn chờ đến ngày lành tháng tốt mới tiến hành làm buổi lễ hoàn công.
Công nhân dĩ nhiên không nghi ngờ gì cả, cấp trên cho nghỉ thì cứ về nhà nghỉ ngơi thôi, nhưng một người trợ thủ của Lý Diên Thần lại nghi ngờ, hỏi: “Ngài ở lại nơi này một mình không sao chứ? Sắp đến mùa mưa rồi, nhỡ trời mưa to, nước trong đập dâng lên thì phải làm sao?”
Lý Diên Thần trấn an anh ta: “Không sao, tôi lớn lên từ nhỏ ở đây, trong khoảng thời gian này chắc chắn sẽ không có mưa đầu, mọi người cứ yên tâm về nghỉ ngơi đi, không đến khi phải quay lại làm việc sẽ mệt đấy.” Không ai biết lý do vì sao Lý Diên Thần đột nhiên cho tất cả mọi người rời khỏi nhà máy thủy điện, bởi vì không ai nghĩ đến chuyện anh ta giành tất cả tâm huyết vào xây dựng nhà máy thủy điện này chẳng qua chỉ là một công cụ để kết thúc tính mạng của toàn bộ người trong thôn Hạ Hồ...
Năm đó, sau khi trở lại và biết toàn bộ chân tướng sự thật, đứng ở ven hồ suy nghĩ một đêm, anh ta đã ghi nhớ toàn bộ những người đã hại chết Hạ Hà. Nhưng tính đi tính lại, anh ta thấy, trừ những người trong thôn ra còn có chính bản thân anh ta nữa.
Ban đầu nếu không phải anh ta nghĩ quá đơn giản, thì làm sao lại đưa Hạ Hà rơi vào trong cảnh tuyệt vọng chứ, anh ta vừa nghĩ đến chuyện trước khi chết, Hạ Hà cũng không biết anh ta đã đi đâu... Trong lòng cô ấy lúc đó đã khổ sở đến mức nào!
Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn chưa từng nói tên anh ta ra... Mỗi lần nghĩ tới đây, Lý Diên Thần đều cảm thấy như bị vạn mũi tên xuyên qua tim, anh ta tình nguyện thà rằng năm đó Hạ Hà nói ra tên mình, vậy thì tối thiểu cũng giữ được tính mạng, tiền để cùng danh tiếng của anh ta cũng không quan trọng!
Còn có cả đứa bé chưa thành hình của họ nữa, đó là máu thịt của anh ta và Hạ Hà, nếu đứa bé kia còn sống trên đời, thì nhất định Lý Diên Thần sẽ là người cha hạnh phúc nhất trên đời... Nhưng tất cả mọi thứ đều bị chìm vào đáy hố trong cái đêm lạnh lẽo năm đó.
Cuối cùng... anh ta nghĩ tới một biện pháp, một cách có thể kết thúc tất cả mọi chuyện, chỉ có làm như vậy, sau khi chết anh ta mới có dũng khí đối mặt với Hạ Hà, nếu không, ngay cả dũng khí để chết anh ta cũng không có.
Từ ngày đầu khởi công trạm thủy điện, Lý Diên Thần biết, kế hoạch của mình đang từng bước thành công, anh ta không quan tâm sau khi chết người đời sẽ bình luận thể nào, mục đích sống duy nhất của anh ta là báo thù... báo thù tất cả mọi người ở thôn Hạ Hổ, dĩ nhiên cũng bao gồm cả người cha tư lợi của anh ta nữa.
Chính tay mình ra tay với người thân là chuyện người bình thường không làm được, cho dù là kẻ tội ác tày trời. Anh ta cũng không sợ sau khi chết xuống cõi Âm Ti sẽ bị ném xuống mười tám tầng địa ngục. Đối với Lý Diên Thần, mọi chuyện đều không quan trọng, bởi vì chỉ có làm vậy anh ta mới an tâm chết, cho dù có phải xuống địa ngục thì sao chứ?
Sau khi điều tất cả nhân viên của nhà máy thủy điện đi, Lý Diên Thần lấy tất cả chỗ thuốc nổ cũ của công trình rồi đặt ở mấy trụ chịu lực của đập nước. Dĩ nhiên... kíp nổ đặt ở chính bản thân anh ta.
/1940
|