*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Bạch Kiện thấy đã tìm được chúng tôi, nên muốn đi đến chỗ chúng tôi. Tuy nhiên anh ta bị chú Lê giơ tay ngăn lại: “Đừng đi lên phía trước, cậu quay về thuyền chờ đi... Nếu người trẻ trung khỏe mạnh như cậu vào trận, chỉ sợ sẽ lập tức được lợi cho con nữ quỷ La Sát trong trận kia thôi.” Bạch Kiện nghe vậy vẫn không quá yên tâm, vì vậy anh ta nhỏ giọng dặn dò vài câu bên tại Viền Mục Dã rồi mới rời đi. Tôi thấy “người bình thường trẻ trung khỏe mạnh” Bạch Kiện đã đi xa, lúc này đáy lòng tôi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu sự thúc, ngài cần gì phải2bày trận lớn như vậy chứ?” Chủ Lê mở miệng nói một cách sâu xa.
Ông cụ nghe xong ra vẻ tôi thích thì tôi làm thối và nói: “Sống đến ngần tuổi này, không có chuyện gì mà tôi không nhìn thoáng được, nhưng duy nhất chỉ có chuyện đã đồng ý với người khác thì nhất định phải làm được. Cô gái này đã bỏ mạng sống để trở thành quỷ La Sát của tôi, tôi sao có thể không giúp cô ta báo thù chứ?”
Chú Lê cũng gật đầu: “Cũng đúng, có điều sự thúc ngài không biết, hai thằng nhóc bị nhốt trong trận hiện giờ đều là đệ tử của con, cũng coi như là đồ tôn của người, đều là6bề dưới, xin người giơ cao đánh khẽ, thả bọn nó ra khỏi trận đi!”
Lúc này ông cụ cười ha hả và nói: “Thật không ngờ, xa cách nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại người đã từng cùng môn phái. Nhưng Tiểu Lê Tử anh đừng quên, năm xưa tôi đã từ bỏ sư môn, đã sớm không thể xem như đồng môn với anh rồi, không phải sao?” Chú Lê gật đầu: “Con không tiện đánh giá chuyện sư thúc rời khỏi sư môn năm xưa, nhưng mà con tin tưởng ngài vẫn còn tình cảm đối với người cùng sư môn...” “Không có đâu..” Ông cụ đáp không mặn không nhạt. Trong lòng tôi âm thầm nể phục vị sư0thúc trên danh nghĩa này của chú Lê, đây tuyệt đối là kẻ hủy diệt của các cuộc nói chuyện mà! Trước kia tôi cho rằng Đinh Nhất luôn là người có thể bóp chết bất kỳ cuộc đối thoại nào, nhưng hôm nay xem ra anh ta còn kém xa vị sư thúc công tự dưng có được này! Quả nhiên, mặt già của chú Lê sắp không nhịn nổi, nếu giai đoạn ôn chuyện cũ chắp vá quan hệ cũng không dùng được, vậy thì đành phải tiên lễ hậu binh thôi.
Chỉ thấy sắc mặt chủ Lệ sầm lại, chủ nói: “Tiểu sư thúc, đầu tiên hôm nay con mặc kệ tại sao ngài muốn bày ra trận trăng máu ác độc như5thể ở chỗ này, con cũng biết rõ bản lĩnh của mình không phải đối thủ của sư thúc, nhưng mà con không thể bỏ mặc hai đứa nó bị ngài nhất đến chết ở trong mắt trận được, con đành phải dùng hết toàn lực đấu với ngài một phen, đến lúc đó ngài cũng đừng trách con không niệm tình đồng môn. Tuy rằng năng lực của con không bằng ngài, nhưng phá trận trăng máu của ngài thì con tự hỏi vẫn có bản lĩnh này. Đến lúc đó con liều mình đến cá chết lưới rách, thì ngài còn có thể chiếm được lợi gì hay sao?”
Lời này của chú Lê nói rất thẳng thừng, tuy rằng bản thân không đánh9lại ông ta, nhưng chú ấy biết nền tảng của ông ta, bởi vậy tất nhiên cũng biết cách khắc chế ông ta như thế nào. Chẳng qua mọi người đều thuộc cùng tông môn, không cần thiết phải đến nông nỗi anh chết tôi sống mới thôi.
Ông cụ nghe thể thì trầm tư một lát, rồi đột nhiên nói sâu xa: “Tiểu Lê Tử, hôm nay coi như tôi trả lại anh phần nhân tình năm xưa. Nếu lần sau gặp lại anh còn muốn cản tôi, vậy đừng trách tôi không niệm chút tình đồng môn ít ỏi này.” Nói rồi ông ta mang theo nữ La Sát biến mất trong rừng sâu...
Tôi không ngờ ông già này chỉ nhẹ nhàng như vậy là đi rồi? Nhưng khi tôi vừa định quay đầu lại khen khí thế của chú Lê thật trâu bò, thì lại thấy sắc mặt chú tái nhợt, không còn bình tĩnh tự nhiên giống như vừa rồi nữa. Ngay sau đó, những thi thể vẫn luôn cứng đờ đứng ở chỗ kia giờ giống như không còn xương cốt, cùng ngã quỵ xuống mặt đất. Tôi thấy vậy lập tức gào to với Bạch Kiện còn đang nôn nóng chờ đợi ở trên thuyền: “Báo cho bờ bên kia, đã tìm được người rồi...” Lúc này chú Lê bước đến trước mấy thi thể, nhìn lướt qua rồi lẩm bẩm: “Sao lại gặp phải ông ta? Đúng là quá nguy hiểm...” Tôi đi tới bên cạnh chú và nói: “Người sư thúc kỳ lạ này của chú rốt cuộc có địa vị gì vậy, khí thế lớn mạnh quá!” Chú Lê thở dài nặng nề và đáp: “Hôm nay coi như thằng nhóc nhà cháu mạng lớn đấy, nếu không phải bởi vì năm đó... Thì chỉ e cho dù chú cố hết sức cá chết lưới rách cũng không cứu nổi các cháu! Về sau cẩn thận hơn nữa đi, nhớ kỹ câu núi cao còn có núi cao hơn!!”
Bị chú Lê dạy dỗ vài câu, lòng tôi tất nhiên là vô cùng khó chịu, vừa hay thấy Bạch Kiện đi về phía này, thế là tôi bèn trút bực dọc sang cho anh ta: “Về sau anh cẩn thận thêm chút đi, đừng có chuyện gì cũng ôm vào người. Sau này cũng ít lui tới với vị lãnh đạo cũ này đi... Đừng trách tôi hôm nay không cảnh cáo anh, sớm muộn gì ông ta cũng lật xe.”
Nghe vậy, đồng tử Bạch Kiện co rụt lại, sau đó ánh mắt anh ta hơi trốn tránh... Tôi thấy thể thì lòng trùng xuống, xem ra thằng cha này đã biết điều gì đó rồi! Trong lòng tôi chợt thấy hơi hụt hẫng. Anh ta là một cảnh sát hình sự xuất sắc, tuyệt đối đừng để pha tạp lẫn lộn vào những chuyện tồi tệ kia. Nếu không, muốn chỉ lo thân mình sẽ rất khó khăn.
Tôi thấy hiện giờ anh ta không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều thêm nữa. Dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là đưa thi thể của mấy đứa trẻ trở về trước đã. Tôi thực sự không muốn tiếp tục ở lại trong “trận trăng máu” chó má này thêm một phút một giây đồng hồ nào nữa.
Khi trở về bờ bên kia, tôi nhìn sắc mặt của chú Lê và lão Bạch rõ ràng đều mang tâm sự nặng nề. Có lẽ tất cả chuyện xảy ra tối nay đều nằm ngoài dự đoán của họ, nhưng đồng thời đều thuận tình thuận lý. Dù sao đây cũng là trước gieo nhân nào, giờ phải nhận lại quả đấy... Sau khi chúng tôi lên bờ thì nhìn thấy sắc mặt Phó Cục trưởng Lý tái nhợt đang nói gì đó với một đôi nam nữ trung niên. Xem khí thế của đôi nam nữ kia, chắc hẳn cấp bậc không thấp, đặc biệt là người đàn ông đeo mắt kính đứng trong đó. Lúc này Bạch Kiện nhanh chân đi đến bên cạnh tôi và nói: “Để anh bảo tiểu Viên đưa mọi người về nhà trước nhé?”
Tôi gật đầu, muốn nói gì đó, những há miệng mãi vẫn ngơ ra không biết nên bắt đầu từ đâu. Lúc này cảnh sát ở bên cạnh có việc gọi Bạch Kiện qua, vì thế anh ta liếc nhìn một cái rồi xoay người muốn đi, lúc này tôi chợt giơ tay giữ chặt anh ta lại: “Bên này xong việc rồi thì đến nhà tôi một chuyên!”
Lúc đó giọng điệu của tôi không tốt cho lắm, không hề có đường thương lượng. Đầu tiên Bạch Kiện hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói với tôi: “Yên tâm, lòng anh hiểu rõ, xong việc anh sẽ đi tìm cậu.”
Lúc này Bạch Kiện thấy đã tìm được chúng tôi, nên muốn đi đến chỗ chúng tôi. Tuy nhiên anh ta bị chú Lê giơ tay ngăn lại: “Đừng đi lên phía trước, cậu quay về thuyền chờ đi... Nếu người trẻ trung khỏe mạnh như cậu vào trận, chỉ sợ sẽ lập tức được lợi cho con nữ quỷ La Sát trong trận kia thôi.” Bạch Kiện nghe vậy vẫn không quá yên tâm, vì vậy anh ta nhỏ giọng dặn dò vài câu bên tại Viền Mục Dã rồi mới rời đi. Tôi thấy “người bình thường trẻ trung khỏe mạnh” Bạch Kiện đã đi xa, lúc này đáy lòng tôi mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu sự thúc, ngài cần gì phải2bày trận lớn như vậy chứ?” Chủ Lê mở miệng nói một cách sâu xa.
Ông cụ nghe xong ra vẻ tôi thích thì tôi làm thối và nói: “Sống đến ngần tuổi này, không có chuyện gì mà tôi không nhìn thoáng được, nhưng duy nhất chỉ có chuyện đã đồng ý với người khác thì nhất định phải làm được. Cô gái này đã bỏ mạng sống để trở thành quỷ La Sát của tôi, tôi sao có thể không giúp cô ta báo thù chứ?”
Chú Lê cũng gật đầu: “Cũng đúng, có điều sự thúc ngài không biết, hai thằng nhóc bị nhốt trong trận hiện giờ đều là đệ tử của con, cũng coi như là đồ tôn của người, đều là6bề dưới, xin người giơ cao đánh khẽ, thả bọn nó ra khỏi trận đi!”
Lúc này ông cụ cười ha hả và nói: “Thật không ngờ, xa cách nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại người đã từng cùng môn phái. Nhưng Tiểu Lê Tử anh đừng quên, năm xưa tôi đã từ bỏ sư môn, đã sớm không thể xem như đồng môn với anh rồi, không phải sao?” Chú Lê gật đầu: “Con không tiện đánh giá chuyện sư thúc rời khỏi sư môn năm xưa, nhưng mà con tin tưởng ngài vẫn còn tình cảm đối với người cùng sư môn...” “Không có đâu..” Ông cụ đáp không mặn không nhạt. Trong lòng tôi âm thầm nể phục vị sư0thúc trên danh nghĩa này của chú Lê, đây tuyệt đối là kẻ hủy diệt của các cuộc nói chuyện mà! Trước kia tôi cho rằng Đinh Nhất luôn là người có thể bóp chết bất kỳ cuộc đối thoại nào, nhưng hôm nay xem ra anh ta còn kém xa vị sư thúc công tự dưng có được này! Quả nhiên, mặt già của chú Lê sắp không nhịn nổi, nếu giai đoạn ôn chuyện cũ chắp vá quan hệ cũng không dùng được, vậy thì đành phải tiên lễ hậu binh thôi.
Chỉ thấy sắc mặt chủ Lệ sầm lại, chủ nói: “Tiểu sư thúc, đầu tiên hôm nay con mặc kệ tại sao ngài muốn bày ra trận trăng máu ác độc như5thể ở chỗ này, con cũng biết rõ bản lĩnh của mình không phải đối thủ của sư thúc, nhưng mà con không thể bỏ mặc hai đứa nó bị ngài nhất đến chết ở trong mắt trận được, con đành phải dùng hết toàn lực đấu với ngài một phen, đến lúc đó ngài cũng đừng trách con không niệm tình đồng môn. Tuy rằng năng lực của con không bằng ngài, nhưng phá trận trăng máu của ngài thì con tự hỏi vẫn có bản lĩnh này. Đến lúc đó con liều mình đến cá chết lưới rách, thì ngài còn có thể chiếm được lợi gì hay sao?”
Lời này của chú Lê nói rất thẳng thừng, tuy rằng bản thân không đánh9lại ông ta, nhưng chú ấy biết nền tảng của ông ta, bởi vậy tất nhiên cũng biết cách khắc chế ông ta như thế nào. Chẳng qua mọi người đều thuộc cùng tông môn, không cần thiết phải đến nông nỗi anh chết tôi sống mới thôi.
Ông cụ nghe thể thì trầm tư một lát, rồi đột nhiên nói sâu xa: “Tiểu Lê Tử, hôm nay coi như tôi trả lại anh phần nhân tình năm xưa. Nếu lần sau gặp lại anh còn muốn cản tôi, vậy đừng trách tôi không niệm chút tình đồng môn ít ỏi này.” Nói rồi ông ta mang theo nữ La Sát biến mất trong rừng sâu...
Tôi không ngờ ông già này chỉ nhẹ nhàng như vậy là đi rồi? Nhưng khi tôi vừa định quay đầu lại khen khí thế của chú Lê thật trâu bò, thì lại thấy sắc mặt chú tái nhợt, không còn bình tĩnh tự nhiên giống như vừa rồi nữa. Ngay sau đó, những thi thể vẫn luôn cứng đờ đứng ở chỗ kia giờ giống như không còn xương cốt, cùng ngã quỵ xuống mặt đất. Tôi thấy vậy lập tức gào to với Bạch Kiện còn đang nôn nóng chờ đợi ở trên thuyền: “Báo cho bờ bên kia, đã tìm được người rồi...” Lúc này chú Lê bước đến trước mấy thi thể, nhìn lướt qua rồi lẩm bẩm: “Sao lại gặp phải ông ta? Đúng là quá nguy hiểm...” Tôi đi tới bên cạnh chú và nói: “Người sư thúc kỳ lạ này của chú rốt cuộc có địa vị gì vậy, khí thế lớn mạnh quá!” Chú Lê thở dài nặng nề và đáp: “Hôm nay coi như thằng nhóc nhà cháu mạng lớn đấy, nếu không phải bởi vì năm đó... Thì chỉ e cho dù chú cố hết sức cá chết lưới rách cũng không cứu nổi các cháu! Về sau cẩn thận hơn nữa đi, nhớ kỹ câu núi cao còn có núi cao hơn!!”
Bị chú Lê dạy dỗ vài câu, lòng tôi tất nhiên là vô cùng khó chịu, vừa hay thấy Bạch Kiện đi về phía này, thế là tôi bèn trút bực dọc sang cho anh ta: “Về sau anh cẩn thận thêm chút đi, đừng có chuyện gì cũng ôm vào người. Sau này cũng ít lui tới với vị lãnh đạo cũ này đi... Đừng trách tôi hôm nay không cảnh cáo anh, sớm muộn gì ông ta cũng lật xe.”
Nghe vậy, đồng tử Bạch Kiện co rụt lại, sau đó ánh mắt anh ta hơi trốn tránh... Tôi thấy thể thì lòng trùng xuống, xem ra thằng cha này đã biết điều gì đó rồi! Trong lòng tôi chợt thấy hơi hụt hẫng. Anh ta là một cảnh sát hình sự xuất sắc, tuyệt đối đừng để pha tạp lẫn lộn vào những chuyện tồi tệ kia. Nếu không, muốn chỉ lo thân mình sẽ rất khó khăn.
Tôi thấy hiện giờ anh ta không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều thêm nữa. Dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là đưa thi thể của mấy đứa trẻ trở về trước đã. Tôi thực sự không muốn tiếp tục ở lại trong “trận trăng máu” chó má này thêm một phút một giây đồng hồ nào nữa.
Khi trở về bờ bên kia, tôi nhìn sắc mặt của chú Lê và lão Bạch rõ ràng đều mang tâm sự nặng nề. Có lẽ tất cả chuyện xảy ra tối nay đều nằm ngoài dự đoán của họ, nhưng đồng thời đều thuận tình thuận lý. Dù sao đây cũng là trước gieo nhân nào, giờ phải nhận lại quả đấy... Sau khi chúng tôi lên bờ thì nhìn thấy sắc mặt Phó Cục trưởng Lý tái nhợt đang nói gì đó với một đôi nam nữ trung niên. Xem khí thế của đôi nam nữ kia, chắc hẳn cấp bậc không thấp, đặc biệt là người đàn ông đeo mắt kính đứng trong đó. Lúc này Bạch Kiện nhanh chân đi đến bên cạnh tôi và nói: “Để anh bảo tiểu Viên đưa mọi người về nhà trước nhé?”
Tôi gật đầu, muốn nói gì đó, những há miệng mãi vẫn ngơ ra không biết nên bắt đầu từ đâu. Lúc này cảnh sát ở bên cạnh có việc gọi Bạch Kiện qua, vì thế anh ta liếc nhìn một cái rồi xoay người muốn đi, lúc này tôi chợt giơ tay giữ chặt anh ta lại: “Bên này xong việc rồi thì đến nhà tôi một chuyên!”
Lúc đó giọng điệu của tôi không tốt cho lắm, không hề có đường thương lượng. Đầu tiên Bạch Kiện hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói với tôi: “Yên tâm, lòng anh hiểu rõ, xong việc anh sẽ đi tìm cậu.”
/1940
|