*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trang Hà thản nhiên cười bảo: “Thằng ngốc, giờ cậu mới nhận ra đấy à?”
Mặt tôi ngơ ngác nhìn sang Đinh Nhất, phát hiện thật ra anh ta cũng đã sớm nhận ra. Lúc này tôi không thể tin được nhìn về phía trợ lý Kim, nghĩ thầm cái thứ này rốt cuộc là nam hay nữ hả?
Trang Hà thấy tôi không nói chuyện nữa, bèn ném con trai ngọc to đùng trong tay ra bên ngoài ao. Nhưng không biết có phải do tác động tâm lý hay không, trong nháy mắt khi thứ kia bị quăng thật mạnh trên mặt đất, dường như tôi nghe thấy âm thanh như kiểu tiếng động vật hí vàng.
“Anh không thể nhẹ tay chút à?”2Tôi hơi bực bội nói với Trang Hà.
Trang Hà tỏ vẻ chẳng sao cả: “Thứ này rất bất thường, tôi không xử nó ngay tại chỗ đã rất tốt rồi, còn dịu dàng cơ á?!”
Tôi không ngờ Trang Hà cũng có lúc “chính nghĩa” như vậy? Vì thế tôi chế nhạo: Chu choa! Hóa ra cụ ngài cũng tới chém yêu trừ ma hả?”
“Không dám nhận! Theo như nhu cầu thôi... Đừng nói tôi không cảnh cáo cậu đó! Thứ này cậu cũng không thể chạm vào...” Trang Hà khó có khi đứng đắn nói. Anh ta nói chưa hết câu, nhưng bây giờ anh ta càng nói chuyện giật gân như vậy, tôi càng tò mò con trai ngọc to này rốt6cuộc có thể có bảo bối tốt cỡ nào đây? Vậy nên tôi bèn đến gần thứ kia, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống. Ai ngờ “trợ lý Kim” trước vẫn luôn không nói chuyện, lúc này lại đột nhiên nhanh chân hơn tôi một bước, cầm lấy con trai ngọc to trên mặt đất, nói ngang ngược: “Đồ của tôi là của tôi! Cậu đã huỷ hoại một cuộn tơ khóa tâm tốt nhất của tôi, bây giờ sao còn tới tranh giành bảo bối với tôi nữa?!”
Tôi hơi buồn cười nói: “Dựa vào cái gì mà bà nói thế này là của bà? Kể cả thứ này không phải của tôi, vậy nó cũng không phải của bà nhé, đây0là của ông chủ Thẩm người ta! Thế nào? Bà còn muốn trộm hay sao!? Không đúng nhỉ? Tôi nhớ rõ không phải phu nhân Kim có gia tài bạc triệu sao? Sao còn cần trộm bảo bối của người khác chứ?” Ai ngờ “trợ lý Kim” căn bản không sụp hố này của tôi, sắc mặt sầm lại bảo: “Tôi lấy được nó vào tay như thế nào cậu đừng quan tâm, chỉ cần cậu không giành với tôi là được! Nếu không cậu đền tơ khóa tâm cho tôi đi!” Nghe vậy, tôi tức giận nói: “Dựa vào đâu mà bắt tôi đền hả? Muốn đền cũng là Trang Hà đến đó! Lúc trước tôi bị anh ta lừa, bà tìm5anh ta mà đòi đi!”
Không ngờ “trợ lý Kim” cứng đầu cứng cổ nói: “Đúng vậy! Vốn là tôi đang đòi anh ta!” Nói xong gã vỗ vỗ vào con trai ngọc trong lòng: “Đây là thứ anh ta đến cho tôi mà?”
Tôi lập tức chẳng hiểu ra sao, quay ngoắt lại phía Trang Hà, anh ta nói với vẻ mặt xấu hổ: “Đây đích thực là thứ tôi khó khăn lắm mới tìm ra để có thể đến từ khóa tâm cho gã...”
Tôi bất đắc dĩ giơ hai tay lên và bảo: “Được được được, tôi không cần thứ này. Nhưng với điều kiện là anh phải nói cho tôi biết rốt cuộc thứ này là cái gì? Tại sao lại liên9tục hại chết ba người công nhân?”
Kết quả Trang Hà lại chìa tay ra đáp: “Tôi cũng không biết...” “Vậy anh làm sao tìm tới được đây?” Tôi không tin hỏi.
Trang Hà nghe vậy thì thở dài: “Mấy ngày trước, lúc đi ngang qua vùng này, tôi đột nhiên nhìn thấy hoa quang thoáng hiện, nhìn là biết gần khu vực này xuất hiện bảo bối khó lường gì đó. Vì vậy tôi tìm người nghe ngóng mới biết, hóa ra là trại chăn nuôi này xảy ra việc lạ. Tôi bấm đốt tay tính toán, tính ra thứ kia dù không phải lương thiện gì, nhưng đúng lúc lại hợp khẩu vị của tiểu Kim... Cho nên hôm nay mới đưa gã theo kiểm hàng thử.”
Ba người chúng tôi nghe xong đều nhìn thoáng qua nhau, thật ra trong lòng chúng tôi đều biết để cho “trợ lý Kim” lấy thứ này đi cũng tốt, cứ như vậy thì sẽ không có công nhân bỏ mạng vì nó nữa. Chỉ là bây giờ chẳng ai biết lai lịch của thứ này, lỡ đâu “trợ lý Kim” cầm đồ về rồi xảy ra chuyện gì thì sao? Bởi vậy nếu muốn giải quyết vấn đề một cách triệt để, nhất định phải biết được thứ này có ngọn nguồn gì? Tại sao lại hại chết mạng người...
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu nói với Trang Hà: “Anh đừng nói với tôi thứ này chính là trai giá thành tinh nhé! Nó bất thường như vậy kiểu gì cũng phải có nguyên nhân chứ?”
“Đương nhiên không phải! Nếu đúng là trai già thành tinh thì đơn giản rồi... Thứ này khác thường hoàn toàn là bởi vì hạt ngọc có thể phát sáng bên trong.” Trang Hà thở dài, sau đó nói tiếp: Quỷ mới biết mấy năm nay con trai già này rốt cuộc đã ngậm vào thứ gì, nếu nó bị mở ra sớm giống những con trai ngọc khác, có lẽ hạt ngọc bên trong cũng chỉ là viên ngọc trai bình thường thôi. Nhưng cố tình nó lại bị nuôi mười mấy năm, bây giờ đã sớm chín muồi rồi, không tác quái mới là lạ đấy.”
Ai ngờ lúc này “trợ lý Kim” thấy tôi và Trang Hà đều rối rắm thứ này rốt cuộc là cái gì, gã hơi không kiên nhẫn rút dao găm ra bảo: “Cái này mà có gì đáng đau đầu chứ? Đập ra xem không phải được rồi à!” Nói xong gã lách dao vào khe hở giữa miệng con trai. Bên tai tôi lập tức lại có tiếng hí vang, giọng nghe vô cùng sợ hãi, như biết bản thân sắp bị tai vạ đến nơi... Trang Hà thấy “trợ lý Kim” chuẩn bị mở miệng trái ra, thầm nghĩ muốn ngăn cản.
Đáng tiếc anh ta vẫn chậm một bước, chỉ nghe “cạch”, một tia sáng trắng bắn ra từ giữa khe hở của các trai. Cùng lúc đó, đầu tôi đột nhiên lên cơn đau nhức, giống như có rất nhiều cây kim cứng cùng lúc chui vào trong đầu.
“Dừng tay!! Đừng cạy, mẹ nó mau dùng tay cho tôi! Đừng cậy!!” Tôi đau đớn gào to.
Đinh Nhất thấy trạng thái của tôi không đúng, liền đi qua đó giằng lấy con trai trong tay “trợ lý Kim”, sau đó rút con dao găm đã đâm vào ra. Nhưng theo nửa con dao găm được rút ra, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt. Bên trên con dao găm đó thình lình lại dính chất lỏng màu đỏ tươi, ai không biết còn tưởng cắm vào người người nào đó cơ... Lúc này Đinh Nhất đưa con dao đến trước mũi ngửi thử, lập tức thay đổi sắc mặt và nói: “Đây là máu người.”
“Sao thứ này lại có máu người chứ?” Tôi giật mình hỏi, nhưng rõ ràng tôi hỏi cũng như không, bởi vì ở đây không ai có thể trả lời tôi vấn đề này.
Đoán chừng đồng chí tiểu Kim cũng không ngờ thứ này sẽ bị mình đâm chảy máu, sắc mặt gã tái nhợt nói: “Tôi vốn nghĩ trong này chỉ đơn giản là có một hạt ngọc âm khí hơi nặng chút thôi, nhưng giờ xem ra không đơn giản như vậy...”
Trang Hà thản nhiên cười bảo: “Thằng ngốc, giờ cậu mới nhận ra đấy à?”
Mặt tôi ngơ ngác nhìn sang Đinh Nhất, phát hiện thật ra anh ta cũng đã sớm nhận ra. Lúc này tôi không thể tin được nhìn về phía trợ lý Kim, nghĩ thầm cái thứ này rốt cuộc là nam hay nữ hả?
Trang Hà thấy tôi không nói chuyện nữa, bèn ném con trai ngọc to đùng trong tay ra bên ngoài ao. Nhưng không biết có phải do tác động tâm lý hay không, trong nháy mắt khi thứ kia bị quăng thật mạnh trên mặt đất, dường như tôi nghe thấy âm thanh như kiểu tiếng động vật hí vàng.
“Anh không thể nhẹ tay chút à?”2Tôi hơi bực bội nói với Trang Hà.
Trang Hà tỏ vẻ chẳng sao cả: “Thứ này rất bất thường, tôi không xử nó ngay tại chỗ đã rất tốt rồi, còn dịu dàng cơ á?!”
Tôi không ngờ Trang Hà cũng có lúc “chính nghĩa” như vậy? Vì thế tôi chế nhạo: Chu choa! Hóa ra cụ ngài cũng tới chém yêu trừ ma hả?”
“Không dám nhận! Theo như nhu cầu thôi... Đừng nói tôi không cảnh cáo cậu đó! Thứ này cậu cũng không thể chạm vào...” Trang Hà khó có khi đứng đắn nói. Anh ta nói chưa hết câu, nhưng bây giờ anh ta càng nói chuyện giật gân như vậy, tôi càng tò mò con trai ngọc to này rốt6cuộc có thể có bảo bối tốt cỡ nào đây? Vậy nên tôi bèn đến gần thứ kia, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống. Ai ngờ “trợ lý Kim” trước vẫn luôn không nói chuyện, lúc này lại đột nhiên nhanh chân hơn tôi một bước, cầm lấy con trai ngọc to trên mặt đất, nói ngang ngược: “Đồ của tôi là của tôi! Cậu đã huỷ hoại một cuộn tơ khóa tâm tốt nhất của tôi, bây giờ sao còn tới tranh giành bảo bối với tôi nữa?!”
Tôi hơi buồn cười nói: “Dựa vào cái gì mà bà nói thế này là của bà? Kể cả thứ này không phải của tôi, vậy nó cũng không phải của bà nhé, đây0là của ông chủ Thẩm người ta! Thế nào? Bà còn muốn trộm hay sao!? Không đúng nhỉ? Tôi nhớ rõ không phải phu nhân Kim có gia tài bạc triệu sao? Sao còn cần trộm bảo bối của người khác chứ?” Ai ngờ “trợ lý Kim” căn bản không sụp hố này của tôi, sắc mặt sầm lại bảo: “Tôi lấy được nó vào tay như thế nào cậu đừng quan tâm, chỉ cần cậu không giành với tôi là được! Nếu không cậu đền tơ khóa tâm cho tôi đi!” Nghe vậy, tôi tức giận nói: “Dựa vào đâu mà bắt tôi đền hả? Muốn đền cũng là Trang Hà đến đó! Lúc trước tôi bị anh ta lừa, bà tìm5anh ta mà đòi đi!”
Không ngờ “trợ lý Kim” cứng đầu cứng cổ nói: “Đúng vậy! Vốn là tôi đang đòi anh ta!” Nói xong gã vỗ vỗ vào con trai ngọc trong lòng: “Đây là thứ anh ta đến cho tôi mà?”
Tôi lập tức chẳng hiểu ra sao, quay ngoắt lại phía Trang Hà, anh ta nói với vẻ mặt xấu hổ: “Đây đích thực là thứ tôi khó khăn lắm mới tìm ra để có thể đến từ khóa tâm cho gã...”
Tôi bất đắc dĩ giơ hai tay lên và bảo: “Được được được, tôi không cần thứ này. Nhưng với điều kiện là anh phải nói cho tôi biết rốt cuộc thứ này là cái gì? Tại sao lại liên9tục hại chết ba người công nhân?”
Kết quả Trang Hà lại chìa tay ra đáp: “Tôi cũng không biết...” “Vậy anh làm sao tìm tới được đây?” Tôi không tin hỏi.
Trang Hà nghe vậy thì thở dài: “Mấy ngày trước, lúc đi ngang qua vùng này, tôi đột nhiên nhìn thấy hoa quang thoáng hiện, nhìn là biết gần khu vực này xuất hiện bảo bối khó lường gì đó. Vì vậy tôi tìm người nghe ngóng mới biết, hóa ra là trại chăn nuôi này xảy ra việc lạ. Tôi bấm đốt tay tính toán, tính ra thứ kia dù không phải lương thiện gì, nhưng đúng lúc lại hợp khẩu vị của tiểu Kim... Cho nên hôm nay mới đưa gã theo kiểm hàng thử.”
Ba người chúng tôi nghe xong đều nhìn thoáng qua nhau, thật ra trong lòng chúng tôi đều biết để cho “trợ lý Kim” lấy thứ này đi cũng tốt, cứ như vậy thì sẽ không có công nhân bỏ mạng vì nó nữa. Chỉ là bây giờ chẳng ai biết lai lịch của thứ này, lỡ đâu “trợ lý Kim” cầm đồ về rồi xảy ra chuyện gì thì sao? Bởi vậy nếu muốn giải quyết vấn đề một cách triệt để, nhất định phải biết được thứ này có ngọn nguồn gì? Tại sao lại hại chết mạng người...
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu nói với Trang Hà: “Anh đừng nói với tôi thứ này chính là trai giá thành tinh nhé! Nó bất thường như vậy kiểu gì cũng phải có nguyên nhân chứ?”
“Đương nhiên không phải! Nếu đúng là trai già thành tinh thì đơn giản rồi... Thứ này khác thường hoàn toàn là bởi vì hạt ngọc có thể phát sáng bên trong.” Trang Hà thở dài, sau đó nói tiếp: Quỷ mới biết mấy năm nay con trai già này rốt cuộc đã ngậm vào thứ gì, nếu nó bị mở ra sớm giống những con trai ngọc khác, có lẽ hạt ngọc bên trong cũng chỉ là viên ngọc trai bình thường thôi. Nhưng cố tình nó lại bị nuôi mười mấy năm, bây giờ đã sớm chín muồi rồi, không tác quái mới là lạ đấy.”
Ai ngờ lúc này “trợ lý Kim” thấy tôi và Trang Hà đều rối rắm thứ này rốt cuộc là cái gì, gã hơi không kiên nhẫn rút dao găm ra bảo: “Cái này mà có gì đáng đau đầu chứ? Đập ra xem không phải được rồi à!” Nói xong gã lách dao vào khe hở giữa miệng con trai. Bên tai tôi lập tức lại có tiếng hí vang, giọng nghe vô cùng sợ hãi, như biết bản thân sắp bị tai vạ đến nơi... Trang Hà thấy “trợ lý Kim” chuẩn bị mở miệng trái ra, thầm nghĩ muốn ngăn cản.
Đáng tiếc anh ta vẫn chậm một bước, chỉ nghe “cạch”, một tia sáng trắng bắn ra từ giữa khe hở của các trai. Cùng lúc đó, đầu tôi đột nhiên lên cơn đau nhức, giống như có rất nhiều cây kim cứng cùng lúc chui vào trong đầu.
“Dừng tay!! Đừng cạy, mẹ nó mau dùng tay cho tôi! Đừng cậy!!” Tôi đau đớn gào to.
Đinh Nhất thấy trạng thái của tôi không đúng, liền đi qua đó giằng lấy con trai trong tay “trợ lý Kim”, sau đó rút con dao găm đã đâm vào ra. Nhưng theo nửa con dao găm được rút ra, tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt. Bên trên con dao găm đó thình lình lại dính chất lỏng màu đỏ tươi, ai không biết còn tưởng cắm vào người người nào đó cơ... Lúc này Đinh Nhất đưa con dao đến trước mũi ngửi thử, lập tức thay đổi sắc mặt và nói: “Đây là máu người.”
“Sao thứ này lại có máu người chứ?” Tôi giật mình hỏi, nhưng rõ ràng tôi hỏi cũng như không, bởi vì ở đây không ai có thể trả lời tôi vấn đề này.
Đoán chừng đồng chí tiểu Kim cũng không ngờ thứ này sẽ bị mình đâm chảy máu, sắc mặt gã tái nhợt nói: “Tôi vốn nghĩ trong này chỉ đơn giản là có một hạt ngọc âm khí hơi nặng chút thôi, nhưng giờ xem ra không đơn giản như vậy...”
/1940
|