Tôi hốt hoảng mở mắt, phát hiện trước mắt mình là ánh sáng lóa mắt, không nhìn rõ thứ gì, mà giọng nói vừa rồi cũng dần rõ ràng hơn. Tôi nhìn về phía tiếng nói phát ra và thấy Đinh Nhất đang khẩn trương nhìn mình...
“Tiến Bảo? Cháu có thể nghe thấy chú nói không?” Chú Lê ở bên cạnh thận trọng hỏi. Tôi hơi ngơ ngác nhìn2bọn họ, sau đó nhìn lại mình thì thấy bản thân đang đứng trong nước, quần áo trên người vô cùng thê thảm, giống như vừa lăn lộn trên mặt đất vậy...
Trong chốc lát tôi thấy hơi choáng váng, không thể xác định mình đã trở về hay chưa. Đồng thời tôi cũng phát hiện ánh mắt chú Lê và Đinh Nhất nhìn tôi hơi kì lạ, giống như5không xác định tôi có phải chính mình hay không.
Tôi chột dạ hỏi. “Cháu... thế nào?”
Chú Lễ khó mà giải thích mọi chuyện nên đành nói: “Quay về chú sẽ kể cho cháu biết, giờ trước hết cháu lên đây đã, đừng đứng trong nước, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, chú thấy chỗ này sắp ngập rồi.”
Tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện thôn6cổ đã chìm trong nước từ bao giờ, chỗ chúng tôi đứng cách bờ một đoạn. Tôi chợt nhớ tới chín người bị mất tích, nên vội hỏi chú Lê: “Đã tìm được mấy người bị nhốt kia chưa ạ?” Chú Lê gật đầu: “Tìm được rồi, bọn họ đã được đưa tới bệnh viện, Tiến Bảo, cháu qua đây... Đừng đứng trong nước.”
Đinh Nhất từ từ đưa tay5cho tôi, nhưng trong mắt anh ta lại có vẻ không chắc chắn, tôi không hề nghĩ ngợi gì liền tóm lấy cái tay anh ta đưa tới, không ngờ vừa đụng phải, tôi lại thấy tay mình truyền đến một cơn đau nhói.
Cơn đau bất ngờ làm tôi há mồm thở dốc, tôi lập tức bỏ tay Đinh Nhất ra. Đến lúc này tôi mới phát hiện bàn3tay phải của mình rất đau, trên đó có một vết thương gần như xuyên qua cả bàn tay. Đinh Nhất thấy tay tôi bị thương không nhẹ bền vội đi tới kiểm tra.
Với người luôn nhát gan như tôi mà nhìn thấy vết thương sâu đến tận xương như thế này, chắc chắn sẽ không còn dũng khí nhìn nó lần nữa, tôi kêu ầm lên: “Xong rồi! Xong rồi! Cái tay này coi như tàn rồi!”
Nghe tôi hố như vậy, chú Lê mới thở phào rồi tới kiểm tra vết thương cho tôi, chú nhìn xong thì ngạc nhiên nói: “Vết thương này là bị vật sắc làm bị thương... Cháu tự dùng dao đâm mình à?” Tôi nhe răng nói: “Ai mà rảnh đến mức tự đi cắt tay mình chứ? Đây là cháu bị thương lúc ngã sấp xuống...” Đinh Nhất thấy tôi nói chuyện với giọng điệu như cũ, liền biết tôi đã không sao, anh ta vội đỡ tôi lên bờ, vết thương lớn như thế này, chắc chắn phải đi bệnh viện.
Tuy tay tôi bị thương không nhẹ, nhưng có thể lại được nhìn thấy chú Lê và Đinh Nhất cũng làm tôi yên tâm hơn nhiều. Chắc do trong lòng buông lỏng, nên vừa lên đến bờ, hai mắt tôi bỗng đảo tròng rồi hôn mê bất tỉnh. Chờ đến lúc tôi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, tôi được nằm trong phòng VIP của bệnh viện tốt nhất huyện. Chú Lê nói với tôi, tuy vết thương trên tay tôi rất sâu nhưng cũng may không chạm vào dây thần kinh, nên không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này. Còn vì sao tôi ngất xỉu thì bác sĩ nói là do kiệt sức.
Tôi thấy chú Lê bảo thế thì yên tâm gật đầu, tôi thử cử động những bộ phận khác, thấy tất cả đều bình thường. Lúc này tôi mới nhớ ra và hỏi chú Lê: “Chuyện sau đó giải quyết thế nào ạ? Lý Diên Thần và Hạ Hà đâu? Có phải chú giúp bọn họ siêu độ rồi không?”
Sắc mặt chú Lê trở nên quái lạ, không biết trả lời tôi thế nào. Tôi tự hỏi có chuyện gì vậy nhỉ? Tôi thúc giục chú ấy: “Sao vậy? Có chuyện gì à? Chuyện gì mà cháu không thể biết vậy?”
Vừa lúc Đinh Nhất đẩy cửa bước vào phòng bệnh, thấy tôi đã tỉnh, anh ta đưa cho tôi bữa sáng đang cầm trong tay: “Bác sĩ bảo mấy ngày nay cậu phải ăn thanh đạm, cho nên tôi mua cho cậu bát hoành thánh gà, mau ăn lúc còn nóng đi.”
Tôi nhìn thoáng qua bát hoành thánh còn đang bốc hơi, nhưng không đưa tay ra đón, Đinh Nhất tưởng tay tôi bị thương nên không tiện ăn, anh ta bèn bưng bát đến trước mặt tôi rồi bảo: “Nào, thiếu gia, ăn hoành thánh gà nào!”
Nhìn vẻ mặt nửa đùa nửa thật của Đinh Nhất, tôi bỗng nhớ đến Võ An Quân cả người tràn ngập tử khí, tôi nhìn chằm chằm anh ta rồi hỏi: “Anh biết ai là Võ An Quân không?” Đinh Nhất khẽ chau mày, anh ta đặt bát hoành thánh xuống rồi đưa tay lên sờ trán tôi và bảo: “Cậu sốt à? Sao bắt đầu nói mê vậy?” Nói rồi anh ta còn quay ra hỏi chú Lê: “Cậu ta sao rồi? Có phải còn chưa khôi phục bình thường không ạ?”
Chú Lê nghe Đinh Nhất nói thế thì không ngừng nháy mắt với anh ta, cho tôi là mắt mù à? Tôi lúng túng ho nhẹ một tiếng: “Đừng nháy mắt nữa! Mau nói cho cháu biết có chuyện gì xảy ra thế?!”
Đinh Nhất vừa nghe là hiểu ngay, anh ta hỏi chú Lê: “Sư phụ vẫn chưa nói cho cậu ta biết à?” Chú Lê nhún vai: “Ta cũng không biết phải nói với nó thế nào...”
Thấy hai người họ nói qua nói lại với vẻ bí hiểm, tôi không kiên nhẫn giục bọn họ nói nhanh lên, tôi đã bị thương thành thế này rồi mà ngay cả quyền được nghe cũng không có nữa à? Sau cùng vẫn là Đinh Nhất chậm rãi kể cho tôi nghe, nhưng sau khi nghe xong, tôi lại cảm giác cả người lạnh toát.
Ngày đó, sau khi tôi đi vào thôn Hạ Hồ, chú Lê và Đinh Nhất cảm thấy rất lo lắng cho tôi, theo lý thuyết, biện pháp này có thể làm được, nhưng trên thực tế nó tồn tại rất nhiều biến số.
Nhưng tôi đã tiến vào rồi, hai người họ cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì họ không vào được thôn Hạ Hồ. Nhưng qua rất lâu rồi mà tôi vẫn chưa đi ra. Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lý Diên Thần đang đứng bên ngoài cũng không thể chờ nổi nữa.
Không còn cách nào khác, chú Lê đành tính đến phương án cứng đối cứng với Lý Diên Thần, nếu có thể đánh tan hắn thì ít nhất đám sương mù dày đặc này cũng sẽ tan hết. Nhưng khi bọn họ vừa tới cửa thôn để gặp Lý Diên Thần thì bất ngờ lại nhìn thấy tôi với toàn thân phủ đầy khí đen đang đi ra từ thôn Hạ Hồ... Chú Lê nhìn thấy thế thầm kêu không tốt, trên người tôi lúc đó đâu chỉ có âm hồn của Hạ Hà, với khối khí đen này, chắc là tôi đã đưa toàn bộ âm hồn của thôn ra ngoài.
Trong lúc chú Lê đau đầu không biết phải làm gì, bỗng nghe thấy trong miệng tôi phát ra âm thanh của một người phụ nữ, chú đoán ra ngay đó là giọng nói của Hạ Hà ở trong cơ thể tôi. Giọng nói của Hạ Hà cực kì hoảng sợ nói với Lý Diên Thần: “Diên Thần chạy ngay đi!”
“Tiến Bảo? Cháu có thể nghe thấy chú nói không?” Chú Lê ở bên cạnh thận trọng hỏi. Tôi hơi ngơ ngác nhìn2bọn họ, sau đó nhìn lại mình thì thấy bản thân đang đứng trong nước, quần áo trên người vô cùng thê thảm, giống như vừa lăn lộn trên mặt đất vậy...
Trong chốc lát tôi thấy hơi choáng váng, không thể xác định mình đã trở về hay chưa. Đồng thời tôi cũng phát hiện ánh mắt chú Lê và Đinh Nhất nhìn tôi hơi kì lạ, giống như5không xác định tôi có phải chính mình hay không.
Tôi chột dạ hỏi. “Cháu... thế nào?”
Chú Lễ khó mà giải thích mọi chuyện nên đành nói: “Quay về chú sẽ kể cho cháu biết, giờ trước hết cháu lên đây đã, đừng đứng trong nước, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, chú thấy chỗ này sắp ngập rồi.”
Tôi quay đầu lại nhìn thì phát hiện thôn6cổ đã chìm trong nước từ bao giờ, chỗ chúng tôi đứng cách bờ một đoạn. Tôi chợt nhớ tới chín người bị mất tích, nên vội hỏi chú Lê: “Đã tìm được mấy người bị nhốt kia chưa ạ?” Chú Lê gật đầu: “Tìm được rồi, bọn họ đã được đưa tới bệnh viện, Tiến Bảo, cháu qua đây... Đừng đứng trong nước.”
Đinh Nhất từ từ đưa tay5cho tôi, nhưng trong mắt anh ta lại có vẻ không chắc chắn, tôi không hề nghĩ ngợi gì liền tóm lấy cái tay anh ta đưa tới, không ngờ vừa đụng phải, tôi lại thấy tay mình truyền đến một cơn đau nhói.
Cơn đau bất ngờ làm tôi há mồm thở dốc, tôi lập tức bỏ tay Đinh Nhất ra. Đến lúc này tôi mới phát hiện bàn3tay phải của mình rất đau, trên đó có một vết thương gần như xuyên qua cả bàn tay. Đinh Nhất thấy tay tôi bị thương không nhẹ bền vội đi tới kiểm tra.
Với người luôn nhát gan như tôi mà nhìn thấy vết thương sâu đến tận xương như thế này, chắc chắn sẽ không còn dũng khí nhìn nó lần nữa, tôi kêu ầm lên: “Xong rồi! Xong rồi! Cái tay này coi như tàn rồi!”
Nghe tôi hố như vậy, chú Lê mới thở phào rồi tới kiểm tra vết thương cho tôi, chú nhìn xong thì ngạc nhiên nói: “Vết thương này là bị vật sắc làm bị thương... Cháu tự dùng dao đâm mình à?” Tôi nhe răng nói: “Ai mà rảnh đến mức tự đi cắt tay mình chứ? Đây là cháu bị thương lúc ngã sấp xuống...” Đinh Nhất thấy tôi nói chuyện với giọng điệu như cũ, liền biết tôi đã không sao, anh ta vội đỡ tôi lên bờ, vết thương lớn như thế này, chắc chắn phải đi bệnh viện.
Tuy tay tôi bị thương không nhẹ, nhưng có thể lại được nhìn thấy chú Lê và Đinh Nhất cũng làm tôi yên tâm hơn nhiều. Chắc do trong lòng buông lỏng, nên vừa lên đến bờ, hai mắt tôi bỗng đảo tròng rồi hôn mê bất tỉnh. Chờ đến lúc tôi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, tôi được nằm trong phòng VIP của bệnh viện tốt nhất huyện. Chú Lê nói với tôi, tuy vết thương trên tay tôi rất sâu nhưng cũng may không chạm vào dây thần kinh, nên không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này. Còn vì sao tôi ngất xỉu thì bác sĩ nói là do kiệt sức.
Tôi thấy chú Lê bảo thế thì yên tâm gật đầu, tôi thử cử động những bộ phận khác, thấy tất cả đều bình thường. Lúc này tôi mới nhớ ra và hỏi chú Lê: “Chuyện sau đó giải quyết thế nào ạ? Lý Diên Thần và Hạ Hà đâu? Có phải chú giúp bọn họ siêu độ rồi không?”
Sắc mặt chú Lê trở nên quái lạ, không biết trả lời tôi thế nào. Tôi tự hỏi có chuyện gì vậy nhỉ? Tôi thúc giục chú ấy: “Sao vậy? Có chuyện gì à? Chuyện gì mà cháu không thể biết vậy?”
Vừa lúc Đinh Nhất đẩy cửa bước vào phòng bệnh, thấy tôi đã tỉnh, anh ta đưa cho tôi bữa sáng đang cầm trong tay: “Bác sĩ bảo mấy ngày nay cậu phải ăn thanh đạm, cho nên tôi mua cho cậu bát hoành thánh gà, mau ăn lúc còn nóng đi.”
Tôi nhìn thoáng qua bát hoành thánh còn đang bốc hơi, nhưng không đưa tay ra đón, Đinh Nhất tưởng tay tôi bị thương nên không tiện ăn, anh ta bèn bưng bát đến trước mặt tôi rồi bảo: “Nào, thiếu gia, ăn hoành thánh gà nào!”
Nhìn vẻ mặt nửa đùa nửa thật của Đinh Nhất, tôi bỗng nhớ đến Võ An Quân cả người tràn ngập tử khí, tôi nhìn chằm chằm anh ta rồi hỏi: “Anh biết ai là Võ An Quân không?” Đinh Nhất khẽ chau mày, anh ta đặt bát hoành thánh xuống rồi đưa tay lên sờ trán tôi và bảo: “Cậu sốt à? Sao bắt đầu nói mê vậy?” Nói rồi anh ta còn quay ra hỏi chú Lê: “Cậu ta sao rồi? Có phải còn chưa khôi phục bình thường không ạ?”
Chú Lê nghe Đinh Nhất nói thế thì không ngừng nháy mắt với anh ta, cho tôi là mắt mù à? Tôi lúng túng ho nhẹ một tiếng: “Đừng nháy mắt nữa! Mau nói cho cháu biết có chuyện gì xảy ra thế?!”
Đinh Nhất vừa nghe là hiểu ngay, anh ta hỏi chú Lê: “Sư phụ vẫn chưa nói cho cậu ta biết à?” Chú Lê nhún vai: “Ta cũng không biết phải nói với nó thế nào...”
Thấy hai người họ nói qua nói lại với vẻ bí hiểm, tôi không kiên nhẫn giục bọn họ nói nhanh lên, tôi đã bị thương thành thế này rồi mà ngay cả quyền được nghe cũng không có nữa à? Sau cùng vẫn là Đinh Nhất chậm rãi kể cho tôi nghe, nhưng sau khi nghe xong, tôi lại cảm giác cả người lạnh toát.
Ngày đó, sau khi tôi đi vào thôn Hạ Hồ, chú Lê và Đinh Nhất cảm thấy rất lo lắng cho tôi, theo lý thuyết, biện pháp này có thể làm được, nhưng trên thực tế nó tồn tại rất nhiều biến số.
Nhưng tôi đã tiến vào rồi, hai người họ cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì họ không vào được thôn Hạ Hồ. Nhưng qua rất lâu rồi mà tôi vẫn chưa đi ra. Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lý Diên Thần đang đứng bên ngoài cũng không thể chờ nổi nữa.
Không còn cách nào khác, chú Lê đành tính đến phương án cứng đối cứng với Lý Diên Thần, nếu có thể đánh tan hắn thì ít nhất đám sương mù dày đặc này cũng sẽ tan hết. Nhưng khi bọn họ vừa tới cửa thôn để gặp Lý Diên Thần thì bất ngờ lại nhìn thấy tôi với toàn thân phủ đầy khí đen đang đi ra từ thôn Hạ Hồ... Chú Lê nhìn thấy thế thầm kêu không tốt, trên người tôi lúc đó đâu chỉ có âm hồn của Hạ Hà, với khối khí đen này, chắc là tôi đã đưa toàn bộ âm hồn của thôn ra ngoài.
Trong lúc chú Lê đau đầu không biết phải làm gì, bỗng nghe thấy trong miệng tôi phát ra âm thanh của một người phụ nữ, chú đoán ra ngay đó là giọng nói của Hạ Hà ở trong cơ thể tôi. Giọng nói của Hạ Hà cực kì hoảng sợ nói với Lý Diên Thần: “Diên Thần chạy ngay đi!”
/1940
|