Lúc này tôi hơi nhức đầu nhìn chú Lệ, chẳng trách ban đầu chú ấy lại nói chỉ có thể chọn Hạ Hà, đúng là gừng càng già càng cay! Thật ra tôi biết Đinh Nhất đã sớm biết sẽ như vậy, nên anh ta lên tiếng phản đối chẳng qua là vì không muốn để tôi dẫn ma nhập vào người thôi.
Xem xét tình huống hiện tại, chỉ còn cách duy nhất là tôi để Hạ Hà nhập vào rồi đưa cô ấy ra ngoài, dù gì âm khí trên2người tôi cũng nặng không kém cô ấy.
Nhưng trước khi đi, chú Lê cảnh báo tới khi làm việc nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần chớ để những con ma trong thôn này phát hiện, nhỡ mà mỗi người bọn họ đều muốn mượn tôi một chút thì thật phiền phức lớn.
Tôi gật đầu: “Yên tâm đi, trong lòng cháu hiểu rõ mà...”
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn có cảm giác hồi hộp lo lắng... Đinh Nhất thấy ánh mắt tôi đảo liên tục, cũng5biết trong lòng tôi đang chột dạ, anh ta đành bất đắc dĩ nói: “Tôi không vào được chỗ đó, một mình cậu phải rất cẩn thận đấy! Lần này đi vào không được tiếp xúc với những con ma khác như lần trước nữa, mau chóng tìm Hạ Hà, sau đó lập tức dẫn cô ấy ra khỏi thôn, biết chưa?”
Tôi nghiêm túc một cách hiếm thấy, gật đầu rồi nói: “Không sao đâu, không cần quá lo lắng, lần trước tôi ra ngoài được thì lần này cũng ra6được thôi...” Nói rồi tôi liền sải bước trở lại trong sương mù dày đặc. Lý Diên Thần thấy tôi trở lại thì lo lắng hỏi tôi thế nào rồi? Có biện pháp gì giúp anh ta gặp mặt Hạ Hà một lần không? Tôi bình tĩnh nói với anh ta: “Yên tâm, chuyện tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, anh cứ an tâm chờ ở đây đi, tôi sẽ nhanh chóng đưa Hạ Hà ra ngoài gặp anh, đến lúc đó mong anh giữ lời hứa,5thả chín người lúc trước đã vào đây ra.”
Lý Diên Thần trịnh trọng nói với tôi: “Yên tâm... chỉ cần giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, mọi chuyện đều không thành vấn đề.”
Tôi cũng chỉ biết thở dài, sau đó xoay người đi vào thôn Hạ Hồ.
Đi vào đó lần nữa, thời tiết vẫn ấm nắng như vừa nãy, so với sương mù dày đặc ở ngoài thôn thì đúng là hai thế giới khác nhau. Thôn dân đều đang bận rộn làm những công việc của họ khi còn sống,3dường như họ không có phản ứng gì đối với sự xuất hiện của một người ngoài như tôi.
Tôi nghĩ thầm trong lòng, bọn họ cứ coi tôi như người vô hình là tốt nhất, như thể tôi có thể lập tức đến chỗ đình tìm Hạ Hà. Nhưng khi chạy tới đây tôi phát hiện Hạ Hà không còn ở đó nữa, rõ ràng hai lần trước tôi đều gặp được cô ấy ở đây mà? Tại sao giờ lại không thấy nữa? Chẳng lẽ cô ấy lại đi xem mình bị người ta dìm xuống hồ? Nghĩ vậy nên tôi bước nhanh đến khu đất trống trước đó đã xét xử Hạ Hà, nhưng phát hiện nơi này chẳng có ai cả, ngay cả những người lúc trước xem náo nhiệt cũng không biết đã đi đâu... Tôi định tìm người để hỏi thử, nhưng lại sợ tiếp xúc nhiều với họ sẽ bị lộ.
Ngay lúc tôi đang vò đầu bứt tai thì nhìn thấy người phụ nữ trung niên lúc trước đã đỡ bà Lưu ở trên đài, bà ta đang một mình lén lút đi tới tiệm bán thuốc, sau đó lấy một cái bọc đưa cho thầy lang xem.
Tôi thấy cảnh này hơi quen mắt, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân lúc trước bà Lưu phát hiện Hạ Hà mang thai? Xem ra người đàn bà này mới là người đầu têu mọi chuyện. Nhìn dáng vẻ đầu trâu mặt ngựa của bà ta là biết không tốt lành gì rồi, nếu không phải những chuyện này đều đã xảy ra không thể thay đổi được thì tôi nhất định sẽ trừng trị bà ta cho hả giận...
Sau đó tôi đi theo bà ta về nhà và tôi nhìn thấy Hạ Hà mặc bộ váy áo màu xanh, đang quỳ ở sân chịu phạt, người đàn bà kia khinh bỉ nhìn cô ấy, sau đó đi lên tố cáo với bà Lưu.
Nhưng tôi nhìn chuyện này mà cảm giác có gì đó không đúng? Chẳng phải trước đó Hạ Hà đã bị bỏ vào lòng heo và chìm xuống hồ rồi à, sao lúc này lại xảy ra chuyện phát hiện cô ấy uống thuốc an thai chứ? Chẳng lẽ ở đây, thời gian cứ thế luân phiên lặp lại như vậy, không bao giờ ngừng lại? Hạ Hà trước mắt này và Hạ Hà đã gặp tôi ở đình nghỉ mát kia không giống nhau, Hạ Hà này chỉ là Hạ Hà trong trí nhớ của cô ấy, cô ấy chỉ đang tái diễn lại những chuyện đã xảy ra, nhưng bản thân cô ấy lại không biết gì...
Mà Hạ Hà trước đó thì khác, cô ấy biết rõ mình đã chết và chết như thế nào... Thậm chí cô ấy còn đang chờ đợi Nhị thiếu gia mà cô ấy yêu trở về đón mình.
Thời gian cấp bách, tôi phải mau chóng tìm được cô Hạ Hà mặc bộ quần áo vàng kia mới được. Thôn Hạ Hồ này có diện tích không lớn, cũng không nhỏ, nhưng một người ngoài như tôi muốn tìm người trong thời gian ngắn... thì cũng không đơn giản chút nào. Lúc tôi đang sốt ruột tìm lung tung bốn phía, thì đột nhiên nghe được giọng ồm ồm của một người đàn ông: “Cậu là ai? Sao tôi chưa từng thấy qua cậu bao giờ?”
Tối quay đầu nhìn lại, phắc! Tôi thấy một tên mặt trắng bóng bẩy đang đứng sau lưng mình, hắn nhìn chằm chằm vào tối với vẻ mặt không mấy thân thiện. Tôi không muốn dây dưa cùng hắn nên trả lời đại: “Tôi đến tìm bạn... Cám ơn đã hỏi thăm.”
Không ngờ tên mặt nhẵn này lập tức cản đường của tôi, hắn nói: “Cậu tới thăm bạn? Bạn nào? Trong thôn từ trên xuống dưới không ai mà Lý lão tử tôi không biết, cậu nói thử xem bạn cậu là ai?”
Tôi nhất thời cứng họng, trong đầu nghĩ ở thôn Hạ Hồ này tôi chỉ biết có hai người, một là Hạ Hà, một là Lý Diên Thần. Người trước là phụ nữ, hơn nữa còn là quả phụ, tôi nói đến viếng thăm cô ấy thì không thích hợp chút nào, vì vậy tôi liên thuận miệng bịa chuyện: “Tôi là bạn học của Lý Diên Thần, đến tìm anh ấy chơi, không được sao?”
Người kia sung ra một chút, ngay sau đó thái độ quay ngoắt 180 độ: “Ôi! Là bạn học của Nhị thiếu gia ư? Thứ cho tôi ánh mắt vụng về! Xin lỗi, xin lỗi nhé! Vậy anh biết nhà họ Lý đi hướng nào không? Nếu không thì để tôi dẫn đường cho!”
Tôi vội vàng cự tuyệt: “Không cần! Tôi biết đường rồi, chẳng qua là tôi muốn xuống bên hồ đi dạo, nhìn ngắm cảnh quan nơi này một chút thôi...” Người kia rõ ràng thấy sắc mặt tôi không tốt, chắc là sợ đắc tội với tôi nên vội vàng ngượng ngùng rời đi. Tôi thấy rốt cuộc hắn cũng không dây dưa với mình nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Dõi mắt nhìn lại, tôi vẫn không thấy bóng dáng Hạ Hà, chẳng lẽ phải chờ cô ấy bị xét xử xong, Hạ Hà mặc áo vàng mới xuất hiện? Hình như xem tình huống từ lúc bà kia phát hiện thuốc an thai đến sau đó, chắc sắp bắt đầu lại một vòng xét xử nữa rồi!
Đúng như tôi dự đoán, ngay lúc tôi đang định xoay người đi đến mảnh đất trống kia, thì thấy một người gõ chiêng hô to khắp thôn: “Mọi người nhanh tới từ đường! Mọi người nhanh tới từ đường! Quả phụ mới của nhà họ Lưu là Hạ Hà tằng tịu với người khác, tộc trưởng muốn khai đường xét xử công khai!”
Xem xét tình huống hiện tại, chỉ còn cách duy nhất là tôi để Hạ Hà nhập vào rồi đưa cô ấy ra ngoài, dù gì âm khí trên2người tôi cũng nặng không kém cô ấy.
Nhưng trước khi đi, chú Lê cảnh báo tới khi làm việc nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần chớ để những con ma trong thôn này phát hiện, nhỡ mà mỗi người bọn họ đều muốn mượn tôi một chút thì thật phiền phức lớn.
Tôi gật đầu: “Yên tâm đi, trong lòng cháu hiểu rõ mà...”
Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn có cảm giác hồi hộp lo lắng... Đinh Nhất thấy ánh mắt tôi đảo liên tục, cũng5biết trong lòng tôi đang chột dạ, anh ta đành bất đắc dĩ nói: “Tôi không vào được chỗ đó, một mình cậu phải rất cẩn thận đấy! Lần này đi vào không được tiếp xúc với những con ma khác như lần trước nữa, mau chóng tìm Hạ Hà, sau đó lập tức dẫn cô ấy ra khỏi thôn, biết chưa?”
Tôi nghiêm túc một cách hiếm thấy, gật đầu rồi nói: “Không sao đâu, không cần quá lo lắng, lần trước tôi ra ngoài được thì lần này cũng ra6được thôi...” Nói rồi tôi liền sải bước trở lại trong sương mù dày đặc. Lý Diên Thần thấy tôi trở lại thì lo lắng hỏi tôi thế nào rồi? Có biện pháp gì giúp anh ta gặp mặt Hạ Hà một lần không? Tôi bình tĩnh nói với anh ta: “Yên tâm, chuyện tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, anh cứ an tâm chờ ở đây đi, tôi sẽ nhanh chóng đưa Hạ Hà ra ngoài gặp anh, đến lúc đó mong anh giữ lời hứa,5thả chín người lúc trước đã vào đây ra.”
Lý Diên Thần trịnh trọng nói với tôi: “Yên tâm... chỉ cần giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, mọi chuyện đều không thành vấn đề.”
Tôi cũng chỉ biết thở dài, sau đó xoay người đi vào thôn Hạ Hồ.
Đi vào đó lần nữa, thời tiết vẫn ấm nắng như vừa nãy, so với sương mù dày đặc ở ngoài thôn thì đúng là hai thế giới khác nhau. Thôn dân đều đang bận rộn làm những công việc của họ khi còn sống,3dường như họ không có phản ứng gì đối với sự xuất hiện của một người ngoài như tôi.
Tôi nghĩ thầm trong lòng, bọn họ cứ coi tôi như người vô hình là tốt nhất, như thể tôi có thể lập tức đến chỗ đình tìm Hạ Hà. Nhưng khi chạy tới đây tôi phát hiện Hạ Hà không còn ở đó nữa, rõ ràng hai lần trước tôi đều gặp được cô ấy ở đây mà? Tại sao giờ lại không thấy nữa? Chẳng lẽ cô ấy lại đi xem mình bị người ta dìm xuống hồ? Nghĩ vậy nên tôi bước nhanh đến khu đất trống trước đó đã xét xử Hạ Hà, nhưng phát hiện nơi này chẳng có ai cả, ngay cả những người lúc trước xem náo nhiệt cũng không biết đã đi đâu... Tôi định tìm người để hỏi thử, nhưng lại sợ tiếp xúc nhiều với họ sẽ bị lộ.
Ngay lúc tôi đang vò đầu bứt tai thì nhìn thấy người phụ nữ trung niên lúc trước đã đỡ bà Lưu ở trên đài, bà ta đang một mình lén lút đi tới tiệm bán thuốc, sau đó lấy một cái bọc đưa cho thầy lang xem.
Tôi thấy cảnh này hơi quen mắt, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân lúc trước bà Lưu phát hiện Hạ Hà mang thai? Xem ra người đàn bà này mới là người đầu têu mọi chuyện. Nhìn dáng vẻ đầu trâu mặt ngựa của bà ta là biết không tốt lành gì rồi, nếu không phải những chuyện này đều đã xảy ra không thể thay đổi được thì tôi nhất định sẽ trừng trị bà ta cho hả giận...
Sau đó tôi đi theo bà ta về nhà và tôi nhìn thấy Hạ Hà mặc bộ váy áo màu xanh, đang quỳ ở sân chịu phạt, người đàn bà kia khinh bỉ nhìn cô ấy, sau đó đi lên tố cáo với bà Lưu.
Nhưng tôi nhìn chuyện này mà cảm giác có gì đó không đúng? Chẳng phải trước đó Hạ Hà đã bị bỏ vào lòng heo và chìm xuống hồ rồi à, sao lúc này lại xảy ra chuyện phát hiện cô ấy uống thuốc an thai chứ? Chẳng lẽ ở đây, thời gian cứ thế luân phiên lặp lại như vậy, không bao giờ ngừng lại? Hạ Hà trước mắt này và Hạ Hà đã gặp tôi ở đình nghỉ mát kia không giống nhau, Hạ Hà này chỉ là Hạ Hà trong trí nhớ của cô ấy, cô ấy chỉ đang tái diễn lại những chuyện đã xảy ra, nhưng bản thân cô ấy lại không biết gì...
Mà Hạ Hà trước đó thì khác, cô ấy biết rõ mình đã chết và chết như thế nào... Thậm chí cô ấy còn đang chờ đợi Nhị thiếu gia mà cô ấy yêu trở về đón mình.
Thời gian cấp bách, tôi phải mau chóng tìm được cô Hạ Hà mặc bộ quần áo vàng kia mới được. Thôn Hạ Hồ này có diện tích không lớn, cũng không nhỏ, nhưng một người ngoài như tôi muốn tìm người trong thời gian ngắn... thì cũng không đơn giản chút nào. Lúc tôi đang sốt ruột tìm lung tung bốn phía, thì đột nhiên nghe được giọng ồm ồm của một người đàn ông: “Cậu là ai? Sao tôi chưa từng thấy qua cậu bao giờ?”
Tối quay đầu nhìn lại, phắc! Tôi thấy một tên mặt trắng bóng bẩy đang đứng sau lưng mình, hắn nhìn chằm chằm vào tối với vẻ mặt không mấy thân thiện. Tôi không muốn dây dưa cùng hắn nên trả lời đại: “Tôi đến tìm bạn... Cám ơn đã hỏi thăm.”
Không ngờ tên mặt nhẵn này lập tức cản đường của tôi, hắn nói: “Cậu tới thăm bạn? Bạn nào? Trong thôn từ trên xuống dưới không ai mà Lý lão tử tôi không biết, cậu nói thử xem bạn cậu là ai?”
Tôi nhất thời cứng họng, trong đầu nghĩ ở thôn Hạ Hồ này tôi chỉ biết có hai người, một là Hạ Hà, một là Lý Diên Thần. Người trước là phụ nữ, hơn nữa còn là quả phụ, tôi nói đến viếng thăm cô ấy thì không thích hợp chút nào, vì vậy tôi liên thuận miệng bịa chuyện: “Tôi là bạn học của Lý Diên Thần, đến tìm anh ấy chơi, không được sao?”
Người kia sung ra một chút, ngay sau đó thái độ quay ngoắt 180 độ: “Ôi! Là bạn học của Nhị thiếu gia ư? Thứ cho tôi ánh mắt vụng về! Xin lỗi, xin lỗi nhé! Vậy anh biết nhà họ Lý đi hướng nào không? Nếu không thì để tôi dẫn đường cho!”
Tôi vội vàng cự tuyệt: “Không cần! Tôi biết đường rồi, chẳng qua là tôi muốn xuống bên hồ đi dạo, nhìn ngắm cảnh quan nơi này một chút thôi...” Người kia rõ ràng thấy sắc mặt tôi không tốt, chắc là sợ đắc tội với tôi nên vội vàng ngượng ngùng rời đi. Tôi thấy rốt cuộc hắn cũng không dây dưa với mình nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Dõi mắt nhìn lại, tôi vẫn không thấy bóng dáng Hạ Hà, chẳng lẽ phải chờ cô ấy bị xét xử xong, Hạ Hà mặc áo vàng mới xuất hiện? Hình như xem tình huống từ lúc bà kia phát hiện thuốc an thai đến sau đó, chắc sắp bắt đầu lại một vòng xét xử nữa rồi!
Đúng như tôi dự đoán, ngay lúc tôi đang định xoay người đi đến mảnh đất trống kia, thì thấy một người gõ chiêng hô to khắp thôn: “Mọi người nhanh tới từ đường! Mọi người nhanh tới từ đường! Quả phụ mới của nhà họ Lưu là Hạ Hà tằng tịu với người khác, tộc trưởng muốn khai đường xét xử công khai!”
/1940
|