*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng tôi thấy chú Lê đã thử mấy phương pháp mà hầu như tất cả đều vô dụng, tay tôi vẫn dính chặt trên đó, giống như làn da trong lòng bàn tay tôi mọc ra ở trên đó vậy.
Rung động vẫn còn tiếp tục, máu mũi tôi vẫn không cầm được, có khi chẳng cần chờ đến khi vật bên trong kia chui vào cơ thể tôi, tôi cũng đã chảy máu quá nhiều mà chết rồi...
Tôi chẳng còn chút sức lực nào, toàn bộ cơ thể đều dựa vào Đinh Nhất, một tay Đinh Nhất nắm lấy cổ tay tôi kéo về phía sau. Theo lý mà nói, anh ta dùng sức kéo tay tôi như vậy thì lòng bàn tay tôi lẽ ra phải có cảm2giác đau đớn mới đúng, nhưng tôi không có một chút cảm giác nào cả... Hoặc cũng có thể bởi do thân thể tôi chịu ảnh hưởng của các rung động kia, nên không còn cảm giác gì nữa, dù sao nếu phải so sánh giữa đau đớn mà những rung động này mang đến thì chuyện da tay có bị xé rách cũng không tính là gì.
Xé da tay? Đúng rồi, cậu đây không muốn lớp da tay này nữa có được không? Tôi thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi, tôi bèn yếu ớt nói với Đinh Nhất: “Dùng dao cắt... Nhanh lên...” Đinh Nhất nghe xong khóe mắt giật một cái, nhưng anh ta nhanh chóng lấy con dao bạc trên người đưa cho chú6Lê và nói: “Lúc con dùng sức kéo, sư phụ dùng giao cắt những tia máu kia!” Chú Lễ nhận lấy con dao, sau đó ổn định lại, rồi tỉnh táo hộ: “Kéo!”
Đinh Nhất nghe hiệu lệnh liền dùng sức, tôi thấy tay mình bị anh ta kéo lên một chút... Ai cũng biết Đinh Nhất có sức lực rất lớn, mười đứa như tôi cũng không đấu lại được anh ta! Nhưng lúc này anh ta cũng phải xuất ra toàn lực, nổi cả gân xanh.
Trong nháy mắt khi tay của tôi bị nhấc lên, chú Lê lập tức cắm con dao vào khe hở, nhưng ai ngờ nhát dao này lại suýt lấy mất cái mạng già của tôi! Chỉ thấy mới vừa rồi lòng bàn tay3tôi chẳng có chút cảm giác nào, đột nhiên lại truyền đến một trận đau đớn thấu tim gan!
Nếu những rung động trước đó gây ra đau đớn như kiến gặm nhấm trên xương, thì cảm giác đau lúc này lại giống như dùng dao chặt tay tôi đi vậy, đúng là làm cho tôi được trải nghiệm cái cảm giác thế nào là “đau điếng người”. “A...” Tôi la lên thảm thiết, cả người tôi bị Đinh Nhất kéo từ cái quan tài hổ phách kia ra!
Sau cơn đau dữ dội, trước mắt tôi tối đen, toàn thân không còn chút sức lực. Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận lỗ mũi mình đang không ngừng chảy máu, vì vậy tôi đành phải dùng một cái tay khác9run rẩy đưa lên lau mũi. Thật ra lúc ấy tôi không biết một cái tay khác của mình cũng đang không ngừng chảy máu, cho nên mới cảm thấy toàn thân không còn sức lực.
Lúc này Đinh Nhất dùng dao cắt một miếng vải đỏ, sau đó quấn chặt lên vết thương trên tay phải của tôi, ép thật chặt để cầm máu lại, nhưng mũi tôi vẫn chảy máu không ngừng... Hôm nay tôi còn mặc một chiếc áo phông sáng màu cho nên không khó để tưởng tượng ra cảnh cả người tôi đầy máu trông thảm khốc đến mức nào.
Thật ra chú Lê cũng có chút tay nghề khám chữa bệnh, chú ấy có cách đối phó với tình huống chảy máu mũi không ngừng4như của tôi. Nhưng không hiểu sao, chú ấy thử mấy phương pháp mà máu mũi của tôi vẫn không ngừng chảy. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, hai người họ phải đưa tôi đến trạm y tế trong khu danh lam thắng cảnh để nghĩ ra giải pháp, dẫu sao tay tôi cũng còn một vết thương hở cần xử lý.
Lúc đầu Đinh Nhất cõng tôi chạy đến chỗ khu quản lý, quản lý Lưu vẫn luôn chờ bên ngoài thấy vậy thì thật kinh nói: “Đây là... đây là thế nào vậy?” Chủ Lê nghiêm trọng hỏi ông ta trạm y tế ở nơi nào? Quản lý Lưu cũng luống cuống, ông ta duỗi ngón tay chỉ một lúc lâu mới nói ra được phương hướng chính xác.
Tôi yếu ớt nằm trên lưng Đinh Nhất, nhìn máu mình nhỏ từng giọt xuống với anh ta... Trong đầu tôi nghĩ, lần này chắc là mình tôi rồi, nếu máu cứ chảy thế này thì chắc chắn là tôi không thể kiên trì được đến lúc tới bệnh viện. Mà không biết điều kiện của trạm y tế trong khu thắng cảnh này thế nào? Nhưng có dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc không khá mấy đâu...
Ai ngờ lúc này tôi lại nghe được một giọng nói trong vắt nhưng lạnh lùng vang lên: “Không được cõng anh ta như thế, để anh ta xuống rồi ôm đến trạm y tế.”
Tiếp đó tôi bị Đinh Nhất đặt xuống, sau đó anh ta ôm ngang tôi lên... Tuy tôi không có chút sức lực nào, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi lúng túng, một thằng đàn ông lớn tồng ngồng như tôi lại bị người ta ôm kiểu công chúa?! Nghĩ đến hình ảnh kỳ lạ đó lại làm toàn thân nổi da gà.
May mà trạm y tế ở cách đó không xa, hơn nữa tôi lại máu me đầy người, chắc trừ tôi ra thì chẳng có ai quan tâm đến việc tôi có bị ôm theo kiểu công chúa hay không.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Giọng nói lo lắng của Đinh Nhất lại vang lên bên tai tôi.
Sau đó thấy một tên đang dùng điện thoại di động đứng lên từ chỗ ngồi, nhưng khi tên đó thấy tình huống của tôi, câu đầu tiên cậu ta nói lại là: “Đưa người này tới bệnh viện dưới chân núi đi.”
Nội tâm tôi lập tức hỏng mất, nghĩ thầm với tình huống như hiện tại, ông đây còn có thể kiên trì được đến lúc tới bệnh viện dưới chân núi thì ông theo họ mi! Nhưng tôi bây giờ đã không còn thừa sức lực mắng người nữa rồi...
Nhưng Đinh Nhất lại không khách sáo với tên kia mà cáu kỉnh hét lên: “Ít con mẹ nó nói nhảm đi! Trước tiên qua xem một chút đã! Trên người cậu ấy không có ngoại thương nghiêm trọng gì, chỉ không cầm được máu mũi thôi!” Tên bác sĩ kia bị Đinh Nhất gầm lên như thế thì cũng đành nơm nớp lo sợ đi tới, sau đó dùng một miếng bông cầm máu đè lên mũi tôi, nhưng lại làm cho tôi không thể thở được, thiếu chút nữa bịt chết ông đây rồi...
Nhưng tôi thấy chú Lê đã thử mấy phương pháp mà hầu như tất cả đều vô dụng, tay tôi vẫn dính chặt trên đó, giống như làn da trong lòng bàn tay tôi mọc ra ở trên đó vậy.
Rung động vẫn còn tiếp tục, máu mũi tôi vẫn không cầm được, có khi chẳng cần chờ đến khi vật bên trong kia chui vào cơ thể tôi, tôi cũng đã chảy máu quá nhiều mà chết rồi...
Tôi chẳng còn chút sức lực nào, toàn bộ cơ thể đều dựa vào Đinh Nhất, một tay Đinh Nhất nắm lấy cổ tay tôi kéo về phía sau. Theo lý mà nói, anh ta dùng sức kéo tay tôi như vậy thì lòng bàn tay tôi lẽ ra phải có cảm2giác đau đớn mới đúng, nhưng tôi không có một chút cảm giác nào cả... Hoặc cũng có thể bởi do thân thể tôi chịu ảnh hưởng của các rung động kia, nên không còn cảm giác gì nữa, dù sao nếu phải so sánh giữa đau đớn mà những rung động này mang đến thì chuyện da tay có bị xé rách cũng không tính là gì.
Xé da tay? Đúng rồi, cậu đây không muốn lớp da tay này nữa có được không? Tôi thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi, tôi bèn yếu ớt nói với Đinh Nhất: “Dùng dao cắt... Nhanh lên...” Đinh Nhất nghe xong khóe mắt giật một cái, nhưng anh ta nhanh chóng lấy con dao bạc trên người đưa cho chú6Lê và nói: “Lúc con dùng sức kéo, sư phụ dùng giao cắt những tia máu kia!” Chú Lễ nhận lấy con dao, sau đó ổn định lại, rồi tỉnh táo hộ: “Kéo!”
Đinh Nhất nghe hiệu lệnh liền dùng sức, tôi thấy tay mình bị anh ta kéo lên một chút... Ai cũng biết Đinh Nhất có sức lực rất lớn, mười đứa như tôi cũng không đấu lại được anh ta! Nhưng lúc này anh ta cũng phải xuất ra toàn lực, nổi cả gân xanh.
Trong nháy mắt khi tay của tôi bị nhấc lên, chú Lê lập tức cắm con dao vào khe hở, nhưng ai ngờ nhát dao này lại suýt lấy mất cái mạng già của tôi! Chỉ thấy mới vừa rồi lòng bàn tay3tôi chẳng có chút cảm giác nào, đột nhiên lại truyền đến một trận đau đớn thấu tim gan!
Nếu những rung động trước đó gây ra đau đớn như kiến gặm nhấm trên xương, thì cảm giác đau lúc này lại giống như dùng dao chặt tay tôi đi vậy, đúng là làm cho tôi được trải nghiệm cái cảm giác thế nào là “đau điếng người”. “A...” Tôi la lên thảm thiết, cả người tôi bị Đinh Nhất kéo từ cái quan tài hổ phách kia ra!
Sau cơn đau dữ dội, trước mắt tôi tối đen, toàn thân không còn chút sức lực. Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận lỗ mũi mình đang không ngừng chảy máu, vì vậy tôi đành phải dùng một cái tay khác9run rẩy đưa lên lau mũi. Thật ra lúc ấy tôi không biết một cái tay khác của mình cũng đang không ngừng chảy máu, cho nên mới cảm thấy toàn thân không còn sức lực.
Lúc này Đinh Nhất dùng dao cắt một miếng vải đỏ, sau đó quấn chặt lên vết thương trên tay phải của tôi, ép thật chặt để cầm máu lại, nhưng mũi tôi vẫn chảy máu không ngừng... Hôm nay tôi còn mặc một chiếc áo phông sáng màu cho nên không khó để tưởng tượng ra cảnh cả người tôi đầy máu trông thảm khốc đến mức nào.
Thật ra chú Lê cũng có chút tay nghề khám chữa bệnh, chú ấy có cách đối phó với tình huống chảy máu mũi không ngừng4như của tôi. Nhưng không hiểu sao, chú ấy thử mấy phương pháp mà máu mũi của tôi vẫn không ngừng chảy. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, hai người họ phải đưa tôi đến trạm y tế trong khu danh lam thắng cảnh để nghĩ ra giải pháp, dẫu sao tay tôi cũng còn một vết thương hở cần xử lý.
Lúc đầu Đinh Nhất cõng tôi chạy đến chỗ khu quản lý, quản lý Lưu vẫn luôn chờ bên ngoài thấy vậy thì thật kinh nói: “Đây là... đây là thế nào vậy?” Chủ Lê nghiêm trọng hỏi ông ta trạm y tế ở nơi nào? Quản lý Lưu cũng luống cuống, ông ta duỗi ngón tay chỉ một lúc lâu mới nói ra được phương hướng chính xác.
Tôi yếu ớt nằm trên lưng Đinh Nhất, nhìn máu mình nhỏ từng giọt xuống với anh ta... Trong đầu tôi nghĩ, lần này chắc là mình tôi rồi, nếu máu cứ chảy thế này thì chắc chắn là tôi không thể kiên trì được đến lúc tới bệnh viện. Mà không biết điều kiện của trạm y tế trong khu thắng cảnh này thế nào? Nhưng có dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc không khá mấy đâu...
Ai ngờ lúc này tôi lại nghe được một giọng nói trong vắt nhưng lạnh lùng vang lên: “Không được cõng anh ta như thế, để anh ta xuống rồi ôm đến trạm y tế.”
Tiếp đó tôi bị Đinh Nhất đặt xuống, sau đó anh ta ôm ngang tôi lên... Tuy tôi không có chút sức lực nào, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi lúng túng, một thằng đàn ông lớn tồng ngồng như tôi lại bị người ta ôm kiểu công chúa?! Nghĩ đến hình ảnh kỳ lạ đó lại làm toàn thân nổi da gà.
May mà trạm y tế ở cách đó không xa, hơn nữa tôi lại máu me đầy người, chắc trừ tôi ra thì chẳng có ai quan tâm đến việc tôi có bị ôm theo kiểu công chúa hay không.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Giọng nói lo lắng của Đinh Nhất lại vang lên bên tai tôi.
Sau đó thấy một tên đang dùng điện thoại di động đứng lên từ chỗ ngồi, nhưng khi tên đó thấy tình huống của tôi, câu đầu tiên cậu ta nói lại là: “Đưa người này tới bệnh viện dưới chân núi đi.”
Nội tâm tôi lập tức hỏng mất, nghĩ thầm với tình huống như hiện tại, ông đây còn có thể kiên trì được đến lúc tới bệnh viện dưới chân núi thì ông theo họ mi! Nhưng tôi bây giờ đã không còn thừa sức lực mắng người nữa rồi...
Nhưng Đinh Nhất lại không khách sáo với tên kia mà cáu kỉnh hét lên: “Ít con mẹ nó nói nhảm đi! Trước tiên qua xem một chút đã! Trên người cậu ấy không có ngoại thương nghiêm trọng gì, chỉ không cầm được máu mũi thôi!” Tên bác sĩ kia bị Đinh Nhất gầm lên như thế thì cũng đành nơm nớp lo sợ đi tới, sau đó dùng một miếng bông cầm máu đè lên mũi tôi, nhưng lại làm cho tôi không thể thở được, thiếu chút nữa bịt chết ông đây rồi...
/1940
|