*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi một người một ma bọn họ gặp lại nhau, trong lòng cả hai đều vô cùng cay đắng, nhưng đồng thời họ cũng có một mục tiêu chung, đó chính là giết Lưu Trường Hữu báo thù... Bùi Tông Lâm biết rõ trong đạo môn có một phép thuật, có thể luyện chế nữ quỷ chết oan thành nữ quỷ La Sát, một khi luyện thành sẽ có thể hút hồn đoạt phách, lấy tính mạng con người chỉ trong tích tắc. Có thể tưởng tượng muốn luyện thành nữ quỷ La Sát thì chỉ có oán khí mạnh thôi vẫn chưa đủ, cần phải chờ một thời cơ, đó chính là ngày có trăng máu... Bùi Tông Lâm xem tinh tượng ban đêm, biết rằng mười2lăm tháng này chính là ngày trăng máu mấy chục năm mới gặp một lần. Vì vậy ông ta lấy máu của chính mình làm chất dẫn, thước đo trời làm cầu nối, dưới ánh trăng máu bao phủ luyện hóa Đinh Linh Linh thành nữ quỷ La Sát. Một khi tiếng kèn báo thù đã thổi lên, mặc cho ai cũng không dập tắt được cơn tức giận trong lòng bọn họ... Vài ngày sau, vào ban đêm, Bùi Tông Lâm điều khiển nữ quỷ La Sát tập kích Lưu Trường Hữu và đám lâu la của gã, đi đến đầu cả nhà bị giết đến đó. Cách chết của bọn họ giống như đúc với Đinh Linh Linh, tất cả đều treo cổ trên xà nhà.6Một nhà, hai nhà, ba nhà... Theo số người bị hại chết càng ngày càng nhiều, những người đã từng nói xấu Đinh Linh Linh trong thôn đều bị dọa hồn vía lên mây, cả ngày không dám ra khỏi cửa, sợ bị ác quỷ lấy mất mạng. Sau khi chết liên tiếp mấy hộ gia đình, trên huyện không thể không cử công an xuống điều tra. Nhưng điều tra mãi cũng không ra được nguyên cớ, cuối cùng vụ án vẫn được kết luận là tự sát mà chết, công an có tới cũng như không. Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, trong thôn bèn bàn gia súc của đại đội đi, gom góp tiền mua ít gạo mì dầu muối, rau dưa0trái cây, nhờ bác cả của chú Lê đưa lên Nguyễn Khánh Quan, hi vọng đại sư trong quan có thể rời núi cứu người trong thôn bọn họ... Người khác có lẽ không biết sự tồn tại của nữ quỷ La Sát này, nhưng trên dưới Nguyên Khánh Quan lại biết rõ, từ khi trong quan bị mất thước đo trời, sư phụ của chú Lê đã biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn! Tuy rằng tục ngữ thường nói oan có đầu nợ có chủ, nhưng nếu mặc cho nữ quỷ La Sát này tiếp tục làm điều ác, chỉ sợ đến khi cô ta thành ma thì khó có thể hàng phục được. Vì thế sự công của chú Lê dẫn theo5sự phụ và nhị sư thúc của chú xuống núi.
Vì lúc ấy chú Lê còn nhỏ tuổi, nên tất nhiên không thể dẫn chú theo. Nhưng vài ngày sau, khi ba người trở về, sự công của chú Lê bị thương nặng, trở lại đạo quan không đến nửa năm đã qua đời. Còn nhị sư thúc của chú cũng mất một cánh tay, tàn tật suốt đời.
Về phần tiểu sự thúc Bùi Tông Lâm của chú, sau khi chuyện qua đi, sự phụ của chú Lê mới nói cho chú biết, buổi tối hôm đó, tuy ba người bọn họ hợp lực trừ khử được nữ quỷ La Sát, nhưng tiểu sư thúc Bùi Tông Lâm cũng không rõ sống chết từ đấy. Mặc dù lúc ấy9sư phụ của chú chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ vài câu, nhưng trong lòng chú Lê cũng hiểu được, đó nhất định là một trận ác chiến cực kỳ thảm khốc... Kể đến đây, vẻ mặt chú Lê hiện lên sự tiếc hận, chú nói: “Tiểu sự thúc của chú có trình độ rất cao ở mặt huyền học. Chú nhớ rõ sự công đã từng nói, nếu ông ta có thể một lòng hướng đạo, nhất định có thể trở thành một thế hệ tổng sư... Nhưng tiếc rằng ông ta vẫn không thoát khỏi một chữ tình. Đến bây giờ chú còn nhớ rất rõ, lúc sư công hấp hối vẫn vô cùng hối hận, không nên để tiểu sư thúc vào đời quá sớm, bỗng dưng lại huỷ hoại mất một hạt giống tốt.”
Nghe xong, trong lòng tôi cũng thổn thức, tôi nói: “Vậy sau này chú có từng gặp lại ông ta chưa?” Chủ Lê bất đắc dĩ lắc đầu: “Không... Từ biệt vài chục năm, mới vừa rồi nếu không phải chú nhìn ra lại lịch của trận trăng máu đó, thì đúng là trọng nhất thời không nhận ra bóng dáng lọm khọm kia chính là tiểu sư thúc Bùi Tông Lâm khí phách hăng hái, dáng vẻ mạnh mẽ năm xưa.”
Tôi không nhịn được hắt cho chú một bát nước lạnh: “Chú cũng nói là đã từ biệt vài chục năm, bây giờ chú đã thành ông già rồi, ông ta ít ra cũng lớn hơn chú mười tuổi, trở nên già nua không phải cũng là điều rất bình thường à?” “Cháu biết cái gì, người dù có già nhưng cốt cách còn đó. Diều Minh* dù tám mươi tuổi cũng không thể trở nên thấp hơn hai mét, nhưng thân hình của tiểu sư thúc rõ ràng lọm khọm đi rất nhiều so với ông ấy năm xưa quả thực như hai người khác nhau. Không biết mấy năm nay rốt cuộc ông ấy đã trải qua những gì...” Vẻ mặt của chú Lê hiện lên vẻ đau buồn.
* Diệu Minh là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association. Anh là một trong những cầu thủ có chiều cao cao nhất chơi cho NBA, 2.29 mét.
Tôi thấy chú còn có lòng dạ ở đây tiếc xuân thương thu, tiểu sự thúc kia của chú cũng không phải là đèn cạn dầu. Mặc dù lần này ông ta đã trả cho chú Lê nhân tình năm đó, nhưng lần sau thì sao? Tôi dám khẳng định một trăm phần trăm rằng ông ta sẽ không dừng tay như vậy nữa. Tôi thoáng nhìn thời gian, thấy trời sắp sáng, nhưng phía Bạch Kiện vẫn không có động tĩnh gì. Nếu không phải bởi vì bên kia bận quá không dứt ra được thì chính là thằng cha này cố ý không muốn gặp tôi. Bây giờ tôi chỉ hi vọng tuyệt đối không phải là vế sau, tôi thật sự không muốn trơ mắt nhìn Bạch Kiện rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng hoàn toàn... Đêm đó tôi và Đinh Nhất ở tạm chỗ chú Lê vài tiếng, đến hừng đông ăn bữa sáng xong mới về nhà. Ai ngờ mới vừa vào cửa đã nhận được điện thoại của Bạch Kiện, nghe giọng nói của anh ta thì hình như đã bận rộn suốt đêm, lúc này mới có thời gian. Tôi vừa thấy là điện thoại của anh ta gọi tới, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, tôi bảo anh ta tới nhà mình luôn đi, tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho anh ta... Kết quả Bạch Kiến tới thì thấy, tôi úp cho anh ta một tô mì gói, mặt anh ta đầy vạch đen: “Mẹ nó chứ, đây chính là bữa sáng tình yêu mà cậu nói?” Tôi chế nhạo anh ta: “Rồi sao? Có ăn là tốt lắm rồi, tôi có phải là cô vợ nhỏ hiền huệ của anh đâu, chẳng lẽ còn phải chiên trứng ốp la hình trái tim cho anh nữa chắc!”
Chắc Bạch Kiện cực kỳ đói, anh ta chén vội chén vàng chỗ mì tôi nấu, cuối cùng con thúc giục tôi úp thêm cho anh ta một gói nữa... Đinh Nhất không nhìn nổi nữa, bèn tự mình đi vào phòng bếp nấu mì. Bạch Kiện ăn mì Đinh Nhất nấu xong còn phỉ nhổ một câu: “Đây mới là mì do người nấu.” Tôi nghe vậy lập tức đốp chát lại: “Ừ, mì tôi nấu vừa rồi đều chui vào trong bụng cho cả!”
Chờ anh ta ăn uống no đủ rồi, mới lau miệng và nói với tôi: “Xin lỗi nhé người anh em, nếu biết trước trong vụ này có nhiều chuyện tồi tệ như vậy, thì anh đã không để cậu đến hồ chứa nước Long Tuyền.”
Khi một người một ma bọn họ gặp lại nhau, trong lòng cả hai đều vô cùng cay đắng, nhưng đồng thời họ cũng có một mục tiêu chung, đó chính là giết Lưu Trường Hữu báo thù... Bùi Tông Lâm biết rõ trong đạo môn có một phép thuật, có thể luyện chế nữ quỷ chết oan thành nữ quỷ La Sát, một khi luyện thành sẽ có thể hút hồn đoạt phách, lấy tính mạng con người chỉ trong tích tắc. Có thể tưởng tượng muốn luyện thành nữ quỷ La Sát thì chỉ có oán khí mạnh thôi vẫn chưa đủ, cần phải chờ một thời cơ, đó chính là ngày có trăng máu... Bùi Tông Lâm xem tinh tượng ban đêm, biết rằng mười2lăm tháng này chính là ngày trăng máu mấy chục năm mới gặp một lần. Vì vậy ông ta lấy máu của chính mình làm chất dẫn, thước đo trời làm cầu nối, dưới ánh trăng máu bao phủ luyện hóa Đinh Linh Linh thành nữ quỷ La Sát. Một khi tiếng kèn báo thù đã thổi lên, mặc cho ai cũng không dập tắt được cơn tức giận trong lòng bọn họ... Vài ngày sau, vào ban đêm, Bùi Tông Lâm điều khiển nữ quỷ La Sát tập kích Lưu Trường Hữu và đám lâu la của gã, đi đến đầu cả nhà bị giết đến đó. Cách chết của bọn họ giống như đúc với Đinh Linh Linh, tất cả đều treo cổ trên xà nhà.6Một nhà, hai nhà, ba nhà... Theo số người bị hại chết càng ngày càng nhiều, những người đã từng nói xấu Đinh Linh Linh trong thôn đều bị dọa hồn vía lên mây, cả ngày không dám ra khỏi cửa, sợ bị ác quỷ lấy mất mạng. Sau khi chết liên tiếp mấy hộ gia đình, trên huyện không thể không cử công an xuống điều tra. Nhưng điều tra mãi cũng không ra được nguyên cớ, cuối cùng vụ án vẫn được kết luận là tự sát mà chết, công an có tới cũng như không. Cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, trong thôn bèn bàn gia súc của đại đội đi, gom góp tiền mua ít gạo mì dầu muối, rau dưa0trái cây, nhờ bác cả của chú Lê đưa lên Nguyễn Khánh Quan, hi vọng đại sư trong quan có thể rời núi cứu người trong thôn bọn họ... Người khác có lẽ không biết sự tồn tại của nữ quỷ La Sát này, nhưng trên dưới Nguyên Khánh Quan lại biết rõ, từ khi trong quan bị mất thước đo trời, sư phụ của chú Lê đã biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn! Tuy rằng tục ngữ thường nói oan có đầu nợ có chủ, nhưng nếu mặc cho nữ quỷ La Sát này tiếp tục làm điều ác, chỉ sợ đến khi cô ta thành ma thì khó có thể hàng phục được. Vì thế sự công của chú Lê dẫn theo5sự phụ và nhị sư thúc của chú xuống núi.
Vì lúc ấy chú Lê còn nhỏ tuổi, nên tất nhiên không thể dẫn chú theo. Nhưng vài ngày sau, khi ba người trở về, sự công của chú Lê bị thương nặng, trở lại đạo quan không đến nửa năm đã qua đời. Còn nhị sư thúc của chú cũng mất một cánh tay, tàn tật suốt đời.
Về phần tiểu sự thúc Bùi Tông Lâm của chú, sau khi chuyện qua đi, sự phụ của chú Lê mới nói cho chú biết, buổi tối hôm đó, tuy ba người bọn họ hợp lực trừ khử được nữ quỷ La Sát, nhưng tiểu sư thúc Bùi Tông Lâm cũng không rõ sống chết từ đấy. Mặc dù lúc ấy9sư phụ của chú chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ vài câu, nhưng trong lòng chú Lê cũng hiểu được, đó nhất định là một trận ác chiến cực kỳ thảm khốc... Kể đến đây, vẻ mặt chú Lê hiện lên sự tiếc hận, chú nói: “Tiểu sự thúc của chú có trình độ rất cao ở mặt huyền học. Chú nhớ rõ sự công đã từng nói, nếu ông ta có thể một lòng hướng đạo, nhất định có thể trở thành một thế hệ tổng sư... Nhưng tiếc rằng ông ta vẫn không thoát khỏi một chữ tình. Đến bây giờ chú còn nhớ rất rõ, lúc sư công hấp hối vẫn vô cùng hối hận, không nên để tiểu sư thúc vào đời quá sớm, bỗng dưng lại huỷ hoại mất một hạt giống tốt.”
Nghe xong, trong lòng tôi cũng thổn thức, tôi nói: “Vậy sau này chú có từng gặp lại ông ta chưa?” Chủ Lê bất đắc dĩ lắc đầu: “Không... Từ biệt vài chục năm, mới vừa rồi nếu không phải chú nhìn ra lại lịch của trận trăng máu đó, thì đúng là trọng nhất thời không nhận ra bóng dáng lọm khọm kia chính là tiểu sư thúc Bùi Tông Lâm khí phách hăng hái, dáng vẻ mạnh mẽ năm xưa.”
Tôi không nhịn được hắt cho chú một bát nước lạnh: “Chú cũng nói là đã từ biệt vài chục năm, bây giờ chú đã thành ông già rồi, ông ta ít ra cũng lớn hơn chú mười tuổi, trở nên già nua không phải cũng là điều rất bình thường à?” “Cháu biết cái gì, người dù có già nhưng cốt cách còn đó. Diều Minh* dù tám mươi tuổi cũng không thể trở nên thấp hơn hai mét, nhưng thân hình của tiểu sư thúc rõ ràng lọm khọm đi rất nhiều so với ông ấy năm xưa quả thực như hai người khác nhau. Không biết mấy năm nay rốt cuộc ông ấy đã trải qua những gì...” Vẻ mặt của chú Lê hiện lên vẻ đau buồn.
* Diệu Minh là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association. Anh là một trong những cầu thủ có chiều cao cao nhất chơi cho NBA, 2.29 mét.
Tôi thấy chú còn có lòng dạ ở đây tiếc xuân thương thu, tiểu sự thúc kia của chú cũng không phải là đèn cạn dầu. Mặc dù lần này ông ta đã trả cho chú Lê nhân tình năm đó, nhưng lần sau thì sao? Tôi dám khẳng định một trăm phần trăm rằng ông ta sẽ không dừng tay như vậy nữa. Tôi thoáng nhìn thời gian, thấy trời sắp sáng, nhưng phía Bạch Kiện vẫn không có động tĩnh gì. Nếu không phải bởi vì bên kia bận quá không dứt ra được thì chính là thằng cha này cố ý không muốn gặp tôi. Bây giờ tôi chỉ hi vọng tuyệt đối không phải là vế sau, tôi thật sự không muốn trơ mắt nhìn Bạch Kiện rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng hoàn toàn... Đêm đó tôi và Đinh Nhất ở tạm chỗ chú Lê vài tiếng, đến hừng đông ăn bữa sáng xong mới về nhà. Ai ngờ mới vừa vào cửa đã nhận được điện thoại của Bạch Kiện, nghe giọng nói của anh ta thì hình như đã bận rộn suốt đêm, lúc này mới có thời gian. Tôi vừa thấy là điện thoại của anh ta gọi tới, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, tôi bảo anh ta tới nhà mình luôn đi, tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho anh ta... Kết quả Bạch Kiến tới thì thấy, tôi úp cho anh ta một tô mì gói, mặt anh ta đầy vạch đen: “Mẹ nó chứ, đây chính là bữa sáng tình yêu mà cậu nói?” Tôi chế nhạo anh ta: “Rồi sao? Có ăn là tốt lắm rồi, tôi có phải là cô vợ nhỏ hiền huệ của anh đâu, chẳng lẽ còn phải chiên trứng ốp la hình trái tim cho anh nữa chắc!”
Chắc Bạch Kiện cực kỳ đói, anh ta chén vội chén vàng chỗ mì tôi nấu, cuối cùng con thúc giục tôi úp thêm cho anh ta một gói nữa... Đinh Nhất không nhìn nổi nữa, bèn tự mình đi vào phòng bếp nấu mì. Bạch Kiện ăn mì Đinh Nhất nấu xong còn phỉ nhổ một câu: “Đây mới là mì do người nấu.” Tôi nghe vậy lập tức đốp chát lại: “Ừ, mì tôi nấu vừa rồi đều chui vào trong bụng cho cả!”
Chờ anh ta ăn uống no đủ rồi, mới lau miệng và nói với tôi: “Xin lỗi nhé người anh em, nếu biết trước trong vụ này có nhiều chuyện tồi tệ như vậy, thì anh đã không để cậu đến hồ chứa nước Long Tuyền.”
/1940
|